Long Hành không có ý tốt mà cười một tiếng, khóe miệng vẫn nâng lên, lắc nhẹ đầu, nếu không phải nàng chăm chú nhìn hắn thì đúng là không nhận ra hắn đang cười.

Nhưng Bạch Hương Tú lại cảm thấy mồ hôi lạnh sau lưng mình đang tuôn ra, nhỏ giọng nói: "Thực ra có phải chàng đang muốn nói tiểu nha đầu nhớ chờ vết thương của ta tốt lên đúng không?"

Long Hành ngẩn người, đưa tay lên sờ mặt mình. Chẳng lẽ hắn biểu hiện ra rõ như vậy sao, vì sao nàng lại biết?

"Trước kia chàng nói nhiều lần như vậy, lần nào cũng là dáng vẻ này, kỳ quái dọa người."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play