Nghĩ đến chuyện mình phải ở đây không biết đến khi nào, Lưu Dương Dương quyết định từ giờ trở đi bản thân chính là Bạch Hương Tú, tuyệt đối không thể để lộ sơ sót khiến người khác phát hiện.

Trong tiểu thuyết đều viết vậy nha, nữ nhân xuyên qua muốn an toàn thì nhất định phải giả làm nguyên chủ.

Hiện tại tên của nàng là Bạch Hương Tú, đừng có đến lúc người khác gọi tên nàng lại ngẩn người, lúc đó thì thảm rồi.

Nàng ngồi trước gương nhìn dung mạo hiện tại và lẩm nhẩm tên của mình, dung nhan của tiểu cô nương này cũng quá đẹp rồi!

Nàng đã thấy qua vô số tiểu mỹ nhân, chỉnh cũng thấy không chỉnh cũng gặp qua, mỹ nhân trên mạng, mỹ nhân trên tranh, mỹ nhân minh tinh trên tivi, nhưng không ai sánh bằng tiểu mỹ nhân trong gương này cả!

Trong sách cũng có tả qua, trong số những tiểu thiếp của nam chính, Bạch Hương Tú chính là người đẹp nhất, cho nên nàng mới không cam tâm khi nữ chính không bằng mình nhưng lại bị nàng ta chèn ép gắt gao, đương nhiên cũng là người lợi hại nhất.

Bây giờ nghĩ một chút nàng lập tức hiểu được vì sao mỹ nhân trời sinh sẽ có chút kiêu ngạo, dù cho không thể mê hoặc hết nam nhân trong thiên hạ nhưng xem thường nữ nhân không bằng mình rất bình thường mà!

Ôi, đáng tiếc, đẹp như vậy nhưng lại không phải nữ chính. Nàng thở dài, nhưng vẫn vui mừng đứng xoay qua xoay lại trước gương. Điều vui nhất khi xuyên qua chính là có dung mạo này.

Nhìn mặt đủ rồi thì lại nhìn dáng người, rõ ràng chỉ mới mười lăm tuổi nhưng đã có dáng vẻ phong lưu từ trong xương, ngực đẹp eo nhỏ chân dài, ôi chao, chính nàng nhìn cũng cảm thấy đỏ mặt được không hả?

Đúng lúc này Tiểu Thi đi từ bình phong đến, thấy Tú phu nhân nhà mình đang không biết xấu hổ cởi áo ngoài ra, chỉ mặc đồ lót đứng trước gương xoay đi xoay lại, không khỏi bị dọa mà rơi chậu đồng trên mặt đất, miệng mở to mãi không khép lại được.

"..." Chuyện này hình như rất lúng túng thì phải, Bạch Hương Tú sờ sờ mũi, sau đó ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Ôi, mau giúp ta nhìn xem có phải đằng sau có côn trùng hay không."

Lúc này Tiểu Thi mới phản ứng kịp, nhanh chóng nhìn trước nhìn sau. Kết quả không thấy con côn trùng gì, kỳ quái nói: "Hình như không có gì cả?"

"Vậy thì chắc y phục có vấn đề, đổi bộ khác đi." Nhìn Tiểu Hi đi lấy y phục, nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau này tốt nhất bớt làm mấy chuyện kỳ lạ lại thì hơn, người ở chỗ này vô cùng bảo thủ.

Viện của Bạch Hương Tú tên là Đông viện, là nơi ở của bốn tiểu thiếp.

Kể ra thì lão phu nhân sắp xếp nàng ở chỗ này cũng có lý do, tuy thanh danh của nàng không tệ, gia cảnh cũng được coi là dòng dõi thư hương, nhưng dung nhan lại quá đẹp.

Vì sợ nhi tử mới từ chiến trường về bị sắc đẹp mê hoặc nên mới đưa nàng đến nơi xa nhất.

Tầm nhìn là sân phơi, trước đó là ba nữ nhân may mắn khác rồi mới đến nàng, cũng coi như là có bách thảo phòng ngừa bách độc bất xâm (1).

(1) không độc nào xâm nhập vào được. Ý của nữ chính là phía trước có ba tiểu thiếp khác ở, nàng ở xa nhất, khả năng chạm mặt nam nữ chính không cao.

Đoạn này phải nói rõ hơn một chút, trong sách có viết, mặc dù nam chính phong lưu thành tính, nữ tử qua tay hắn nhiều vô số, lại không dịu dàng với nữ nhân chút nào, nhưng thực ra hắn vẫn có điểm tốt.

Cho nên lão phu nhân mới sắp xếp như vậy, lúc Bạch Hương Tú đọc sách không có cảm giác gì, lúc này lại ngàn vạn lần cảm tạ lão phu nhân.

Không cần gặp nam chính, quá tốt rồi, nàng rất sợ bị hắn dùng loạn côn đánh chết mình sớm hơn với tình tiết trong truyện.

Nhưng trong sách không gạt người.

Quả nhiên hào quang nữ chính trải khắp trên trời dưới đất khiến người khác không thể không đề phòng, ngay cả thân thể nhỏ xinh, dáng vẻ xinh đẹp này của nàng lại trở thành người qua đường Giáp Ất Bính Đinh, nam nhân trong quyển sách này đúng là mù hết rồi.

Xem ra nam nhân đều thích kiểu bạch liên hoa, ai lại muốn ngủ với nữ nhân độc ác chứ, ngủ vậy cũng không yên ổn được!

Bạch Hương Tú ép bản thân không nghĩ đến những chuyện đó nữa, dù dung mạo có khuynh quốc khuynh thành như thế nào cũng phải nghĩ cách trở về, nàng vẫn nên làm một người làm vườn nhỏ cần cù chăm chỉ thì hơn, nữ chính nữ phụ gì đó cực kỳ không thích hợp với người lớn lên giữa bùn đất như nàng.

Nhưng làm sao để trở về được?

Nàng nâng ngón tay của mình lên, nơi bị cây xương rồng cảnh kia đâm đã sớm khỏi. Thỉnh thoảng sẽ hơi đau nhưng cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt.

Đôi mắt Bạch Hương Tú đột nhiên sáng lên, nàng bị xương rồng cảnh đâm rồi mới đến nơi này, chẳng lẽ tìm cây xương rồng cảnh đâm mình chảy máu thì có thể trở về?

Nàng mặc kệ suy nghĩ này có đúng hay không, nhanh chóng gọi Tiểu Thi vào, Tiểu Thi nghe tiếng nàng thì vội vội vàng vàng chạy vào.

Cũng không hiểu sao hai ngày nay chủ tử rất kỳ lạ, trước kia lúc nào cũng là dáng vẻ của khuê nữ gia tộc lớn, hiện tại không những hành động nhanh nhẹn hơn, lúc ngồi cũng không còn câu nệ như trước, ngay cả giọng cũng lớn hơn nhiều.

"Tú phu nhân, ngài có gì dặn dò sao?" Tiểu Thi thấp thỏm hỏi.

"Là thế này, phủ chúng ta có xương rồng không?"

Nàng hưng phấn hỏi, đôi mắt sáng lấp lánh nhưng lại không biết lực sát thương của dung mạo lúc này mạnh đến thế nào. Tiểu Thi chỉ cảm thấy khuôn mặt của chủ tử nhà mình trong nháy mắt trăm hoa đua nở, nàng ấy bị hạ gục không kịp trở tay, lập tức cảm thấy chóng mặt.

"Cây, cây, cây xương rồng cảnh là vật gì vậy?" Nàng ấy chỉ cảm thấy chủ tử nhà mình thực sự quá đẹp, quá chói mắt, nàng ấy hơi không dám nhìn nhiều hơn, làm sao bây giờ?

Vật gì?

Nhớ lại thì xương rồng cảnh phải thời Minh mới đến Trung Quốc, mặc dù nơi này không có cơ sở nhưng vẫn là cổ đại, chẳng lẽ không có loại này?

"Vậy hỏa chưởng thì sao?" Bạch Hương Tú không để ý Tiểu Thi có chút không tự nhiên, nàng hơi thất vọng hỏi thêm một cái tên, cổ đại thường có người gọi cây xương rồng cảnh là hỏa chưởng.

"Cũng chưa từng nghe qua." Tiểu Thi nói xong phát hiện chủ tử nhà mình xụ mặt xuống, tinh thần phấn chấn ban nãy cũng trở thành mất mát, người khác nhìn cũng cảm thấy đau lòng.

Nhanh chóng an ủi nói: "Tú phu nhân, nô tỳ... nô tỳ rảnh sẽ đi hỏi cho ngài, có lẽ người khác sẽ biết."

Vừa nói xong, chủ tử từ một chú cún nhỏ bị bỏ rơi lập tức khôi phục lại thành dáng vẻ hoạt bát, vừa cười vừa liên tục gật đầu: "Vậy nhờ Tiểu Thi rồi."

Nội tâm Tiểu Thi bị thêm một kích nữa, thiếu chút nữa ngã không dậy nổi.

Vất vả lắm mới nghe được vẻ ngoài của cây xương rồng kia thế nào, nàng ấy đi ra ngoài, vừa vỗ vỗ trái tim nhỏ bé đang nhảy loạn xạ trong lồng ngực mình vừa nghĩ: "Tuy chủ tử trước kia là tiểu mỹ nhân nhưng lại giống như bước ra từ tranh vậy, không chân thực chút nào, nói dễ nghe một chút thì là một bình hoa xinh đẹp. Nhưng bây giờ lại khác, vẻ mặt phong phú, khuôn mặt khô khan lúc đầu giờ đã trở nên cực kỳ sinh động, một cô nương như mình nhìn cũng không khỏi động tâm, nếu để nam nhân nhìn thì không phải sẽ điên luôn sao! Không được, nhất định mình phải bảo vệ chủ tử thật tốt, không thể để cho nàng bị những nam nhân khác mạo phạm!"

Tiểu Thi quyết định đi nghe ngóng về cây xương rồng cảnh cho Bạch Hương Tú, mỗi lần trở về đều thấy khuôn mặt thất vọng của chủ tử, nàng ấy cũng cảm thấy mình đang nhận đả kích nặng nề.

Thấy tinh thần chủ tử ngày càng sa sút, giống như một con thú nhỏ bị người khác bỏ rơi, ánh mắt nàng long lanh ngập nước khiến người khác đau lòng, Tiểu Thi cắn răng đề nghị: "Tú phu nhân, chi bằng chúng ta đến bến tàu nghe ngóng thử xem sao. Nhưng lúc này xuất vương phủ phải có sự đồng ý của lão phu nhân mới được ra."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play