Bạch Hương Tú không để ý đến suy nghĩ của người khác, nàng vội vàng nhanh chóng ăn diện một chút, sau đó tìm Diệp ma ma hỏi: "Ma ma, xin hỏi ta có thể tự mình mang túi thơm này đến đưa vương gia được không?"
"Tất nhiên là được, hôm nay vương gia không có việc, chắc giờ ngài ấy đang ở Hương uyển!"
Ngược lại bà ta lại hi vọng Tú phu nhân tự mình hoàn thành nhiệm vụ thành công, chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng dáng vẻ cười rộ lên của Tú phu nhân cũng cực kỳ mê người, nam nhân kia có thể chịu được sao~
Bạch Hương Tú vui vẻ, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này được, nhất định phải khiến cho nam phụ nhớ kỹ nàng.
Nàng ở trong lòng xoa tay, sau đó đem lễ vật đã sớm chuẩn bị xong đến, nàng cũng không quản được chuyện thứ mình tặng riêng có được nhận hay không, hơn nữa nam phụ cũng sẽ không ác đến mức nói chuyện này ra.
Trong sách đã miêu tả rõ tính cách của hắn, nàng cũng không sợ. Vả lại gan lớn chết no gan nhỏ chết đói, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ cả đời này nàng cũng không thu hút được ánh mắt của nam phụ, đừng nói đến chuyện hết cứu nàng ra khỏi hố lửa.
Lễ vật này nàng đã chuẩn bị kỹ xong từ vài ngày trước, chỉ là vẫn chưa đưa ra ngoài. Nàng dùng một cái túi tiền đựng lễ vật, tuy là túi thơm nhưng lại khác biệt. Chuẩn bị xong, nàng mang theo Tiểu Thi xuất phát.
Diệp ma ma cảm thấy vị này khi đi ra mang theo cảm giác dũng cảm oanh liệt.
Trước kia Bạch Hương Tú là người khá thụ động, lúc học trung học có một bạn học theo đuổi nàng rất lâu, theo đuổi đến cao trung nhưng nàng vẫn không biết ý của đối phương.
Đến khi biết thì đối phương đã kết hôn sinh con. Dựa vào tính tình này của nàng có thể làm loại chuyện này ở cổ đại thì cũng là do bị loạn côn đánh chết dọa nên mới phải bắt buộc phải làm.
Cảnh sắc ở vương phủ càng ngày càng đẹp, mặc dù cây cối đã bắt đầu khô héo nhưng vẫn có một vẻ đẹp thê lương.
Bạch Hương Tú vì khẩn trương trong lòng nên cũng không thưởng thức được cảnh đẹp, vất vả lắm mới đến được Hương uyển theo sự chỉ dẫn của Tiểu Thi.
Mặc dù Lệ vương là võ tướng nhưng tài văn chương cũng không tệ, ít nhất gu khá thanh cao nhã nhặn.
Hương uyển nằm trên một mặt hồ nhân tạo, xung quanh bài trí suối phun và đá hình thù kỳ lạ, nhìn cực kỳ hùng vĩ, có vẻ đẹp hùng mạnh. Kết hợp với câu đối rồng bay phượng múa ở ngoài nhìn rất đẹp.
Âm thầm bội phục trí tuệ của nam chính, dù sao người ta cũng là nam chính nha, ngoại trừ thích giết người thì cũng có rất nhiều ưu điểm.
Gã sai vặt bên ngoài cản các nàng lại nói: "Tú phu nhân, xin hỏi ngài có việc gì?"
"Thiếp thân có việc muốn gặp vương gia, không biết ngài ấy có thời gian không?" Đây là cách hỏi của hiện đại, nàng cũng không biết muốn gặp nam nhân ở cổ đại nói như thế nào nha.
Gã sai vặt khẽ giật mình, thầm nghĩ vị Tú phu nhân này cũng thật trực tiếp.
Hắn ta cũng biết vương gia để ý nàng hơn ba vị phu nhân kia, vì vậy nói: "Vậy mời Tú phu nhân ở ngoài này đợi một lát, nô tài vào hỏi vương gia." Nói xong quay người đi vào.
Lệ vương và Tống Hiểu Nguyệt ngồi bên trong thưởng thức trà, bọn họ không có chuyện gì nên ngồi phân tích tình thế trong triều một chút, dù sao hai người cũng đang lăn lộn trong vòng hỗn độn đó.
Gã sai vặt tiến vào nói: "Vương gia, Tú phu nhân cầu kiến."
Lông mày Long Hành hơi nhướng lên, không hiểu sao trong lòng có chút vui vẻ. Ba người Xuân Hạ Thu kia cơ bản một ngày sẽ đến tìm hắn một lần, không phải đưa canh thì cũng là đưa nước để nịnh nọt, đây là lần đầu tiên nàng đến.
Nhưng hắn vẫn nghiêm mặt nói: "Không thấy bản vương đang có khách sao, để nàng đợi."
Gã sai vặt ngẩn người, không phải nói là "nói nàng trở về" sao? Ý là muốn gặp sao? Xem ra vương gia đối với vị Tú phu nhân này khác người khác, hắn ta cái gì cũng không nói, tiếp tục truyền lời.
Tống Hiểu Nguyệt sao lại không nhận ra ý tứ của bằng hữu, mỹ nhân thì nam nhân nào chẳng thích. Chỉ là thấy hắn mạnh miệng như vậy có chút thú vị, Tống Hiểu Nguyệt nhấp một ngụm trà, nói: "Không bằng chơi một ván cờ đi?"
Long Hành ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đôi mắt đào hoa nhẹ nhàng híp lại, nhìn cực kỳ mê hoặc.
Bình thường hắn lạnh lùng tuấn mỹ, nhưng đôi mắt này lại cực kỳ mê người, so với nữ nhân còn đẹp hơn mấy phần.
Tống Hiểu Nguyệt là người cực thích những thứ đẹp đẽ hoàn hảo, cho nên trong lòng cực kỳ tán thưởng đôi mắt này của bằng hữu, thậm chí còn thường xuyên vẽ trên mặt mỹ nhân. Nhưng những chuyện này hắn không dám nói, sợ bị một đao chém đôi.
Hiện tại đôi mắt lạnh như băng ngày thường lại hiện lên chút ôn nhu, dù hắn mù cũng có thể nhìn ra, nói muốn đánh cờ là muốn để hắn dừng không giả vờ nữa.
Nhưng nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng kia, rõ ràng ảnh hương đến cảnh đẹp vừa rồi, hắn đứng lên nói: "Thôi được rồi, chậm trễ ngươi gặp mỹ nhân thì chỉ sợ sau này đến bằng hữu cũng không làm được."
Hắn cười rất ôn hòa, Long Hành vốn bị phơi bày tâm tư cũng không thể phản bác nửa câu.
Cũng may, hai ngươi tương hỗ biết rõ nên làm gì để đôi bên cùng hài lòng.
Bạch Hương Tú ở bên ngoài lại rất khẩn trương, nàng muốn đi vào nhìn nam phụ nhưng gã sai vặt lại nói nàng chờ ở đây.
Đang nóng nảy không biết làm thế nào thì thấy nam phụ đi từ xa ra, không ngờ lại gặp được, nhưng nhìn như thế này thì làm được cọng lông gì cơ chứ?
Không được, không thể để hắn cứ rời đi như vậy được.
Dưới tình thế cấp bách, trí thông minh của Bạch Hương Tú đã âm đến cực hạn, cuối cùng dùng một cách không quá nề nếp, vậy mà lại trước khi gã sai vặt nói một câu: "Tú phu nhân, vương gia mời ngài đi vào" đi lên phía trước vài bước, kết quả "ngã sấp xuống" ngoài ý muốn.
Mỹ nhân ngã sẽ không tốt, Tống Hiểu Nguyệt cách đó gần nhất tất nhiên đưa tay đỡ nàng, kết quả lòng bàn tay lại đau nhức, dường như có gì đặt ở đó.
Cảm giác kỳ quái này kết thúc sau khi mỹ nhân đứng thẳng, sau đó nàng dùng đôi mắt ngập nước nhìn hắn một cái rồi trực tiếp rời đi.
Ánh mắt này khiến nhịp tim hắn chậm mất nửa nhịp, mặc dù trong viện của mình cũng có mấy nữ nhân nhưng so với dung mạo của nàng chính là một trên trời một dưới đất, không thể sánh bằng.
Vị Tú phu nhân này không chỉ có dung mạo xuất chúng, quan trọng nhất chính là khí chất đặc biệt của nàng, mềm mại yếu ớt lại có chút ngây thơ, dáng người nhỏ nhắn, dường như nam nhân nào cũng sẽ trầm luân trong đó.
Nhưng vừa rồi nàng mới đưa cho hắn cái gì?
Sau khi bọn họ đi hắn vụng trộm mở tay ra, giật mình khi thấy thứ trong lòng bàn tay mình.
Trong lòng giận dữ, loại nữ nhân này sao có thể thích hợp ở bên cạnh bằng hữu mình? Vốn định vạch trần, nhưng cuối cùng lại do dự, lòng bàn tay khẽ động, trầm giọng nói: "Càn quấy."
Hả?
Tất cả mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, không biết người càn quấy là ai?
Sau đó trước mắt Bạch Hương Tú, hắn khẽ đưa tay, mảnh vụn và khói trắng từ trong tay hắn chậm rãi bay ra.
Cái này... Đây chính là nội lực trong truyền thuyết sao, trong sách có nói nam phụ cũng là một vị cao thủ, nhưng bàn về võ công thì không thể bằng nam chính.
Nhưng hắn vậy mà lại hủy lễ vật nàng đưa, tiếng càn quấy kia hóa ra là nói nàng.
Im lặng, ngược lại hắn lại không nói gì, nhưng không xem cũng đã hủy rồi, xem ra cách tặng quà này là không thể.
Bạch Hương Tú bị dọa đến mức dường như chạy thật nhanh vào trong Hương uyển, trái tim đập bình bịch không ngừng. Còn chưa theo đuổi được nam phụ đã bị hắn ghét, làm sao bây giờ?
Trong lòng nàng cực kỳ khó chịu đi đến trước mặt nam chính, thư phòng Hương uyển này của hắn cực kỳ xa hoa, mặc dù đã tân trang lại nhưng khí chất cổ xưa vẫn rõ ràng.
Nam chính Long Hành quả nhiên ngồi sau án thư (1), dường như đang vô cùng chăm chú xem sách. Hắn nghe được tiếng động, biết có người tiến vào nhưng đầu cũng không ngẩng lên, chỉ nói: "Có chuyện gì sao?"
(1) bàn dài và hẹp kiểu cổ.
Thực ra Bạch Hương Tú tìm hắn cũng không có chuyện gì, nàng vẫn chưa tỉnh táo lại sau khi bị nam phụ đả kích.
Đưa tay vào trong tay áo lấy túi thơm đặt lên bàn, kết quả nhìn đi nhìn lại có chút lạ mắt. Nhìn kỹ lại, đây lại là túi vải nhỏ chứa thẻ kẹp sách.
Trời ạ, nàng thật sự muốn tìm một khối đậu hũ đập đầu chết cho rồi.
Tặng quà sai rồi, ai có thể nói cho nàng nên thu dọn tàn cuộc như thế nào không, online các loại cực gấp!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT