Bạch Hương Tú nghiêm túc chuẩn bị rất laai, sau khi làm tốt thì sơn lại, Tiểu Thi nhìn thì ngạc nhiên nói: "Ngài thật sự muốn tặng thứ này cho lão phu nhân sao?"
"Đúng vậy nha, thế nào?" Bạch Hương Tú nhìn tác phẩm của mình, ưu nhã chơi đùa với dao khắc, một tay để sau lưng, nhìn vô cùng đắc ý.
Tiểu Thi há hốc miệng, vì sao nàng ấy đi theo chủ tử nhiều năm như vậy lại không biết nàng có tài năng này? Nhưng vậy thì quá tốt rồi, đưa lễ vật này đến chắc chắn lão phu nhân sẽ kính trọng thêm một chút với chủ tử.
Bạch Hương Tú cũng cảm thấy rất hài lòng, tiếp đến là chọn y phục để hôm đó mặc.
Dung nhan của nàng vốn đã diễm lệ, tin rằng chỉ cần xuất hiện, dù không trang điểm cũng có thể hấp dẫn không ít ánh mắt. Nhưng mục đích của nàng không phải là lấy sắc gặp người, vì đó là kiểu lão phu nhân ghét nhất.
Mặc dù nàng muốn câu dẫn nam phụ nhưng cũng không muốn chuyện chưa thành công đã bị loạn côn đánh chết.
Nàng chọn một bộ y phục màu lam nhạt không quá quá nổi bật, kết hợp với khoác ngoài màu đỏ, nhìn cũng không quá mức đơn điệu. Dù sao cũng là ngày mừng thọ, cũng nên cho lão phu nhân chút mặt mũi.
Về phần trang sức trên đầu thì không cần nhiều, chủ yếu là do nàng thấy tóc trên đầu đã đủ nhiều, đủ nặng, nếu mang thêm những thứ kia thì chỉ sợ không sớm thì muộn cũng sẽ bị bệnh về xương cổ mất.
Tiểu Thi thở dài, suy nghĩ của nàng ấy là, dung nhan của chủ tử quá xuất sắc, nhưng sợ bị gán tội danh câu dẫn vương gia nên mới ăn mặc đơn giản.
"Lát nữa dùng tiền gọi hai hạ nhân đến mang đi, đừng để đổ." Bạch Hương Tú dặn dò xong thì đứng lên. Đứng trước gương đồng nhìn một lần, nhìn đi nhìn lại cũng thấy dù không ăn mặc quá nổi bật nhưng gương mặt này vẫn thu hút người khác.
Tại sao khuôn mặt như thế này lại có kết cục như vậy? Chẳng lẽ vì không có hào quang của nữ chính sao?
Thực ra Bạch Hương Tú đọc truyện cũng biết, tiểu thiếp không có địa vị gì ở thời đại này. Mặc dù nàng là thê thiếp, công khai tiến vào nhưng vẫn chỉ là tiểu thiếp.
Thực ra lần thọ yến này của lão phu nhân, tiểu thiếp các nàng không có tư cách để ở lại lâu, chỉ đến đưa lễ vật, khi các nữ quyến đến thì các nàng lui về.
Trừ khi được chủ nhân là lão phu nhân hoặc Lệ vương Long Hành đồng ý, nhưng nàng nhớ trong sách viết các nàng không được ở lại.
Cho nên chỉ cần dâng lễ vật lên, có được chút chú ý của nam phụ là được rồi, nàng không mong chờ thứ khác. Người nhà dâng lễ vật muốn người khác ở bên ngoài, cho nên bọn họ qua đó sớm một chút.
Hiện tại nhóm khách nam nữ chắc đã đến gặp lão phu nhân, cho nên có lẽ có thể gặp được vị nam phụ Tống Hiểu Nguyệt kia.
Bạch Hương Tú vẫn có chút mong đợt, dù sao nàng chọn hắn, nếu như thành công sẽ được hắn cứu ra ngoài, không chừng còn có thể...
Chuyện khác tốt nhất đừng nên nghĩ đến, bảo toàn được tính mạng trước đã.
Hai người lại một lần nữa đến tiền viện, lần này là đi đến đại đường. Lúc này ở đây đã có không ít khách, nhưng hơn nửa là của vương phủ hoặc quen với vương phủ.
Trước khi Lệ vương Long Hành được phong vương, gia tộc cũng vô cùng lớn, nhưng chỉ có chi của hắn phát triển nhất, số người cũng yếu nhất.
Phụ thân Long Hành cũng là tướng quân, nhiều năm chinh chiến bên ngoài. Tuy nhiên hai con thứ lại không giữ được, một vị thứ nữ cũng đã lấy chồng nhiều năm.
Chính thê Lưu thị, cũng chính là lão phu nhân, dưới gối chỉ có một nhi tử là Long Hành, bây giờ lại có thêm địa vị vương khác họ, cho nên vị lão phu nhân ngậm đắng nuốt cay nuôi nhi tử lớn rất được mọi người tôn trọng.
Lần này đương kim hoàng thượng cũng đưa lễ vật đến, đám người nhận đã treo ở đại sảnh, là một bộ đồ trăm tuổi.
Bạch Hương Tú và ba vị tiểu thiếp kia vừa đến đã có người dặn các nàng quỳ lạy bộ đồ trăm tuổi kia, đừng để mất quy củ.
Cho nên Bạch Hương Tú bên này ngay cả mặt lão phu nhân còn chưa gặp đã phải lạy bộ đồ trăm tuổi, sau đó mới được đưa đến trước mặt lão phu nhân để lạy bà thêm lần nữa.
Đầu gối người xưa thật khổ, mới một lúc mà nàng đã phải quỳ hai lần.
Đang ai oán thì nghe có người nói: "Vương gia đến."
Nàng nhìn trời, như vậy tức là vẫn phải lạy thêm lần nữa sao?
Quả nhiên, Lệ vương Long Hành đến trước mặt mẫu thân hành lễ rồi ngồi xuống, các nàng lại phải quỳ xuống hành đại lễ với trượng phu mình.
"Đều đứng lên đi, chỗ này cũng không có người ngoài." Hôm nay sắc mặt lão phu nhân tốt hơn nhiều với ngày phạt côn đánh người, chỉ là uy nghiêm vẫn còn đó, Bạch Hương Tú vẫn rất sợ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Cũng không thể trách nàng nhát gan được, lớn lên trong một xã hội yên bình, ngay cả giết gà giết vịt hàng lạt cũng chưa thấy trong thành phố, đột nhiên nhìn thấy giết người, lại còn bị đánh chết, sự kinh ngạc đó cũng không phải mấy hôm là hết được.
Bạch Hương Tú ngồi cùng với ba người khác, cố gắng khiến bản thân không được chú ý đến. Nhưng vừa ngồi xuống thì nghe lão phu nhân cười nói: "Hiểu Nguyệt cũng đến sao, đừng đến, nhanh ngồi đi. Mẫu thân con gần đây khỏe không, hôm nay cũng đến đây sao?"
Tống Hiểu Nguyệt chỉ nhẹ nhàng lướt qua bốn nữ tử yểu điệu kia một chút, sau đó cười nói: "Bẩm lão phu nhân, gia mẫu đương nhiên muốn đến, chỉ sợ lâu chưa ra cửa nên lát nữa mới có thể đến."
Lão phu nhân cười nói: "Đúng vậy, cũng phải mấy tháng rồi chúng ta chưa gặp nhau, các phủ bận rộn không hết việc, không có thời gian ngồi xuống nói chuyện với nhau, nếu không có chuyện gì sợ nàng ấy cũng không muốn đi ra khỏi phủ đâu!"
Tống Hiểu Nguyệt chỉ cười, lại khách khách khí khí nói chuyện với lão phu nhân một lúc nữa mới dừng lại.
Trong lúc đó, nam chính mặt lạnh vẫn không có chút động tĩnh nào, xem ra hắn đúng như những gì trong sách viết, tích chữ như vàng!
Bạch Hương Tú chỉ mong có thể sớm đưa lễ vật rồi rời đi, dù sao hiện tại người nên đến cũng đã đến.
Đang suy nghĩ thì nghe thấy ma ma bên người lão phu nhân nói: "Lão phu nhân, ngài xem xem, các phu nhân và tiểu thư đều đang chờ để chúc thọ ngài đó, có nên để các nàng vào không?"
Ý là thời gian cũng không sớm nữa, mau để các nàng đưa lễ vật lên rồi nhường đường cho đích thê đích nữ kia.
"Vậy sao, để các nàng lên đi!" Lão phu nhân cười nói.
Nhưng khóe miệng Bạch Hương Tú lại trầm xuống, đã biết địa vị của tiểu thiếp ở cổ đại rất thấp, nhưng cũng không thể không bằng một nô tài chứ, tặng đồ còn như bố thí, thật làm người khác cảm thấy phiền muộn mà.
Nhưng ai bảo nàng không xuyên làm nữ chính chứ, uất ức này không muốn nhận cũng phải nhận.
Thế là nàng ngồi đó chờ, có bốn viện lần lượt là Xuân Hạ Thu Đông, vậy mà nàng lại là người cuối cùng! Huống hồ trước các nàng còn có một vị biểu cô nương, cũng là một trong những nữ phụ ở quyển sách kia, kết cục không thảm như vị nhà nàng.
Bạch Hương Tú hiếu kỳ nhìn thoáng qua, trong sách có miêu tả vị này có dung mạo và thân thể như Lâm Đại Ngọc (1), nhưng tính cách lại cực kỳ độc ác. Nàng rất tò mò xem đây là một nữ nhân như thế nào.
(1) một nhân vật trong Hồng Lâu mộng của Tào Tuyết Cần.
Chỉ nhìn một lúc đã có thể kết luận, vị pháo hôi này giống với mình, đều thuộc cấp bậc tan xương nát thịt, không là nữ phụ thì thật có lỗi với khuôn mặt của Trương Lâm muội và tác phong Lâm muội muội (2) của nàng ta.
(2) đều là nhân vật trong Hầu Lâu mộng.
Dựa vào cốt truyện bình thường, như nàng ta thì có đánh chết cũng không được làm nữ chính, mặc dù thân thể mềm mại, dung nhan nổi bật, nhưng khẩu khí lại cay nghiệt, nam nhân nào sẽ thích kiểu như này chứ?
Nhưng nàng ta cũng không dám nói lung tung gì trước mặt lão phu nhân, không có gì bất ngờ ngoài mấy lời chúc mừng. Nói xong để nha đầu bên cạnh dâng lễ vật lên, ai ngờ được nha đầu kia lại ngã.
Tiểu biểu muội không nguyện ý cười nói: "Ngươi nhìn ngươi xem, bình thường rất nhanh nhẹn, đến lúc này sao lại ngu ngốc như vậy chứ? Mau đứng lên, đừng làm bẩn giày của biểu ca."
Nói xong còn ho hai tiếng rồi cười nhẹ, lúc cười có thể nhận ra sự khinh miệt không chút che giấu.
Không cần nghĩ cũng biết nàng ta đang trào phúng nha đầu kia muốn trèo lên người Lệ vương, nếu không thì sao có thể ngã đúng lúc như vậy được?
Nhưng đó chính là nha đầu bên người nàng ta đấy, người này có phải quá xảo quyệt rồi không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT