Bánh bao sữa nhìn cha, lại nhìn bác Trần cơ thể cao to vạm vỡ.
Bé mím miệng nhỏ, nghiêm túc giải thích.
"Bác Trần, không có mèo, là có Tể Tể! Là Tể Tể!"
Trần Kiến đào: "Hả?"
//Bác Trần nói là “có mờ ám”, nhưng phát âm của nó giống nói “có con mèo”, nên bé mới trả lời như vậy.
Trần Kiến Đào bắt đầu không có kịp phản ứng.
Bánh bao sữa chỉ chỉ mình, dùng giọng trẻ con giải thích lại một lần nữa.
"Cha không có mèo, trong nhà cũng không có mèo, nhưng là có Tể Tể nha!"
Trần Kiến đào: "......"
Sau khi hiểu ý bánh bao sữa, Trần Kiến Đào cười lên ha hả.
Hắn muốn tới ôm đứa nhỏ đặc biệt mập mạp đáng yêu này, kết quả bị Hoắc trầm Lệnh tránh đi.
"Gì vậy! Ôm một cái cũng không được?"
Hoắc trầm Lệnh lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn: "Trừ phi anh cam đoan không làm theo cách của anh để kiểm tra Tể Tể."
Bánh bao sữa rõ ràng có đặc thù, hắn vốn là dự định hôm nay mang mấy đứa bé đi Minh Giác Tự tìm đại sư nhìn xem, kết quả bởi vì Tống Kiều đến nên bị chậm trễ đến tận bây giờ.
Trần Kiến Đào làm bộ trưởng ngành đặc biệt, năng lực huyền môn chi thuật tất nhiên lợi hại.
Mấu chốt là bánh bao sữa quá nhỏ, cha Hoắc lo lắng Trần Kiến Đào to cao thô kệch không cẩn thận nhỡ làm bị thương bánh bao sữa thì làm sao bây giờ?
Cho nên cha Hoắc kiên quyết không cho Trần Kiến Đào bế bánh bao sữa.
Bánh bao sữa không sợ trời không sợ đất.
Nhưng bé cũng không muốn để cho bác Trần ôm.
Bởi vì trên người bác Trần có mùi đàn hương quá nồng.
Bánh bao sữa kháng cự lắc đầu: "Không muốn, bác Trần ôm Tể Tể, Tể Tể sẽ càng hắt xì liên tục."
Trần Kiến đào: "......"
Biết lý do, Trần Kiến Đào lập tức đứng dậy.
"Được! Tể Tể chờ bác Trần một chút, bác Trần ngay lập tức đi tắm rửa, tẩy sạch sẽ."
Bánh bao sữa: "...... Được ạ."
Trần Kiến Đào vừa bước mấy bước, bên ngoài hoa viên truyền đến một tiếng bé gái hoảng sợ thét lên.
"A! Có quỷ!"
Trần Kiến Đào biến sắc, căn dặn Hoắc trầm Lệnh " không nên ra khỏi thư phòng, vạn nhất có việc gì thì cứ nắm chặt kia hai tấm bùa bình an", sau đó nhanh chóng rời đi.
Bánh bao sữa hướng ra phía ngoài nhìn một chút, vội ôm cổ cha.
Hoắc trầm Lệnh mặc dù không ưa Hoắc An An, nhưng mà đến cùng thì vẫn là người của Hoắc gia.
Bánh bao sữa lại mềm mại lên tiếng: "Cha, chúng ta qua xem một chút đi?"
Nhìn bánh bao sữa tràn đầy tự tin, Hoắc trầm Lệnh đem lời Trần Kiến Đào nói trực tiếp bỏ qua, ôm bánh bao sữa sải bước ra khỏi thư phòng.
Còn chưa tới hoa viên, vừa mới tới cửa ra vào, chân mày nhỏ của bánh bao sữa đã cau lại.
"Cha, ở bên kia, có mùi của con chồn!"
Hoắc trầm Lệnh kinh ngạc: "Chồn?"
Bánh bao sữa lúc này mới nhớ tới, bé quên không nói cho cha chuyện của con chồn.
Thế là bánh bao sữa một hơi kể lại hết chuyện liên quan đến con chồn cho cha nghe.
Sau khi nói xong nhìn về phía cha: "Cha, con chồn kia chắc là ở chỗ bác Tống, nhưng mà đằng kia lại có máu của nó, còn không ít."
Hoắc trầm Lệnh: "...... Hắn cố ý!"
Cha Hoắc híp híp mắt, nhìn về phía bầu trời đã không biết lúc nào trở nên u ám hơn, đột nhiên hỏi bánh bao sữa.
"Tể Tể, có thể để cho Cha nhìn thấy những thứ kia không?"
Bánh bao sữa cười hắc hắc: "Đương nhiên có thể! Cha chờ một chút, lập tức có thể nhìn thấy."
Hoắc trầm Lệnh có chút lo lắng: "Có làm ảnh hưởng đến thân thể của con không?"
Bánh bao sữa cười híp mắt lắc đầu: "Không có! Tể Tể rất tốt đây!"
Hoắc trầm Lệnh thở phào: "Vậy thì tốt rồi."
Khóe miệng cảm thấy có gì đó trượt vào trong miệng, đầu lưỡi Hoắc trầm Lệnh nhẹ nhàng đảo qua, khóe miệng mang theo một mùi thơm nhàn nhạt, còn thấy hơi lạnh.
Hoắc trầm Lệnh cúi đầu xuống, liền thấy có một chút máu trên ngón tay mập mạp trắng nõn nà của bánh bao sữa.
"Tể Tể?"
Bánh bao sữa nâng lên tay nhỏ, hướng cha lắc lắc.
"Cha lại nhìn."
Hoắc trầm Lệnh nhìn lại, đầu ngón tay của bánh bao sữa lại trắng trẻo hoàn hảo như lúc ban đầu.
Cha Hoắc: "......"
Tể Tể của hắn càng ngày càng thần kỳ!
Cha Hoắc không tự chủ cảm thấy kiêu ngạo!
Về phần bánh bao sữa vì sao có nhiều bí mật như thế, vì sao lợi hại như vậy......
Mặc kệ nó!
Chỉ cần Tể Tể khỏe mạnh, chỉ cần Tể Tể là con gái hắn, cha Hoắc lười suy nghĩ nhiều.
Khi cha Hoắc lại nhìn lên một lần nữa mới phát hiện trước đó bầu trời chỉ là tương đối u ám, hiện tại toàn bộ vườn hoa là một màn khói đen nặng nề, trận trận âm phong từ bên kia lan đến, cảm thấy nguy hiểm khôn lường.
Hoắc trầm Lệnh khuôn mặt anh tuấn đẹp mắt, lông mày nhíu lại: "Bên kia......"
Bánh bao sữa cũng nhìn sang, chú ý tới trận pháp đã khởi động, bởi vì dính máu của yêu quái, khu trung tâm đã bắt đầu tản ra luồng huyết tinh kinh khủng.
Giống như mở ra một cái miệng máu lớn của quỷ vật, âm lãnh lại hung hãn chờ con mồi tự chui đầu vào lưới.
Mà Hoắc An An hiện tại đang ở trung tâm......con mồi không biết lúc nào đã tự chui đầu vào lưới.
"Cha, chị An An ở bên trong pháp trận, bác Trần đã đi qua, nhưng bị pháp trận che mắt, tạm thời không nhìn thấy chị An An."
Hoắc trầm Lệnh nhìn kỹ lại, trừ màn sương đen âm trầm kinh khủng, hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy một chút màu đỏ tươi.
Nhìn nhiều hơn cũng vẫn không thấy gì.
"Tể Tể, Cha không nhìn thấy bọn họ."
Bánh bao sữa nghĩ nghĩ, nhấc nhấc tay nhỏ.
"Cha, cha cúi đầu xuống, Tể Tể cho cha xem rõ hơn một chút."
Hoắc trầm Lệnh vô thức tránh đi: "Không cần, Cha không cần nhìn những cái đó, Tể Tể không cần lại cắn ngón tay để cha nhìn."
Bánh bao sữa thấy cha là không muốn mình bị chảy máu, nhịn không được cười hắc hắc.
"Vậy như thế này, Cha cúi đầu xuống, để Tể Tể cùng cha chạm trán."
Phương pháp này cha Hoắc có thể tiếp nhận.
Hắn nhanh chóng cúi đầu, dán vào cái trán trơn bóng của bé.
Làn da bé mềm mại trơn bóng, non mịn cùng trán của hắn chạm vào nhau. Ở mi tâm cha Hoắc bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh thấu xương.
Luồng khí lạnh kia giống như dòng điện, trong nháy mắt đâm vào toàn bộ đại não của hắn.
Hắn vô ý thức nhắm mắt, lại mở mắt nhìn lên, sâu trong con ngươi đen nhánh ẩn ẩn hiện ra một tia kinh hãi.
"Cái trận pháp kia......"
Bánh bao sữa dán cái trán vào cha, dù là không cần nhìn cũng biết trận pháp bên kia đang sảy ra chuyện gì.
Bé đặc biệt bình tĩnh.
Dù sao cũng lớn lên ở Địa phủ, Tể Tể mặc dù không hiểu trận pháp là gì, nhưng bánh bao sữa thấy nhiều nhất chính là âm khí.
Kia là khẩu phần ăn của bé nha!
"Trong vòng một tiếng nữa bác Trần nếu như đi không ra, thì bác ấy cùng chị An An sẽ cùng đến Địa Phủ báo danh."
Hoắc trầm Lệnh: "......"
Trần Kiến Đào đang ở đằng này ngẩng đầu nhìn xuyên qua tầng tầng hắc vụ thế mà nhìn thấy Hoắc trầm Lệnh ôm bánh bao sữa đang đi đến bên này, lập tức thần sắc biến đổi, căng họng lên rống.
"Đi đi!"
Đây là nơi đưa đứa nhỏ đi đến sao?
Không thấy được bên trong bé gái kia đã vô cùng nguy hiểm rồi sao?
Trần Kiến Đào rống xong, tay nâng lên đánh một chưởng đập vào trận pháp mới hoàn thành dưới mặt đất.
Ánh sáng màu vàng từ dưới đất lan rộng ra, giống như mở ra một cánh cửa ánh sáng trong màn sương u tối, bắt đầu hướng bốn phương tám hướng tản ra.
Bánh bao sữa nhìn thấy, thừa dịp cha đang bị thu hút sự chú ý, trán vẫn giữ nguyên vị trí nhưng mà từ dưới trán trở xuống lại di chuyển chín mươi độ, hé miệng ngao ô nuốt mấy ngụm âm khí đậm đặc trước mặt.
Kim quang chói mắt, Hoắc trầm Lệnh cảm giác được bánh bao sữa có hành động khác, nhưng con mắt bị chói quá mở không được, đành cẩn thận ôm bé vào trong ngực, đồng thời vươn tay ra để che mắt bánh bao sữa.
Dưới bàn tay...... giống như không phải khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của bánh bao sữa mà là những sợi tóc mỏng và mềm mại.
Cảm thấy khác lạ dưới ngón tay, Hoắc trầm Lệnh vô thức ấn nhẹ một chút.
Cái này tựa hồ không phải khuôn mặt có mắt mũi miệng, ngược lại giống...... cái gáy?
Cha Hoắc: "?"
Cha Hoắc giật mình trong lòng, không quản kim quang chói mắt nhanh chóng cúi đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT