Tống Kiều đi vào, vừa ngước lên nhìn liền đối mắt với Hoắc Trầm Lệnh đang ngồi trên ghế ôm bánh bao sữa, một đôi mắt đen nhánh lạnh như băng.
Giang Lâm cùng Hoắc tư Lâm cũng nhanh chóng đi vào.
Giang Lâm giải thích: "Ông chủ, thật xin lỗi, tôi cùng thiếu gia Tư Lâm không ngăn được Tống Kiều."
Hứa Dao từ đằng sau Tống Kiều đứng ra, nhanh chóng lên tiếng biện hộ.
"Ngài Hoắc, chúng tôi cũng là vì an toàn của ngài mà suy nghĩ, chúng tôi phát hiện âm khí ở trong phòng khách nhà ngài, còn có trong thư phòng này nữa."
Giang Lâm: "...... Cái gì âm khí?"
…..
Hoắc tư Lâm cùng Giang Lâm chuẩn bị đi ra ngoài, giọng Hoắc Trầm Lệnh lạnh lẽo như hàn băng vang lên từ trong thư phòng.
"Giang Lâm, gọi điện thoại cho Trần Kiến Đào!"
"Vâng!"
Tống Kiều nghe thấy là "Trần Kiến đào", mà lại gọi thẳng tên của sếp của hắn trong cơ quan ngành đặc biệt, trong lòng biết tình thế không ổn.
Nhưng mà con quỷ kia hôm nay hắn nhất định phải mang đi.
Cho dù không thể mang đi, cũng phải xử lý sạch sẽ.
Tống Kiều cười rạng rỡ, khuôn mặt áy náy.
"Ngài Hoắc, thật sự là xin lỗi, không được ngài cho phép đã xông vào."
Hắn hướng Hứa Dao liếc mắt ra hiệu một cái, Hứa Dao cầm la bàn bắt đầu điều chỉnh phương hướng, đi tìm con quỷ thoát ra từ trong tay bọn họ.
"Ngài Hoắc, Hứa Dao tận mắt thấy có con quỷ đi vào thư phòng của ngài, mà yêu ma kia phi thường lợi hại, cẩn thận vẫn hơn, chúng tôi cũng là lo lắng ngài xảy ra chuyện. Ngài là người nắm quyền Hoắc gia, chúng tôi làm sao dám để ngài trong hiểm cảnh, có chỗ nào bất kính sai sót, mong rằng ngài thông cảm."
Hoắc Trầm Lệnh nhìn bánh bao sữa ở trong ngực hắn đã đem con Quỷ vo vo lại trực tiếp ấn vào một chiết bút máy trên bàn mà bé tùy tiện nhặt.
Cha Hoắc khóe miệng giật một cái.
Bánh bao sữa làm xong công việc trong tay, ngẩng đầu hướng cha lộ ra một nụ cười xán lạn, lắc lắc cái bút máy trong tay trước mặt cha.
"Cha, được rồi."
Hứa Dao nhận thấy có âm khí, nhanh chóng nhìn về phía địa phương Hoắc Trầm Lệnh đang ngồi, che dấu nhìn Tống Kiều một cái.
Đến trước bàn làm việc, vừa hay nhìn thấy bánh bao sữa giơ một chiếc bút máy, đem nắp bút máy đóng vào, cùng Hoắc Trầm Lệnh nói chuyện giống như khoe khoang.
Khoảng cách gần như thế, thứ quỷ kia rơi nhiều tóc như vậy, trên mặt đất trong phòng khách khắp nơi đều là vết máu, căn bản không có khả năng lại trốn tránh sự truy tìm của hắn.
Thế nhưng là......
Không có!
Dù là hắn đã đến trước bàn làm việc, lại từ la bàn Hứa Dao đang cầm trong tay nhưng vẫn không tìm thấy gì.
La bàn đứng yên, kim đồng hồ phía trên không hề dịch chuyển.
"Làm sao lại không chạy nữa? Chẳng lẽ la bàn hỏng?"
Tống Kiều cùng Hứa Dao đều biết là không có khả năng, thậm chí từ trên người lại lấy ra các vật khác để kiểm tra âm khí, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Bánh bao sữa một mặt tò mò nhìn bọn hắn, lắc lắc bút máy trong tay.
"Bác Tống, hai người là đang tìm cái này sao?"
Con quỷ ở bên trong bút máy: "......"
Nó xong rồi!
Nó muốn chạy, nhưng lực lượng quá cường hãn đến nỗi nó không thể động đậy được.
Hoắc Trầm Lệnh: "......"
Tể Tể, con xác định để bọn họ nhìn thấy cái bút cũng không có vấn đề gì?
Hoắc Trầm Lệnh trong lòng run lên, nhưng thần sắc trên mặt vẫn rất lạnh lùng, cùng với lúc bình thường không có gì khác nhau, nếu có khác thì chính là cực kỳ cực kỳ lạnh lùng, lãnh khốc.
Tống Kiều nhìn bút máy trong tay bé, vội vàng cười dỗ bánh bao sữa.
"Cảm ơn Tể Tể tiểu thư, nhưng mà Bác Tống không phải đang tìm cái này."
Bánh bao sữa: "Thật?"
Thiết hạ cấm chế trên cửa, lại cầm la bàn các thứ tìm khắp nơi, không phải tìm thứ trong cái bút này thì là tìm cái gì?
Cảm thụ được con quỷ bên trong bút máy đang run lẩy bẩy, bánh bao sữa đáng yêu “nga” một tiếng, khuôn mặt tò mò nhìn bọn họ.
"Vậy mọi người đang tìm cái gì a?"
Tống Kiều chợt nhớ tới đứa nhỏ này không hề bình thường như những đứa nhỏ khác, có lẽ có thể nhìn thấy thứ gì, tâm tư xoay chuyển nảy ra một chủ ý.
Xông vào phòng là đã đắc tội Hoắc Trầm Lệnh, hắn nhất định trước khi sếp Trần tới đem thứ quỷ kia giải quyết sạch sẽ.
"Tiểu thư Tể Tể ở trong thư phòng, có nhìn thấy cái gì đen như mực không?"
Bánh bao sữa giơ lên chiếc bút máy màu đen ở trong tay.
"Cái này nha!"
Tống Kiều: "...... Là loại nhìn như sương mù mông lung một mảnh màu đen, là thứ rất đáng sợ."
Hoắc Trầm Lệnh âm lãnh lên tiếng: "Tống Kiều!"
Tống Kiều ngượng ngùng cười một tiếng, vội vàng giải thích.
"Ngài Hoắc, tôi tuyệt đối không có ý hù dọa tiểu thư Tể Tể, chính là...... Rất nhiều trẻ con có thể nhìn thấy thứ mà người lớn không thấy được, hơn nữa sẽ không nói dối, cho nên tôi mới hỏi thêm một câu."
Sau đó hắn nhìn về phía bánh bao sữa nhanh chóng bổ sung thêm: "Một dì mặc váy đỏ, Tể Tể có nhìn thấy không?"
Hoắc Trầm Lệnh sắc mặt âm trầm, nhưng trong lòng không khỏi cười một tiếng.
Con ma kia không có nói dối, Tống Kiều thật sự có quỷ trong lòng, cho nên cùng hắn vạch mặt cũng muốn trước khi Trần Kiến Đào tới đây phải xử lý thứ ma quỷ kia.
Bánh bao sữa xác thực cũng sẽ không nói dối.
Bánh bao sữa còn liên tục cầm con ma kia ở trước mặt hắn lắc lắc!
Nhìn Tống Kiều không biết gì, Hoắc Trầm Lệnh ôm bánh bao sữa lùi ra sau dựa vào ghế, thần sắc trên mặt hờ hững, đáy mắt lộ ra từng tia từng tia hàn ý, Tống Kiều toàn thân không được tự nhiên.
"Ngài Hoắc, chúng tôi thật sự là vì an toàn của ngài cùng người nhà mà suy nghĩ, chúng tôi sẽ kiểm tra một lần nữa, xin ngài chịu đựng thêm một chút."
Hoắc Trầm Lệnh không nói thêm gì, chỉ là lạnh lùng nhìn bọn hắn chằm chằm.
Tống Kiều cảm thấy lạnh sống lưng, vừa muốn tự mình kiểm tra khắp nơi một lần nữa thì ngoài cửa truyền đến một tiếng rống trung khí mười phần.
"Tống Kiều, cậu là ăn gan hùm tim báo phải không, thư phòng cá nhân của Ngài Hoắc cũng dám xông vào? Lập tức cút ra đây cho ta!"
Đáy mắt Tông Kiều đang quay lưng về phía cửa phòng hiện lên một tia tàn khốc, rất nhanh chóng lại biến mất.
Hắn cực nhanh nhìn qua Hứa Dao một chút, Hứa Dao hiểu ý lập tức bắt đầu tìm.
Một đạo phù văn bỗng nhiên bay vào, dán ở trên lưng Hứa Dao, sau đó cơ thể Hứa Dao không tự khống chế, cầm la bàn hướng trên mặt đất lăn một vòng, cứ như vậy từ trong thư phòng Hoắc Trầm Lệnh lăn ra ngoài.
Bánh bao sữa nhìn thấy liền ba ba vỗ tay.
Vỗ tay xong lại cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó nhìn về phía thân thể cứng ngắc Tống Kiều.
"Bác Tống, bác ở bên ngoài kia nói là để bác lăn ra ngoài mà! Chị Hứa Dao đã cút rồi, bác vì sao còn đứng đây mà không lăn ra ngoài nha?"
Tống Kiều: "......"
Nghĩ đến tính tình của Trần Kiến Đào, sợ cũng bị dán lên phù văn khôi lỗi mà lăn trên mặt đất, đành phải vội vàng xoay người đi ra ngoài.
Bánh bao sữa vỗ tay phát ra tiếng, thả ra một tia âm khí.
Tống Kiều lập tức cảm ứng được, nhanh chóng quay người nhìn sang.
Dưới chân không biết đá phải cái gì, sau đó một cái lảo đảo ngã xuống đất, choáng váng từ trong thư phòng lăn ra ngoài.
Âm khí trong nháy mắt tiêu tán.
Tống Kiều: "......"
Bánh bao sữa không e dè mà nhìn chằm chằm vào hắn, một đôi mắt mở to vừa lớn vừa tròn, nhe răng hung dữ.
"Đá hỏng cửa thư phòng của cha Tể Tể, nên lăn ra ngoài!"
Tống Kiều biết bánh bao sữa kỳ quái, không nghĩ tới bánh bao sữa thế mà còn có thể khiến anh ta vấp ngã.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Bánh bao sữa quay đầu nhìn cha Hoắc đang ôm mình, trong nháy mắt nở cụ cười xán lạn, đặc biệt dễ thương.
"Tể Tể là con gái cha nha!"
Tống Kiều vừa giận vừa sợ.
Hắn không hỏi cái này?
Ngay lúc hắn còn đang phẫn nộ kinh nghi bất định, Trần Kiến Đào đi tới không thèm nhìn hắn đang từ dưới đất bò dậy, rất lễ nghi đứng tại cửa thư phòng gõ cửa một cái.
Cao gần một mét chín, nặng cả trăm cân, thân thể như là một tòa tháp bằng sắt, dáng dấp hung thần ác sát, thoạt nhìn không phải người tốt. Anh ta ôn nhu nhã nhặn lễ phép hỏi thăm trông không hợp với vẻ bề ngoài.
"Ngài Hoắc, tôi có thể đi vào không?"
Chỉ là...... rất không hài hòa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT