Bánh bao sữa mù chữ, nhưng mấy ngày gần đây bé cũng đã biết chữ cha viết như thế nào, làm sao hì hục mà cuối cùng cũng đổi được tên.
Trong nhóm quản lý cấp cao như ong vỡ tổ khi nhìn thấy tên gọi của người mới được thay đổi, tất cả như nổ tung mà nhắn tin ở trong nhóm.
【 Đây là tên khốn nào đây? 】
【 Trong nhóm có tất cả bao nhiêu người đâu, kiểm tra từng người một là sẽ tìm ra! 】
【 Đúng! Lão tử không sợ không tìm ra được! 】
【 Cha! Ý của bạn là gì, muốn để chúng tôi gọi là cha sao? Muốn làm cha, chiếm tiện nghi của chúng tôi có thể sống tốt sao? 】
Mọi người trong nhóm quá kích động, quá tức giận, tin nhắn mới liên tục xuất hiện từng cái một, bánh bao sữa vốn là nhận không được mấy chữ, như thế này lại càng mờ mịt.
Tin nhắn nhiều quá, hiện lên làm bé hoa cả mắt.
Bánh bao sữa cảm thấy buồn chán, dứt khoát tắt Wechat.
Nghe thấy phía bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, bánh bao sữa nhìn cha còn đang ngủ, bé khom lưng như con mèo nhỏ, lật đật lặng lẽ đi đến cửa phòng.
Chốt cửa có chút cao, bánh bao sữa còn thấp quá với không tới.
Không muốn người ở bên ngoài gõ cửa, bánh bao sữa dùng giọng trẻ con mà hướng bên ngoài gọi nhỏ.
"Đừng gõ cửa nha, cha còn đang ngủ ngon, nhẹ nhàng đẩy cửa ra là được rồi, Tể Tể đã tỉnh."
Ngoài cửa, Hoắc tư Lâm tới xem bánh bao sữa nghe được giọng bé non nớt nhu nhược, tim muốn tan chảy.
Tay chuẩn bị gõ cửa chuyển sang nắm lấy chốt cửa, nhẹ nhàng hướng xuống nhấn một cái rồi đẩy cửa vào bên trong.
Bánh bao sữa đã sớm đứng sang bên cạnh, chờ cửa phòng mở, ngẩng đầu liền thấy anh Tư Lâm.
Hoắc tư Lâm nhìn phòng chú hai tối đen, mà bên ngoài sáng sớm nhưng sắc trời đã có nhiều ánh sáng, liền tranh thủ bế bánh bao sữa lên ôm vào trong ngực.
"Tể Tể thật ngoan, anh Tư Lâm dẫn ngươi đi ăn sáng rồi lại đi chơi."
"Cảm ơn Anh Tư Lâm!"
…..
Hoắc Trầm Lệnh bị điện thoại gọi tới đánh thức.
Lúc Giang Lâm gọi điện thoại đến lần thứ tư, Hoắc Trầm Lệnh day day huyệt Thái Dương, chậm rãi cầm điện thoại di động lên nghe, thanh âm trầm thấp, thái độ hờ hững.
"Nói!"
Giang Lâm nói lắp ba lắp bắp: "Đầu tiên...... Ông chủ, cái kia...... Ngài...... Ngài xem có muốn...... sửa đổi biệt danh bên trong nhóm quản lý cấp cao không?"
Hoắc Trầm Lệnh thanh âm lạnh hơn, bởi vì hắn căn bản không biết Giang Lâm đang nói cái gì.
"Gì?"
Giang Lâm: "......"
Giang Lâm nuốt ngụm nước miếng: "Ông chủ, cái này...... Mọi người đều đang công kích ngài...... Không tốt lắm."
Giang Lâm hít sâu một hơi: "Ông chủ, anh xem qua nhóm quản lý nội bộ mà anh mới gia nhập, tên gọi của ngài là cha. Mọi người đều có ý kiến đối với biệt danh này, nếu như thế anh sẽ không tiện theo dõi nhóm đâu."
Hoắc Trầm Lệnh: "Cái quái gì vậy?"
Hắn, tham gia vào nhóm quản lý nội bộ cấp cao của công ty?
Theo dõi?
Biệt danh cha?
Hoắc Trầm Lệnh cau mày, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn góc tường có một đoàn hắc vụ kia.
Nghiêng đầu, mượn ánh sáng yếu ớt của điện thoại, hắn xác định đầu giường cũng không có minh đèn.
Cho nên đoàn hắc vụ kia tuyệt đối không phải Trương Trữ.
"Tôi còn có việc, không có việc gì thì không nên gọi điện cho tôi!"
Không đợi Giang Lâm nói chuyện, Hoắc Trầm Lệnh liền cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, góc tường mực đậm hắc vụ vặn vẹo, nhanh chóng hướng cả phòng khuếch tán.
Hoắc Trầm Lệnh cảnh giác.
"Ngươi là ai?"
Hoắc Trầm Lệnh thanh âm vẫn rất bình tĩnh, thần sắc thờ ơ lạnh nhạt.
Từ trong hắc vụ chậm rãi đi ra một người phụ nữ, cả người uyển chuyển với mái tóc dài và chiếc váy đỏ chót.
Nữ nhân kiều mị cười khẽ: "Ngươi thế mà có thể nhìn thấy ta? Ha ha ha...... Ngươi là người huyền Môn, vậy thì ăn ngươi càng bổ dưỡng nha! Ha ha ha......"
Hoắc Trầm Lệnh híp mắt: "Ngươi là ma?"
Nữ nhân kiều mị tiếng cười bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, mang theo luồng khí lạnh u ám.
"Đúng vậy! Đem minh đèn giao ra, ta cho ngươi chết một cách thống khoái!"
Hoắc Trầm Lệnh đứng dậy gọi điện thoại, đi về phía cửa.
Kết quả bốn phía một mảnh lạnh lẽo u ám, cửa không biết lúc nào đã sớm biến mất không nhìn thấy nữa.
Giọng nữ lạnh lẽo phát ra tiếng ngay phía sau hắn.
"Minh đèn đâu? Ngươi giấu ở nơi nào?"
"Giao ra!"
Dứt lời, nữ nhân ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt và đáng sợ, con ngươi trừng lớn như muốn vọt ra khỏi hốc mắt, miệng dính đầy máu tươi.
Hoắc Trầm Lệnh nghĩ đến bánh bao sữa trước đó nói sờ vào đèn kia, rất dễ trêu chọc quỷ vật đến quấy rầy.
Không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Điện thoại bỗng nhiên không có tín hiệu.
Hắn bị con ma này vây ở trong phòng ngủ.
Muốn giết hắn!
Hoắc Trầm Lệnh bỗng nhiên cảm thấy may mắn, bánh bao sữa không có trong phòng.
Kết quả một giây sau, bên ngoài phòng truyền đến tiếng bánh bao sữa.
"Cha, cha dậy chưa?"
Hoắc Trầm Lệnh giữ yên lặng, lúc này hắn tuyệt đối không muốn bánh bao sữa vào.
Nữ nhân há miệng đầy máu phát ra tràng cười quái dị.
"Muốn bảo vệ con của mình? Ha ha ha...... Hiện tại là ban ngày...... Mơ mộng hão huyền......"
Nói xong người phụ nữa đột nhiên bay về hướng cửa phòng, Hoắc Trầm Lệnh sắc mặt đại biến, nhanh chóng chạy tới.
Tuy nhiên, khoảnh khắc người phụ nữ chạm vào tay nắm cửa, cô cảm thấy một cỗ khí tức đáng sợ, bị dọa đến nỗi bay luôn cả mái tóc dày xuống đất, biến thành quỷ trọc đầu.
Trong mồm máu tươi cũng phun ra từng ngụm từng ngụm khiến cho nền nhà nhiễm đầy huyết tinh.
Lúc Hoắc Trầm Lệnh đuổi tới, trong nháy mắt cửa phòng bị đá một cái bay ra, quỷ vật kêu thảm một tiếng sau cánh cửa, hóa thành một đoàn hắc vụ biến mất không còn tăm tích.
Bánh bao sữa vọt vào: "Cha!"
Nhìn thấy trên nền nhà vẫn còn đám tóc và vết máu, bánh bao sữa nổi giận.
"Cha chờ con, Tể Tể đi báo thù cho cha!"
Không đợi Hoắc Trầm Lệnh nói chuyện, bánh bao sữa quay đầu liền chạy.
Giang Lâm tới tìm ông chủ tự mình giải thích chuyện trong nhóm wechat. Vừa đến thì gặp cảnh như vậy nên cũng vội vàng cùng Hoắc tư Lâm đuổi theo.
Kết quả không đến một phút, banh bao sữa rất nhanh đã quay trở lại.
Hoắc Trầm Lệnh chạy nhất nhanh trong ba người cũng vừa mới chạy tới đầu bậc thang.
Đã thấy bánh bao sữa từ ngoài cửa chính đi vào, trong tay tóm được quỷ vật vừa rồi uy hiếp đe dọa hắn.
Hoắc Trầm Lệnh: "......"
Bánh bao sữa ngẩng đầu nhìn thấy cha, toét miệng ra lộ ra hàm răng sáng lấp lánh.
"Cha, Tể Tể bắt được rồi!"
Hoắc Trầm Lệnh nhanh chóng quay đầu, nhìn về phía Hoắc tư Lâm cùng Giang Lâm.
Hoắc tư Lâm thì trầm tư suy nghĩ trong lòng, Giang Lâm lại ngơ ngác.
Hoắc Trầm Lệnh nhanh chóng mở miệng: "Tư Lâm, Giang Lâm, hai người tới phòng khách chờ đi, tôi muốn nói chuyện với Tể Tể."
Hai người gật đầu, Hoắc Trầm Lệnh đi đến trước mặt bánh bao sữa, bế bánh bao sữa lên, sau đó đi vào thư phòng ở tầng một phía bên phải.
Giang Lâm có chút khó hiểu, tư thế kia của tiểu thư như là trong tay đang cầm lấy thứ gì đó.
Hoắc tư Lâm cũng nhìn ra.
Nhưng nhìn kỹ thì rõ ràng không có cái gì cả.
Nếu như Bạch Minh Tư ở đây, nhất định có thể nhìn thấy ở trong nhà có rất nhiều vết máu, kéo dài từ bên ngoài vào trong nhà tới thư phòng mà Hoắc Trầm Lệnh cùng Tể đang đi tới.
A!
Còn có một đống lớn tóc!
Đương nhiên còn có tiếng kêu thảm thiết thê lương cùng tiếng cầu xin tha thứ của quỷ vật từ trong thư phòng truyền ra.
Đúng lúc này Hoắc An An dẫn theo Hứa Dao vừa vặn đi tới.
Hứa Dao giật giật mi mắt liên tục khi nhìn thấy trên mặt đất tản ra những vết màu cùng với tóc tai hỗn độn khắp nơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT