"Tại sao trở về rồi? Ở Nhân giới chơi không vui sao?"
Bánh bao sữa lớn tiếng trả lời: "Vui vẻ vui vẻ! Tể Tể ở Nhân giới tìm được bảo mẫu rồi, còn có rất nhiều người anh trai nha!"
Hiếm khi được nhìn thấy cha Minh Vương, hình như là cha đang trên đường đi công tác, bánh bao sữa không quên hướng cái trán cha hung hăng hôn bẹp một ngụm.
"Cha, Tể Tể rất nhớ cha nha!"
Hắc vụ khẽ cười: "Tể Tể ngoan ~"
Bánh bao sữa nhớ tới chuyện trọng yếu: "Cha, Tể Tể muốn nhìn sách Sinh Tử."
Hắc vụ thanh âm ôn hòa: "Con không nhớ rõ sao?"
Bánh bao sữa buồn bực hừ hừ: "Thế nhưng sách Sinh Tử sẽ thay đổi nha! Tể Tể thay đổi mệnh số của cha ở nhân giới và cả các anh trai nữa, khả năng cũng có thể thay đổi mệnh số của mẹ ở nhân giới nha.”
Hắc vụ nghe được ý tứ trong lời nói của bé, liền biến ảo ra hình dạng một ngón tay, nhẹ nhàng điểm vào mi tâm bánh bao sữa.
"Tể Tể là muốn giúp bọn họ tìm Trương Trữ?"
Bánh bao sữa liên tục gật đầu: "Cha thật thông minh! Tể Tể là con gái của cha, Tể Tể biết tìm cha hỗ trợ là chính xác nhất, cho nên Tể Tể cũng thông minh!"
Hắc vụ bị chọc cười, một màn sương đen dày đăc tựa hồ bởi vì hắn cười mà dập dờn gợn sóng.
"Để cha nhìn xem."
Trong nháy mắt, ngón tay của hắc vụ thu hồi, trong sương mù dày đặc phát ra tiếng nam nhân băng lãnh.
"Tể Tể, bà ấy được phép luân hồi chuyển thế rồi, nhưng mà còn lưu lại trong một chiếc đèn ở minh giới, chờ con tỉnh lại, liền có thể nhìn thấy."
Không đợi bánh bao sữa nói chuyện, hắc vụ lại hóa ra một bàn tay, nhẹ nhàng sờ lên gò má béo múp míp trên khuôn mặt nhỏ của bé.
"Ngoan ngoãn ngủ đi, chờ cha làm xong công việc, liền đi tìm con."
Bánh bao sữa có chút không nỡ, bé đã rất lâu chưa từng gặp cha Minh Vương.
"Cha sao lại biến thành bộ dạng này? Bộ dạng này làm Tể Tể không nhìn thấy mặt cha."
Hắc vụ khẽ cười một tiếng: "Không nhìn thấy mặt, Tể Tể sẽ quên cha sao?"
Bánh bao sữa đứng thẳng người lên: "Làm sao có thể? Tể Tể làm sao lại quên dáng vẻ của cha được! Cha Tể Tể vừa cao vừa đẹp trai lại giàu có! Là người đẹp mắt nhất Địa Phủ!"
Hắc vụ cưng chiều cười cười, sờ khuôn mặt nhỏ béo mũm mĩm, sau đó nhìn thấy bánh bao sữa buồn ngủ chịu không được chậm rãi nhắm mắt lại, ở trong ngực hắn bắt đầu ngáy nhỏ.
"Đang ngủ còn chạy đến Địa Phủ, không sợ hù đến cha bảo mẫu và các anh trai của con sao?"
Hắc vụ gảy một cái lên trán bánh bao sữa, vung tay lên liền nhìn thấy những nhân viên đang lo lắng chờ đợi làm việc, tất cả ôn nhu trong nháy mắt biến mất, hắc vụ hóa thành một khuôn mặt kinh khủng dữ tợn.
Phẫn nộ gào thét!
"Làm sao? Lão tử là Minh Vương, đến thời gian cùng con gái mình nói chuyện còn không có sao?"
"Giục giục giục! Giục cái gì mà giục? Vội vàng đi đầu thai sao?"
"Bản tọa tự mình đưa các ngươi đi?"
Bốn tên nhân viên làm việc ở Địa Phủ: "......"
Lại thế rồi!
Minh Vương lại bắt đầu nóng nảy!
Nhưng bọn hắn cũng đành chịu a!
Biên giới nhân loại lại có chuyện xảy ra, bị chết hơn mấy trăm, còn có người nước ngoài uổng mạng nữa, dù sao cũng phải để hồn người ta về nước đi về quê cũ?
Còn có những con quỷ ngoại quốc, rất nhiều quỷ không nói được tiếng Hoa, vẫn là ngôn ngữ của nước nhỏ ít người biết tiếng, trục xuất về nước cũng rất khó giao tiếp làm việc!
Điều quan trọng nhất chính là...... Con quỷ trấn áp ở dưới sông Nhược Thủy chạy trốn mất rồi!
Con quỷ kia nếu như đến Nhân giới, còn không phải là gây loạn một phương, đến lúc đó ở Địa Phủ sẽ lại lần nữa có vô số oan hồn, công việc khi nào mới kết thúc được?
Chưa kể những người đang xếp hàng để đầu thai!
Bởi vì Địa Phủ mới làm cải cách, hiện tại có thể tự do lựa chọn đầu thai, những con ma này từng con như bị điên, ai cũng nghĩ kiếp sau trở thành người có tiền, giàu có!
Đây vẫn là còn tốt!
Còn có người đi đầu thai thời gian không đến một ngày sau lại quay về, lúc trở về họ nói là có chuyện ngoài ý muốn, không may vẫn còn trong bụng đã bị đánh rớt bay trở về Địa Phủ.
Bọn họ quanh năm bận rộn, một ngày hai mươi bốn giờ đều bận không ngừng nghỉ, thử nói xem …Mấy cái đồ hỗn trướng gây ra nhân mạng, chúng có biết mình gây ra bao nhiêu tội lỗi không?
Màn sương dày đặc lại càng nồng đậm hơn, âm lãnh khiếp người dọa làm cho mấy nhân viên công tác liên tục tránh né.
"Đi!"
"Định để Tể Tể đi phải không!
Địa Phủ nhân viên công tác thở phào một hơi, vội vàng đuổi theo.
Mấy quỷ sai mới nhậm chức nhân viên công tác vội vàng chạy đến: "Vương, vừa rồi chúng ta phát hiện bỗng nhiên thiếu một ngọn minh đèn, có quỷ sai thấy là hướng bên này đi tới."
Minh Vương đang tức giận, thanh âm vang vọng toàn bộ Địa Phủ.
"Làm sao? Bản tọa không có thời gian chơi với con bé, còn không thể cho con gái ta một cái minh đèn chơi đùa?"
Những quỷ sai mới nhậm chức bị âm khí băng hàn của Minh Vương dọa đến quỳ xuống tại chỗ.
"Không có...... Không có...... Có thể...... Đều có thể......"
Minh Vương: "Lá gan thế này mà cũng dám chạy đến trước mặt bản tọa làm ầm ĩ! Cút!"
"Nhanh! Cút ngay!"
Mấy quỷ sai mới đến làm việc lập tức biến thành một quả cầu nhanh chóng lăn đi.
Trở lại chỗ làm việc, rất nghiêm túc khuyên bảo các đồng nghiệp khác.
"Giống như lời đồn nghe được, chỉ cần nhắc đến chuyện của tiểu công chúa, vương sẽ rất tức giận, rất đáng sợ!"
Đồng nghiệp mới: "Cảm ơn!"
......
Bánh bao sữa bị đánh thức trong mê man.
Tỉnh lại giống như nghe được tiếng anh ba khóc.
Ngao ô ngao ô, khóc rất lớn tiếng.
Một bên khóc, còn một bên hô hào “mẹ đừng đi”!
Bánh bao sữa: "......"
Bánh bao sữa mơ mơ màng màng mở to mắt, liền thấy người mẹ nhân giới mà bé từng nhìn thấy trong gian phòng của cha bảo mẫu, rất xinh đẹp, trên thân có vầng sáng nhàn nhạt, đang nở nụ cười ôn nhu cưng chiều.
Anh hai cùng anh ba đang quỳ trên mặt đất, anh hai cúi đầu gạt lệ, anh ba thì đang khóc gọi mẹ.
Vừa nghiêng đầu, bánh bao sữa thấy cha đang đứng cạnh giường.
Trong phòng ánh sáng lờ mờ, bánh bao sữa không nhìn thấy cha có biểu tình gì, nhưng có thể cảm nhận được sự bi thương của cha.
Bánh bao sữa chậm rãi lên tiếng: "Cha......"
Vầng sáng nhàn nhạt Trương Trữ cũng nhìn lại, thanh âm rất là ôn nhu.
"Con nhất định là con gái mà Trầm Lệnh đã nhận, mẹ là mẹ con a, đáng tiếc mẹ không thể chăm sóc bảo bảo rồi, nhưng mẹ sẽ vĩnh viễn yêu con. Cha của con cùng ba người anh trai, sẽ thay mẹ yêu con......"
Dứt lời, vầng sáng mỏng manh cũng tiêu tán một ít, thân ảnh Trương Trữ ở trong phòng cũng dần mờ hơn......
Hoắc tư Thần gào khóc: "Mẹ đừng đi! Mẹ!"
Hoắc tư Tước cũng nghẹn ngào cầu khẩn: "Mẹ!"
Hoắc Trầm Lệnh thanh âm khàn khàn: "Tiểu Trữ!"
Trương Trữ thanh âm phiêu hốt sắp nghe không được.
"Mẹ phải đi...... Các con phải giống như mẹ chăm sóc các con như thế nào thì cũng phải như thế chăm sóc tốt cho em gái nha......"
Bánh bao sữa đưa tay chộp một cái, vầng sáng chuẩn bị biến mất trong nháy mắt đều ở trong tay bé.
Căn phòng trở nên tối om nhưng lại không ai muốn đi bật đèn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT