Editor: Sapoche

Ý tứ mờ ám của Chu Yến Kinh quá mức rõ ràng, Mạnh Đan Chi có muốn không biết cũng không được.

Nhất là hai ngày nay bởi vì một câu trả lời “Nhanh thôi” của cô, đã khiến cho mấy lời đồn trong trường học hoàn toàn đi sai hướng hết ---

“Anh không phải đã nghe được cái gì không nên nghe rồi chứ?” Cô nhỏ giọng hỏi.

Khóe môi Chu Yến Kinh cong lên: “Không có.”

Mạnh Đan Chi nhẹ nhàng thở ra.

Chu Yến Kinh: “Anh nhìn thấy rồi.”

“…”

Mạnh Đan Chi cảm giác bản thân cô bị ngu rồi, “Có gì khác nhau chứ, đều biết cả rồi.”

Chu Yến Kinh chỉ bình tĩnh nhìn cô, cô bị nhìn lại thấy không được tự nhiên, đưa tay vén tóc ra sau tai: “Bọn họ nói bừa thôi.”

“Cho nên anh vừa mới nói có vấn đề gì sao?” Anh hỏi.

“… Không thành vấn đề.”

Lời nói thật đương nhiên không có vấn đề gì.

Mạnh Đan Chi cũng không muốn nói chuyện với Chu Yến Kinh, tuy bản thân cô cũng không có cái ý tứ kia, nhưng không biết sao lại cảm thấy chột dạ.

Cô nói: “Vậy sao anh đột nhiên lại muốn đến trường học thế?”

Chu Yến Kinh nói: “Vừa khéo mấy hôm trước chủ nhiệm Trương có mời anh đến.”

Mạnh Đan Chi “À” một tiếng, đúng là khéo thật.

Cô lại nghĩ mục đích anh nói không chỉ có như vậy, lại một lần nữa mặt cô lại nhiễm thêm một màu đỏ, so với ngày thường anh lại càng thẳng thắn hơn một chút.

Chẳng lẽ là do uống rượu sao?

Mỗi lần uống rượu xong, anh có chút không giống bình thường.

Lần đầu tiên là ở đầu đường hôn cô, còn bị người khác chụp được, khiến cho Trần Nhã Yên chó ngáp phải rười đi bịa đặt.

Lần này, suy nghĩ của anh lại rất rõ ràng.

Mạnh Đan Chi đột nhiên lại nghĩ đến chữ “Ghen”.

Cô nhanh chóng đưa mắt nhìn Chu Yến Kinh, lại phát hiện anh vẫn luôn nhìn cô, chỉ là vừa nãy suy nghĩ có hơi xuất thần nên không có phát hiện.

Lúc này Mạnh Đan Chi hoàn toàn đỏ hết mặt rồi.

“Nhìn em làm gì thế?”

Cô rõ ràng muốn hỏi chuyện khác, nhưng lời ra khỏi miệng lại là chuyện này.

Chu Yến Kinh nở nụ cười, “Không thể sao?”

Mạnh Đan Chi: “Không thể.”

Cô xoay người, đi đến nhà vệ sinh trước mặt, “Trên mặt em cũng chẳng có hoa…”

Chu Yến Kinh để cô rời đi.

Tim Mạnh Đan Chi đập nhanh liên hồi, có thể nghe được tiếng bước chân phía sau, phòng khác phía trước đang lộn xộn, cô cảm thấy được phòng ngủ đủ rộng nhưng lúc này chỉ cảm thấy thật chật chội.

Phải nhỏ đến mức nào cô mới có thể cách anh gần như thế chứ.

Cô cảm giác bản thân giống như vừa mới rơi vào nồi nước, nồi nước ấm cứ kêu sùng sục và bản thân cô sẽ nhanh chóng bị luộc chính.

WeChat vừa mới nhắc nhở tin nhắn đến.

Là tin nhắn của Hứa Hạnh: [Bà chỉ, ngày mai cậu có đến trường không?]

Mạnh Đan Chi: [Đi chứ.]

Đồ của cô đều đang ở chỗ đấy.

Trả lời WeChat xong, loại không khí kỳ lạ này mới được vơi bớt một chút, trước khi Mạnh Đan Chi rửa mặt, lại chịu không được mà muốn nhìn thử xem Chu Yến Kinh đang làm gì.

Anh vừa mới mở di động lên, chắc là muốn xem tin tức.

Cô cầm theo di động vào nhà vệ sinh, Chu Yến Kinh chỉ liếc mắt nhìn một cái, khóe môi cong lên một độ cong nhợt nhạt, ấn trong ánh sáng mờ tối.

-

Mạnh Đan Chi gửi tin nhắn cho Trần Thư Âm: [Cục cưng à.]

Trần Thư Âm vẫn còn đang chơi ở bên ngoài, di động lại để chỗ của Sở Thiều, anh ấy ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn, “Có người tìm em.”

Cô ấy không quay đầu lại.

“Cục cưng của em tìm em.” Sở Thiều nói thêm vào.

“Cục cưng của em không phải anh sao? Trần Thư Âm quay đầu, cười thật rạng rỡ, nhưng mà tay vẫn cầm lấy di động, kinh ngạc: “Thật sự là cục cưng của em.”

Sở Thiều không nói gì.

Bình thường Mạnh Đan Chi không hay kêu cô ấy như thế, hai chữ này bình thường đều là xưng hô của Trần Thư Âm với cô thôi.

Cô ấy gọi điện thoại qua, bị cúp.

Mạnh Đan Chi: [Không tiện nghe điện thoại.]

Trần Thư Âm: [Được rồi, tên họ Chu kia dám nghe lén sao?]

Mạnh Đan Chi không để ý đến những lời này, nói mấy chuyện trong trường học ngày hôm nay ra cho cô biết: [Chắc anh ấy không nghĩ tớ cố ý đó chứ?]

Trần Thư Âm vò vò tóc mình, than lên.

Sở Thiều đưa mắt nhìn sang: “Làm sao thế?”

Trần Thư Âm thuận miệng: “Cục cưng em mất rồi.”

Cô ấy cúi đầu trả lời Mạnh Đan Chi: [Tớ van xin hai người, hay là hai người đi thông báo khắp nơi: Hai người là vị hôn thê của nhau đi!]

Ánh mắt của Sở Thiều khẽ nhúc nhích: “Anh không phải sao?”

Trần Thư Âm xoa xoa cánh tay: “Anh đừng có nói như thế, em sợ.”

Sở Thiều cười nhạt, quay đầu uống rượu.

Mạnh Đan Chi cảm thấy mấy lời này của Trần Thư Âm không đúng: [Tớ chỉ là không muốn để cho mọi người biết trước khi tớ tốt nghiệp, nếu không sẽ rất phiền.]

Trần Thư Âm: [Tớ cảm thấy đây là vì cậu lo nghĩ nhiều quá.]

Trần Thư Âm: [Hơn nữa trọng điểm của cậu có phải đã sai rồi không?]

Cô ấy trong vai trò là người đứng xem, thấy những hành động ngày hôm nay của Chu Yến Kinh giống như muốn nói với người khác biết, hai người đang ở chung với nhau.

Là đàn ông, anh muốn công khai chủ quyền của mình.

Nhưng anh còn đang lo lắng Mạnh Đan Chi có ý không muốn công khai trong trường học, mới không nói thẳng ra, mà chỉ ám chỉ với mấy em trai, em gái khóa dưới trong trường học.

Miệng Trần Thư Âm cứ liên tục hoạt động.

Tuy cô ấy thường xuyên nói “Tên họ Chu” hay là “Chu Yến Kinh người đàn ông xấu xa”, nhưng cô ấy hiểu rõ hơn ai khác là anh rất tốt.

Trước kia cô ấy không thể xác định được, cuối cùng là Chu Yến Kinh bởi vì trách miệng mới đính hôn với cô hay là gì khác.

Nhưng mọi chuyện xảy ra lần đây khiến Trần Thư Âm tò mò, đây chỉ đơn thuần là h4m muốn chiếm hữu, hay là vì anh thích Mạnh Đan Chi cho nên ghen.

Chỉ là sao anh lại là người thích trước chứ?

Trần Thư Âm và Mạnh Đan Chi quen biết nhau hơn mười năm, cũng không cảm thấy được bầu không khí trước kia của Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh có gì đó mờ ám cả.

Huống chi Mạnh Đan Chi còn quay trở về Ninh Thành chờ hơn ba năm.

Chu Yến Kinh lại ra nước ngoài tận bốn năm.

Mạnh Đan Chi một mình ngồi trên nắp bồn cầu: [Tớ hiểu ý của cậu, cậu không phải đang muốn nói Chu Yến Kinh ghen chứ?]

Trần Thư Âm: [Cục cưng, cậu thật thông minh.]

Trời ơi, cô thông suốt rồi!

Vừa nãy cô còn mới khen Chu Yến Kinh xong, bây giờ lại thầm nghĩ Chu Yến Kinh thật là một người đàn ông xấu xa!

Về nước lâu như thế chuyện phải làm nhất định rất nhiều!

Mạnh Đan Chi không nói gì: [Tớ cũng chẳng phải đứa ngốc.]

Trần Thư Âm: [Ha ha ha ha cho nên cậu muốn làm gì bây giờ?]

Mạnh Đan Chi: [Tớ còn có thể làm gì nữa chứ?]

Trần Thư Âm đưa cho cô một chủ ý: [Cậu đừng để ý đến anh ấy, ghen thì có liên quan rắm gì đến cậu chứ, cứ để cho anh ấy như thế đi, để nữ thần bị mấy em trai khóa dưới cướp mất rồi, ăn nhiều một chút cũng chẳng không chua chết được.]

Mạnh Đan Chi bị lời nói thẳng thắn này của cô làm cho mặt đỏ tai hồng.

Chắc là chị em tốt của cô rồi.

-

Năm nay coi như không có màu thu, mà cứ thế tiến thẳng vào ngày đông giá rét.

Trong nhà họ Trần vẫn ấm áp như mùa xuân, Tô Văn Tâm mở di động ra lần nữa, trên màn hình vẫn còn hiện khung nhắn tin và hai chữ “Chúc mừng” mà Chu Yến Kinh gửi đến.

Bà cũng không biết câu trả lời của Chi Chi là gì?

Nếu Chiếu Thanh biết thì sao?

Cuối cùng Tô Văn Tâm cũng đợi được đến lúc Trần Đạt Hải trở về, hai ngày nay không biết ông ta vì sao cứ mãi đi sớm về trễ, tâm trạng cũng không được tốt.

Cũng chính là ngày hôm qua, khi mấy tác phẩm thêu về đến, ông ta mới nở một nụ cười.

Bởi vì chuyện của Trần Nhã Yên mà thể xác và tinh thần của Tô Văn Tâm rất mệt mỏi, Trần Đạt Hải cũng hay nói mấy lời tốt đẹp nên bà liền hưởng thụ, bây giờ chỉ cảm thấy đây chỉ là ứng phó thôi.

“Văn Tâm, sao em lại ở dưới lầu thế?” Trần Đạt Hải hỏi.

Tô Văn Tâm nói: “Trà trên bàn nóng đấy.”

Sao bà lại tri kỷ thế chứ, Trần Đạt Hải chẳng chút nghi ngờ nào, ngồi xuống ở đối diện bà.

Nghĩ đến hai ngày nữa sẽ mở phiên tòa của Trần Nhã Yên, ông ta cứ muốn nói lại thôi, biết bây giờ có nói gì cũng vô dụng nên dứt khoát không nói luôn.

Nếu bởi vì Trần Nhã Yên, khiến mối quan hệ của bà và Mạnh Đan Chi khôi phục trở lại, thật ra cũng rất tốt, dù sao con gái của ông cũng chẳng có giúp đỡ gì được.

Thế thì mua mấy bộ đồ cưới được thêu hoa tốn mấy trăm vạn cũng chẳng tính là lỗ.

Tô Văn Tâm hỏi: “Hai ngày nữa là phiên tòa của Trần Nhã Yên, ông đi không?”

Trần Đạt Hải cầm lấy cái ly, cân nhắc nói: “Anh đã sắp xếp luật sư rồi… Vốn dĩ là lỗi sai của nó, nên chịu dạy dỗ rồi.”

“Nếu ông không đi, thì cũng vừa khéo.” Tô Văn Tâm dừng một chút, cố lấy dũng khí, tự hỏi hồi lâu mới nói ra: “Chúng ta thương lượng thỏa thuận ly hôn một chút.”

Trần Đạt Hải ngẩng đầu nhìn bà.

“Em nói cái gì?”

Giọng của ông ta rất lớn, Tô Văn Tâm hơi nhíu mày: “Thỏa thuận ly hôn.”

Trần Đạt Hải chưa từng nghĩ chuyện này sẽ được nói ra từ miệng của bà, thả ly xuống rơi trên bàn phát ra một tiếng bịch.

Trước kia ông ta đã uyển chuyển nói chuyện ly hôn, nhưng mà đây chỉ là lấy lui làm tiến.

Hôm nay bà lại thật sự nói chuyện này.

Trần Đạt Hải lập tức nói: “Anh không đồng ý.”

Ông ta nói: “Văn Tâm, chúng ta đã kết hôn lâu như thế, vì cưới được em trước kia anh đã bị không ít người xem thường, em cứ như thế mà vứt bỏ anh sao?”

Tô Văn Tâm né tránh ánh mắt ông ta: “Tôi mệt rồi.”

Xem thường? Sao bà có thể chứ?

Trần Đạt Hải cười lạnh, ngẩng đầu là một người khác: “Vì sao muốn ly hôn, Nhã Yên đã bị trừng phạt…”

Tô Văn Tâm im lặng một lát: “Vì sao nó lại bị như thế, ông vẫn không hiểu sao?”

Trần Đạt Hải: “Năm đó anh đã từng nói qua rồi…”

“Đừng thử nữa.” Tô Văn Tâm ngăn lời ông nói lại, “Chuyện này là thật hay giả, còn cần tôi tìm đến vợ cũ của ông mà chứng thực nữa sao?”

“Tôi không truy cứu, không phải bởi vì tôi tin.”

Lúc ấy bà cảm thấy người vợ trước của ông ta đã tái hôn, cũng sẽ không đến quấy rầy thật rất tốt, Chi Chi thì bị đuổi về nhà họ Mạnh, một mình bà cô độc.

Trần Đạt Hải: “Chuyện này đã trôi qua lâu như thế ---“

Tô Văn Tâm lắc đầu: “Là phụ nữ sẽ nói chuyện cũ.”

“Dù em có nói gì thì anh cũng sẽ không đồng ý.” Trần Đạt Hải đứng lên.

“Tôi cũng chẳng muốn làm mọi chuyện trở nên ầm ĩ khó coi.” Tô Văn Tâm nhíu mày, nói ra hết cả người đều cảm thấy thoải mái, đứng dậy: “Chúng ta tốt xấu gì cũng là vợ chồng một thời gian dài.”

Bỗng nhiên Trần Đạt Hải nhìn bà cười: “Bà thật sự sẽ để ý đến một phần tình nghĩa vợ chồng kia sao? Trước đó không phải ông ta chết chưa bao lâu bà ---“

Ông ta nhắc đến ba của Mạnh Đan Chi.

“Trần Đạt Hải!” Tô Văn Tâm cắt ngang lời của ông ta, mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Văn Tâm, không phải là anh cố ý.” Trần Đạt Hải tiến lên an ủi mà: “Anh không muốn ly hôn, chỉ là anh tức giận quá…”

Ông ta còn nói: “Cuối tuần này là giỗ của ông ấy, chúng ta cùng đi đi.”

Tô Văn Tâm lui từng bước về phía sau, bị ông ta lôi chuyện năm xưa ra nói, bây giờ ngược lại… bà không dám đi.

Không dám đối diện với người nhà họ Mạnh và con trai của hai người.

-

Mạnh Đan Chi từ phòng tắm đi ra, Chu Yến Kinh vẫn còn ngồi ở đầu giường.

Sau khi cô tiến lên giường, từ khóe mắt nhìn lướt qua mới phát hiện, bây giờ anh không xem tin tức mà là xem mấy topic trên diễn đàn trường học!

Sao trường học lại có thể cho người tốt nghiệp rồi vào diễn đàn trường thế?

Qui định này thật tệ quá đi!

Mạnh Đan Chi vừa nhìn sang thì thấy cái tiêu đề chói lọi viết “Đàn anh Chu và đàn chị Mạnh xưng hô này thật giống nhau, cũng không phải là cùng một kiểu.”

Quả thật, chắc là đàn chị Mạnh, hoặc là học trưởng Chu.

Nhưng mà đàn anh Chu vẫn nghe tốt hơn một chút.

Anh lại còn xem mấy cái này sao? Cái này thì có gì hay chứ.

Mạnh Đan Chi thu hồi ánh mắt lại, nhưng không ngờ cô còn nhìn thấy Chu Yến Kinh bị nhóm đàn em khóa dưới kéo vào mấy cái hội đu CP để nói cảm nghĩ.

Cô lén nhìn anh, anh chẳng có biểu tình gì.

Giống hệt như đang xem tin tức gì đấy.

Mạnh Đan Chi hối anh: “Tắt đèn.”

Chu Yến Kinh nhìn qua đồng hồ, “Còn sớm.”

Mạnh Đan Chi nói: “Không còn sớm.”

Chu Yến Kinh bỏ di động xuống, nhìn thời gian, nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng đúng, em ở phòng tắm hơn một tiếng, quả thật không còn sớm nữa.”

“…”

Mạnh Đan Chi không còn lời nào để nói, chỉ giận dữ liếc mắt nhìn anh một cái.

“Bây giờ tinh lực cũng nhiều thật.” Chu Yến Kinh vẫn đi tắt đèn, chỉ chừa lại một cái đèn bàn, “Cũng không xem trọng điểm là ở đâu.”

Mạnh Đan Chi: “Anh lại đến nữa.”

Chu Yến Kinh nhíu mày: “Em có biết anh muốn nói gì không?”

Mạnh Đan Chi: “Nếu không thì sao?”

Chu Yến Kinh hỏi: “Anh không biết, hay là em nói cho anh biết đi?”

Mạnh Đan Chi không nói.

Chu Yến Kinh buồn cười, cô ở trong nhà vệ sinh làm gì thì anh không tự mắt nhìn thấy, nhưng cũng đoán được, giống như cô gái bình thường thôi.

Đèn bàn cũng bị tắt đi.

Mạnh Đan Chi còn có thể nhìn thấy Chu Yến Kinh nằm xuống, hai người chỉ an phận nằm đấy, không làm gì cả, hôn môi cũng không có.

Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ, muốn ngủ nhưng chẳng ngủ được.

Lại nghe thấy giọng của Chu Yến Kinh.

“Chi Chi, bây giờ em thật giống ốc sên.”

Ốc sên…

Cô chẳng phải ốc sên đâu…

-

Chu Yến Kinh xuất hiện ở đại học B có mấy tiếng thôi, nhưng anh cũng đã nghe thấy mấy tin đồn đang lan truyền trong trường học, càng ngày càng lan rộng.

Đối với mấy sinh viên còn trong trường chưa ra ngoài xã hội mà nói, các bạn học cùng trường, có vẻ ngoài xuất sắc, có năng lực đương nhiên sẽ bị các nam sinh chú ý nhiều nhất.

Mỗi người đều sẽ rất kính trọng người lợi hại đấy.

Cho dù người không còn trong trường học nữa, hay còn đang trong trường, trong miệng của mấy bạn học đều có truyền thuyết về anh.

Càng về đêm, càng nhiều người biết tin này.

Trong lúc nhất thời, mọi người chỉ tiếc bản thân không tự mình đến chỗ đấy để nhìn, lại có các nữ sinh đau lòng, đàn anh Chu thế mà lại là hoa đã có chủ rồi.

Nhóm em trai thì vui vẻ hơn một chút, như thế sau này đàn anh có quay trở lại trường, cũng không cần phải lo lắng nữa.

Có em gái khóa dưới chia sẻ trên vòng bạn bè: “Tớ cảm thấy đàn anh Chi chắc chắn là đùa thôi, phòng thông dịch bận như thế.”

Có người bên dưới bình luận rằng: [Tớ nghe bạn học tiếng nước ngoài nói là, phòng thông dịch vừa mới có người đẹp vừa đến tháng này.]

Trình Tư Tư về nước đã xin phép rồi, một tuần nữa cô ta sẽ đi nhận chức, tuy không nổi tiếng bằng Chu Yến Kinh, nhưng cô ta cũng từng là người đẹp phiên dịch có tiếng tăm lẫy lừng.

Các sinh viên học ngoại ngữ đi con đường phiên dịch này cơ bản đều biết đến cô ta.

Nhất là khi mọi người đều biết được hai người còn là đồng nghiệp với nhau một khoảng thời gian, hơn nữa trước kia đàn anh Chu đi công tác, chính là đến nước của cô ta.

Đây không phải là chứng cớ sao?!

Bỗng nhiên tin tức lại bay đầy trời.

Nửa đêm Hứa Hạnh nhìn thấy những tin đồn này, ngủ không được, sao họ có thể biết được Trình Tư Tư về nước chứ, không phát hiện bí mật gần đây là gì hay sao?

Có khó phát hiện đến thế sao?

Hứa Hạnh có quan hệ tốt với một em gái khóa dưới: [Các em đều cảm thấy người đó là Trình Tư Tư hả?]

Em gái: [Em cũng không muốn tin đâu, nhưng có thể giống thật đấy, có tiếng nói chung, cùng nhau làm việc chung nữa.]

Hứa Hạnh: [Có thể cái rắm đấy!]

Hứa Hạnh: [Bà chủ của chị vẫn là em đàn em của đàn anh Chu đấy!]

Đàn em: [Đàn em thì thế nào, đường đi vẫn luôn sai mà hu hu hu, lần đầu tiên hai người họ gặp nhau ở lễ hội văn hóa, khi kết thúc thì mỗi người mỗi ngả.]

Hứa Hạnh: [Mẹ nó, đúng thế thật.]

Khó trách tất cả mọi người không ai tin, ai mà dám tin chứ.

Mọi người một bên muốn hai người họ ở chung, cùng trường thật tốt. Một bên cũng không muốn hai người bên nhau, bởi vì không ai có thể nhìn thấy hai người họ thật sự ở cạnh nhau cả.

Đàn em: [Đàn chị sao chị lại hỏi em như thế ạ, chẳng lẽ đàn chị Mạnh cũng thích đàn anh Chi sao, a a a không thể nào? Má nó, thế mà đàn chị Mạnh từ hôn rồi à!]

Hứa Hạnh:?

Người bạn này đã làm người đu Cp tốt nhất rồi đấy, bài post trong diễn đàn hơn phân nửa đều do cô ấy phát, từ Hứa Hạnh người này biết được tin tức này, nhanh chóng nằm ra đăng bài.

Đáng tiếc đã bỏ qua… cũng khéo thật đấy.

Ngẫm lại càng thấy “Thương”.

Người bạn thân này vô cùng cảm động mở ảnh ra photoshop lại, hai người đều mang theo nhẫn đính hôn, chính là lén trộm photoshop lại chắc cũng có thể nhỉ.

Vài giây sau, cô ấy ngừng tay lại.

Một phút đồng hồ sau, trên diễn đàn trường học có xuất hiện một bài post mới: [Cái gì mà động nghiệp đều nói bậy cả, đàn anh Chu và đàn chị Mạnh mới là một đôi! Có ảnh làm chứng!]

-

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Mạnh Đan Chi thức dậy, đúng lúc Hứa Hạnh cũng gọi điện đến ---

“Bà chủ bùng nổ rồi!”

Mạnh Đan Chi chỉ cần một giây đã tỉnh: “Ai bùng nổ?”

Hứa Hạnh bỗng nhiên nói sai, vội vàng làm sáng tỏ: “Diễn đàn bùng nổ rồi --- tớ vừa nãy nói nhanh quá, tớ vô cùng kích động, cậu nhanh vào diễn đàn xem đi, không không không, cậu vào nhóm xem đi…”

Cô nhìn thấy bài viết rõ ràng kia.

Tim của Mạnh Đan Chi bỗng nhiên vọt đến tận cổ họng.

Cái này nghe sao giống…

Hứa Hạnh nhanh chóng cúp điện thoại, Mạnh Đan Chi mở lịch sử ra xem, phát hiện bảy tám tiếng chưa nhận điện thoại, nhưng mà điện thoại rung cô không nghe thấy.

Lúc ấy Chu Yến Kinh đang rửa mặt, cũng không phát hiện ra.

Trên WeChat đều là những tin nhắn chưa đọc.

[#Hình ảnh]

[Bài post này là thật sao? Nhẫn của hai người là nhẫn đôi sao?]

[Thế ở lễ hội văn hóa lần trước đàn anh Chu khen nhẫn của đàn chị đẹp, chẳng phải là tự kỷ sao?!]

[Bạn học Mạnh Đan Chi, tớ là lớp trưởng của cậu, cậu nói thật cho tớ biết, tớ nhất định sẽ không nói cho người khác biết đâu!]

Mạnh Đan Chi nhìn mà thấy đầu váng mắt hoa.

Sao cảm thấy như vừa mới thức dậy, bọn họ đều biết hết rồi?!

Còn lớp trưởng, tuyệt đối chẳng giống lớp trưởng chút nào, nội dung trong ảnh, bây giờ cô cũng chẳng muốn nhìn.

Mạnh Đan Chi hít sâu hai lần, dùng một ngón tay chậm chậm nhấn vào tin tức người thứ hai gửi đến.

Chớp mắt đã thấy rõ, cô muốn ném di động cho Chu Yến Kinh.

[Chi Chi, nhẫn của cậu thật đẹp, tớ muốn cầu hôn bạn trai, không biết nên mua kiểu gì, cậy có thể quay video với tớ không, để tớ nhìn kỹ một chút?]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play