Tuy đã sớm quen với ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, nhưng kiểu này vẫn là lần đầu tiên!
Đặc biệt là ví dụ mà Chu Yến Kinh đưa ra, giáo sư Mạnh thật sự rất lo lắng cô từ chối, nhưng ông nghĩ nếu như cô muốn từ chối thì chắc cũng sẽ ổn thôi, không sao cả.
Đương nhiên người trong nhà sẽ bảo vệ cô rồi.
“… Em không có không đồng ý.” Mạnh Đan Chi hơi hơi cắn răng.
Quả thật cô còn chưa nói không đồng ý, chỉ là nhìn hai người họ thảo luận với nhau hết nửa ngày, mà cô cũng không được mở miệng, nên mới nói ra suy nghĩ trong lòng thôi.
Đính hôn với Chu Yến Kinh cũng không có gì xấu.
Giáo sư Mạnh cười rộ lên, “Thế không phải là tốt lắm sao.”
Mọi người đều biết rõ về nhau, đương nhiên so với người bên ngoài thì độ tín nhiệm cũng cao hơn, hơn nữa bây giờ Chu Yến Kinh đang làm việc trong cơ quan nhà nước, không thể nào làm ra những chuyện không hợp lẽ thường được.
Chu Yến Kinh dạ: “Ngày mai ba mẹ con sẽ đến để bàn bạc chuyện này, chuyện này người lớn bàn bạc với nhau sẽ thích hợp hơn.”
Giáo sư Mạnh nghe thế thì vô cùng vui vẻ nói: “Được, được.”
Ông chỉ sợ anh là vì ông nói nên mới bằng lòng, còn nữa, lúc trước vì đây là chuyện ngoài ý muốn nên ông âm thầm ép hai nhà đính hôn bằng miệng.
Tuy nói ông cũng không ngại làm chuyện này trước khi kết hôn, dù sao vẫn là hy vọng lần đầu tiên của cháu gái mình có thể để cho chồng của nó.
Huống hồ sau lần đó, đưa ra chủ ý “đính hôn”, hai người họ cũng không ở chung với nhau nữa.
Nếu lần này Chu Yến Kinh trở về lại không đồng ý, thế nhà họ Chu, ông cũng không cần thiết phải qua lại nữa, coi như không quen biết nhau.
Khoảng thời gian ăn cơm sau đó, Mạnh Đan Chi luôn giữ im lặng.
Mãi đến khi kết thúc, cô mới nắm lấy cánh tay Chu Yến Kinh, “Sao anh không nói trước với em một tiếng, đột nhiên nói như thế?”
“Rất đột ngột sao?” Chu Yến Kinh hỏi.
“Đương nhiên.” Đôi lông mày thanh tú của Mạnh Đan Chi nhíu lại, “Chủ yếu là anh không nói với em.”
Chu Yến Kinh nói: “Trước kia chúng ta đã trong trạng thái của vị hôn thê rồi, đưa ra lời đính hôn chỉ là nghi lễ cần thực hiện thôi.”
Thì đúng là như thế, nhưng mà…
Mạnh Đan Chi buông tay ra, “Nhìn dáng vẻ anh nói đúng tình hợp lý chưa kìa.”
Cô ngẩng đầu ngó trái ngó phải, bỗng nhiên cười rộ lên, “Trên bàn cơm anh không phải cố ý chứ, anh chắc không phải sợ em không đồng ý chứ?”
Lúc Mạnh Đan Chi cười lên vô cùng động lòng người.
Chu Yến Kinh nhìn cô, “Sẽ không.”
Chỉ cần hai chữ này, Mạnh Đan Chi nhất thời không hiểu được là do “Anh không sợ” hay là cho rằng “Cô sẽ không nói không đồng ý.”
Cô dứt khoát chẳng thèm nghĩ nữa.
“Trời tối rồi, anh Yến Kinh mau về nhà đi thôi.” Mạnh Đan Chi thúc giục anh nói: “Một mình trở về nhớ chú ý an toàn nhé.”
Cô nói xong thì tự mình vui vẻ.
Chu Yến Kinh biết rõ còn cố hỏi: “Đêm nay em ở lại đây sao?”
Mạnh Đan Chi gật đầu, “Nếu không thì sao?”
Cô cảnh giác quay đầu nhìn anh, đột nhiên ám chỉ: “Hôm nay là ngày thứ hai.”
Quả thật giống như hai người trong lúc đó đã tạo nên ám hiệu bí mật rồi.
Chu Yến Kinh mỉm cười: “Được.”
Anh không nói gì nữa, Mạnh Đan Chi nhìn thấy anh nói vài câu khách sáo với ông nội và anh trai, sau đó một mình rời khỏi nhà họ Mạnh.
“Hai ngày này em ở nhà.” Khi cô đi đến, Mạnh Chiếu Thanh nói.
Giáo sư Mạnh đã lên lầu nghỉ ngơi, trong phòng khách chỉ có anh em hai người.
“Em ở đây cách trường học rất xa, còn phải ngồi xe.” Mạnh Đan Chi ngạc nhiên, làm nũng: “Anh à, anh thương xót em, thương xót em đi.”
Mạnh Chiếu Thanh không tỏ vẻ gì, hơn nữa bắt đầu thuyết giảng: “Vô dụng thôi, trước khi đính hôn em đều phải ở đây, nếu bị anh phát hiện, sẽ…”
Anh nhíu mày, sửa lại chủ ý.
“Để anh xem thử có phòng thích hợp cho em ở không.”
“Em sẽ nhanh tốt nghiệp thôi, vì mấy tháng mà mua nhà ở mới, có chút phí tiền.”
“Có thể thuê, cho em thêm tiền tiêu vặt.” Mạnh Chiếu Thanh quyết định, lại hỏi: “Chuyện đính hôn tối nay, cậu ấy không nói với em sao?”
“Không có nói, em không biết.” Mạnh Đan Chi ngồi xuống, biết anh nghĩ thế nào: “Nhưng mà cũng chẳng sao cả, chuyện này không sớm thì muộn thôi, em cũng chẳng có chút nào miễn cưỡng cả.”
Thấy cô quả thật không có vẻ gì là không vui, Mạnh Chiếu Thanh mới không nói gì nữa.
Nhớ đến mấy hộp quà mà Chu Yến Kinh mang đến, Mạnh Đan Chi có chút tò mò.
Hai hộp quà, trong đó có một cái tặng cho giáo sư Mạnh, sau khi cô mở ra bên trong là đôi khuyên tai, tỏa sáng khắp nơi, rất đẹp.
Mạnh Đan Chi rất thích.
Chu Yến Kinh lại có thể giấu giếm lâu như thế, trên xe hỏi anh cũng chẳng thèm nói.Nhìn thấy giá trị của quà tặng thế này, chuyện đêm nay không so đo nữa.
Mạnh Chiếu Thanh để tất cả vào mắt, “Chỉ một món quà nhỏ đã thu thập được em.”
“Anh nói rất có đạo lý.”
Mạnh Đan Chi nghiêm túc: “Nhưng phải là hai, ba cái mới đúng.”
Mạnh Chiếu Thanh: “?”
-
Ngày hôm sau khi trở lại trường, Mạnh Đan Chi đã đeo đôi khuyên tai mới.
Đường nét khuôn mặt của cô rất đẹp, vành tai cô dài nhỏ, đeo loại trang sức này vô cùng thích hợp, đi qua đi lại có hơi đụng vào nhau.
Hứa Hạnh là người đầu tiên nhìn thấy sự khác biệt này.
“Bà chủ, thật là đẹp quá đi.”
Mấy nữ sinh cũng trong lúc đó nói vài câu khen tặng hợp ý cô.
Hứa Hạnh nhìn sườn mặt tinh xảo của cô, chịu không được mà cảm khái.
Mạnh Đan Chi được công nhận là hoa khôi đại học B, xinh đẹp, yêu kiều, ánh mắt hào hoa động lòng người, thân thể được sườn xám bao quanh càng tôn lên dáng người của cô, trước lồi sau vểnh.
Đừng nói là nam sinh thích ngắm, mà một nửa nữ sinh trong trường học cũng thế.
Cô thích mặc sườn xám, nếu mặc sườn xám là thanh lịch, vô cùng trong sáng, nếu mặc màu tối thì vô cùng xinh đẹp, vô cùng dịu dàng, gợi cảm.
Hứa Hạnh không chút nghi ngờ, cho dù là mặc sườn xám màu hồng nhạt của lễ tân khách sạn, đều có thể được cô mặc thành tuyệt thế giai nhân [1].
[1] Tuyệt thế giai nhân: Người phụ nữ xinh đẹp nhất thế gian.
Mạnh Đan Chi nhẹ nhàng cong môi: “Ánh mắt không tệ nha.”
Hứa Hạnh còn tưởng cô đang khen mình, “Có vòng cổ hay không thế, tớ cũng muốn thử.”
“Không có, người khác tặng.”
“À ––”
Mạnh Đan Chi gõ trán cô. “À cái gì mà à, nhân viên không được có ý kiến với bà chủ.”
Hứa Hạnh mở to mắt, nhìn cô chớp chớp mắt, “Tớ không có ý kiến, chỉ là à một tiếng thôi, bà chủ có phải ngài đã suy nghĩ nhiều quá rồi không?”
“…”
Mạnh Đan Chi lười nói chuyện với cô ấy.
Hôm nay trong tiệm có mấy vị khách, Hứa Hạnh đón tiếp xong, đề nghị: “Tớ nói đến mức miệng đắng lưỡi khô luôn rồi, hay là lại đón thêm một người nữa thôi nhé?”
Mạnh Đan Chi liếc nhìn cô ấy, “Cậu xác định?”
[Kinh Chi] chiếm diện tích không lớn, mười mấy mét vuông thôi, trang trí cũng rất đơn giản, trong cửa hàng có hai giá treo quần áo, phía trên là sườn xám đã may xong.
Nhưng đặc biệt chính là, máy may được đặt phía trong góc của cửa hàng và khung thêu.
Lúc trước khi mới vừa khai trương cửa hàng, Mạnh Đan Chi nghĩ không có nhiều người mặc sườn xám, cô cũng không tính toán bận mấy việc vặt, đã nghĩ mình sẽ mở trường dạy học.
Cô còn cố ý ghi chú chỉ cần nữ sinh.
Nhưng suy nghĩ của cô và mọi người không giống nhau, Mạnh Đan Chi không ngờ có nam sinh đến bằng bất cứ giá nào, muốn đến xin việc, chuyện này quả thật nằm ngoài dự tính của cô.
Giỏi thật đấy, còn có thể như thế đấy?!
Đương nhiên Mạnh Đan Chi cũng chẳng chút lưu tình mà từ chối hết.
- -- Đối phương tự xưng là hiểu tâm lý con gái cũng vô dụng hết.
Hứa Hạnh xem như là người nhận lời mời, đối với trí nhớ sâu sắc này, vội vàng lắc đầu không ngừng: “Quên đi, vẫn nên từ bỏ thôi, lỡ đâu lúc đây không phải đồ nữ, là biến chất rồi.”
Mạnh Đan Chi nói vui: “Lại nói hưu nói vượn rồi.”
Hứa Hạnh trợn mắt: “Rất có thể đấy, không phải tớ đang kỳ thị đâu.”
Buổi chiều hai người có lớp.
Cùng trùng hợp là, oan gia ngõ hẹp.
Mạnh Đan Chi vừa mới đến tầng của lớp học đã gặp phải Trịnh Tâm Nhiễm, vốn dĩ Trịnh Tâm Nhiễm đang mệt mỏi, thấy cô thì lập tức cất cao chí khí ngẩng mặt lên.
Nghĩ đến ngày hôm qua cô không nhìn thấy cảnh cô ta đón tiếp đàn anh Chu, trong lòng cô ta dễ chịu không ít, nhưng lại nghĩ đến lời từ chối trước đó, cô ta lại thấy nghi ngờ không biết cô có quấy phá gì không.
“Mạnh Đan Chi, có phải cô làm hay không?”
“…”
Cái tật xấu gì đây.
Mạnh Đan Chi kỳ quái nhìn cô: “Tôi làm gì?”
Trịnh Tâm Nhiễm tức giận: “Giật giây Chu Yến Kinh, để anh ấy không tham gia lễ hội văn hóa!”
Từ ngữ cô ta dùng vô cùng ngắn gọn, Mạnh Đan Chi nghe thấy anh không tham gia tất cả các hoạt động, ngay cả trường học cũng không đến, từ chối hoàn toàn luôn à?
Chuyện quan trọng như thế, cô phải khuyên nhủ.
“Cậu có phải không để trường học vào mắt không?” Trịnh Tâm Nhiễm chất vấn.
Bỗng nhiên nồi bị đội lên đầu, Mạnh Đan Chi nở nụ cười, tiến lên hai bước, hầu như là bức cô ta ép sát vào hành lang, bởi vì cô cao hơn cô ta, rũ mắt nhìn cô ta.
“Tôi còn có thể ép anh ấy không tham gia sao? Nếu cô có bản lĩnh, một khi đã làm thì phải chắc làm một trăm phần trăm thành công.”
Trịnh Tâm Nhiễm thở hổn hển.
Mạnh Đan Chi lùi về sau vài bước, nhớ đến cái gì đấy, “Không có, không giải thích với cậu.”
Trịnh Tâm Nhiễm trừng mắt nhìn cô.
Mạnh Đan Chi nhìn cô cười cười, cũng không quay đầu lại rời đi.
-
Vốn dĩ Mạnh Đan Chi còn muốn hỏi Chu Yến Kinh một chút, sau đó lại nghĩ chuyện này nên gặp mặt hỏi có lẽ sẽ tốt hơn.
Cơ hội đến cũng rất khéo.
Chuông kết thúc tiết hai vừa mới vang lên, Chu Yến Kinh đã gửi tin nhắn cho cô, đón cô đi ăn cơm chiều nói rằng có chuyện muốn nói.
Cụ thể là chuyện gì thì anh không nói.
Mạnh Đan Chi nghĩ muốn nát đầu cũng không cảm thấy được có chuyện gì.
Bây giờ xảy ra trước mặt hai người, ngoại trừ lễ đính hôn còn có chuyện gì?
Cô vốn tính nói bóng nói gió Chu Yến Kinh, nhưng cùng lúc đó Trần Thư Âm cũng hẹn cô đi dạo phố, uống nước, Mạnh Đan Chi vứt việc này ra sau đầu.
“Người bận rộn nha.” Trần Thư Âm ôm lấy cô cọ cọ vài cái, “Vài ngày rồi chưa gặp cậu.”
Mạnh Đan Chỉ đẩy cô ấy ra, “Cậu nên tìm bạn trai đi, sẽ không nhớ đến tớ nữa.”
Trần Thư Âm nói: “Nói hưu nói vượn gì đấy, đàn ông làm sao so được với chị em chứ, vừa thơm vừa mềm, bọn họ vừa cứng lại vừa hôi.”
“…”
“Lần này tớ đến tìm cậu là muốn giới thiệu mối làm ăn cho cậu.” Trần Thư Âm nhíu nhíu mi cười, “Một đoàn quay phim, muốn hay không đây?”
Mạnh Đan Chi nói: “Cậu nói trước nghe xem.”
Trần Thư Âm giải thích nói: “Người này là đạo diễn, chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh dân quốc, nữ diễn viên trong phim phải mặc sườn xám, muốn tìm cửa hàng sườn xám hợp tác.”
Bây giờ trên thành phố có không ít cửa hàng sườn xám, nhãn hiệu nổi tiếng cũng nhiều lắm.
Mạnh Đan Chi động lòng, nhưng không kích động.
Trần Thư Âm cười rộ lên: “Biết là cậu không tin, anh ta là bạn mà tớ mới quen, trước kia cậu không phải tặng tớ một cái ví lớn sao, hoa văn thêu trên đó anh ta rất thích.”
Cái này nghe hợp lý hơn.
Mạnh Đan Chi không từ chối: “Ngày nào đó hẹn gặp mặt rồi nói chuyện đi.”
Làm chủ một cửa hàng, cô đương nhiên muốn tuyên truyền cửa hàng của mình rồi, chỉ hợp tác với đoàn phim, thật ra rất đơn giản.
Lúc năm giờ chiều, di động cô vang lên.
Chu Yến Kinh: [Địa chỉ.]
Mạnh Đan Chi tiện tay gửi định vị cho anh.
“Chu Yến Kinh?” Trần Thư Âm thử hỏi.
“Anh ấy có việc muốn nói, tối nay không thể cùng cậu ăn rồi.”
“Tốt thôi, tớ cũng không quấy rầy chỗ hai người hò hẹn.”
Mạnh Đan Chi quấy quấy tách cà phê, đột nhiên hỏi: “Thư Âm, lần trước sau khi tớ uống nhiều rượu, thì làm cái gì thế?”
Trần Thư Âm vừa nghe thấy đã vô cùng hăng hái.
“Không nhiều lắm.” Cô ấy nhấc tay, “Bảo tớ là người đẹp, nhưng sau khi nhìn vào gương, lại cảm thấy mình đẹp nhất, không vừa ý tớ.”
Mạnh Đan Chi: “…”
“Trên đường đi chúng ta gặp mấy người, cậu nói thì thầm rất lâu, tớ mới nghe được cậu nói bọn họ không đẹp, làm tổn thương mắt cậu.”
“Nhưng mà cậu cũng rất ngoan, chỉ là dính người quá.”
Đây “quả thực” là tính của cô, cô ấy miêu tả không tốt, nếu có cơ hội sẽ quay video lại cho Mạnh Đan Chi xem tận mắt là tốt nhất.
Trần Thư Âm thuận miệng nói vài câu, phát hiện ra ý đồ của cô: “Cậu muốn hỏi chuyện năm trước à, nhưng chúng tớ không phải người trong cuộc, cậu phải hỏi người họ Chu kia đấy.”
Mạnh Đan Chi dựa vào ghế: “Điều này sao có thể mở miệng nói chứ?”
Trần Thư Âm nghĩ thấy cũng đúng, điều này hỏi vô cùng mất tự nhiên.
“Dù sao hai người cũng nhanh sẽ đính hôn thôi, bây giờ hỏi cũng vô dụng thôi.”
“Ngoài ý muốn rất bình thường, còn hơn thế là tớ không thể nào nghĩ được, không nghĩ hai người có thể duy trì mối quan hệ thân thiết này.”
Hai tai Mạnh Đan Chi đỏ lên: “Nam nữ trưởng thành.”
“Trên giường anh ấy thế nào?”
“… Cũng được.”
“Thế thì chắc tốt lắm, gặp được người tốt không dễ dàng gì.”
Đề tài này dần dần phát triển theo mức kỳ quái rồi.
Mạnh Đan Chi nhớ đến chương trình học, chỉ là không được bàn luận: “Cậu có biết Chu Yến Kinh nghiêm túc cẩn thận thế nào không?”
Trần Thư Âm vô cùng có hứng thú: “Trình độ thế nào?”
“Tớ vô cùng tức giận, ngày hôm sau tớ có lớp, anh ấy tìm thời khóa biểu của tớ, không có tiết thì đêm trước đó đều gọi tớ ra.”
Chiều tối, người trong quán cà phê cũng tăng lên.
Lúc Chu Yến Kinh đến, mọi người đều không nhìn rõ khuôn mặt của anh thế nào, nhưng có lẽ là vì khí thế bức người của anh, bọn họ chủ động nhường đường.
Đang nói chuyện với bạn thân tiến vào giờ phút gay cấn.
“Cậu có gặp qua kiều người xem thời khóa biểu của người khác chưa?” Mạnh Đan Chi đưa lưng về phía cửa quán cà phê, Trần Thư Âm nghe thấy cười ra tiếng.
Cô ấy nhìn thấy thân hình cao lớn đang tiến vào, vốn dĩ tính phụ họa thêm, lúc này kịp thời sửa miệng: “Hoàn hảo, hoàn hảo.”
Trần Thư Âm nhìn cô chớp chớp mắt.
Mạnh Đan Chi vẫn chưa phát hiện ra, nói xong bản thân còn nở nụ cười: “Sao anh ấy không xem thời gian tớ học ban ngày thế chứ.”
“Có thể sợ mệt mỏi quá độ.” Cô lại nói.
Chu Yến Kinh đứng phía sau Mạnh Đan Chi, tầm mắt dừng ở trên phần cổ thon dài, trắng nõn của cô, nghe rõ ràng hai câu này của cô.
Trần Thư Âm chỉ nhắm mắt lại, cảm thấy hô hấp có chút nhanh.
Cô ấy ở phía dưới chạm chạm vào chân cô, giống ám hiệu gặp mặt của nằm vùng: “Chi Chi, cậu là lo lắng cho anh ấy sao?”
Bậc thang này vô cùng rõ ràng.
Hình như lúc đó, giác quan thứ sáu của Mạnh Đan Chi rất chuẩn đã phát hiện ra ---
Vừa nãy cô nói chuyện vô cùng vui vẻ, đã quên mất trước đó đã gửi định vị qua cho Chu Yến Kinh.
“…”
Mạnh Đan Chi phúc chí tâm linh [1]: “Tớ chỉ đau lòng cho anh trai.”
[1] Phúc chí tâm linh: Khi vận may đến thì người ta cũng khôn ngoan, linh hoạt hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT