Editor: Sapoche

Mạnh Đan Chi về Ninh Thành để học cấp hai, lịch học ở đây khác với trường học ở Bắc Kinh vì thế trong mấy kỳ nghỉ thỉnh thoảng cô sẽ quay về Bắc Kinh.

“Bà ngoại, bà về với con đi.” Cô năn nỉ bà ngoại.

Bà Tô lắc lắc tấm vải trong tay, “Con trở về đi, bà còn đang bận đây này.”

Mạnh Đan Chi nói: “Nghỉ có hai ngày cũng đâu có sao đâu.”

Bà Tô nghĩ đến chuyện phải đi máy bay, thì lại có chút không muốn, bà không có chút ấn tượng tốt nào với máy bay hết: “Bà ở nhà chờ con là được rồi.”

Những cuộc nói chuyện như thế đều diễn ra mỗi tháng một lần.

Sau khi Mạnh Đan Chi trở về Ninh Thành, hầu như quần áo của cô đều do thợ may làm thủ công, còn lại đều do bà ngoại làm, số còn lại sẽ đến từ các tiệm may trên phố, những dì đó đều quen biết bà ngoại, có một số người vẫn đang học việc.

Lúc mới đến, cô cảm thấy mấy kiểu này rất lỗi thời, sau này cô sẽ tự thiết kế và đưa cho các cô ấy xem, làm theo và để trong cửa hàng thì ổn hơn.

Sáng thứ Bảy, Mạnh Đan Chi trở lại Bắc Kinh.

Trần Thư Âm vừa nghe cô nói đã về đến, thì gọi điện đến: “Vừa khéo tớ cũng tan học rồi, cùng đi ăn cơm đi.”

Mạnh Đan Chi nghĩ: “Hôm nay không được, tớ phải đi ăn cơm với anh trai rồi, hay là cậu cũng đến đây luôn đi.”

Trần Thư Âm quệt miệng: “Thôi khỏi đi.”

Cô ấy không muốn có người lớn ở đó.

Đúng thế, trong mắt cô ấy, Mạnh Chiếu Thanh lớn hơn các cô ấy tận năm tuổi, nói anh ấy là người lớn vì anh ấy hay hỏi này hỏi kia, lại còn không cho ăn mấy đồ ăn vặt nữa.

“Anh trai cậu hệt như bà quản gia ấy.” Trần Thư Âm nói, “Còn Chu Yến Kinh, tớ cũng chẳng hợp với anh ấy, vẫn nên để tối rồi đi đi.”

Mạnh Đan Chi: “Thế tối tớ đến tìm cậu.”

Cô đến trường anh trai học, đây là trường trung học trực thuộc đại học B, là trường trung học trọng điểm ở Bắc Kinh, ông nội cô là giáo sư Mạnh, đương nhiên họ cũng biết.

Khi học cấp hai, giáo sư Mạnh vẫn còn nhậm chức ở đại học B đấy.

Hôm nay là thứ Bảy nên trường cấp ba chỉ học nửa ngày, cho nên khi cô đến đây còn nửa tiếng nữa mới kết thúc giờ học, lúc này các giáo viên vẫn còn ở trong phòng học.

Lúc cô đi ngang qua hành lang, thì các nam sinh đều sẽ ghé vào cửa sổ nhìn sang.

“A lại là cô gái kia kìa!”

“Là em gái của Mạnh Chiếu Thanh học lớp một đấy.”

“Tớ còn nghĩ phải đợi đến tháng sau mới có thể thấy em ấy…”

Tuy chỉ mới học cấp hai, nhưng Mạnh Đan Chi đã trổ mã rất xinh đẹp, sống ở phía Nam khá lâu, nên cô cũng bị dính chút hơi thở của con gái vùng sông nước Giang Nam.

Thỉnh thoảng cô sẽ đến đây, dựa vào khuôn mặt này của cô cũng khiến không ít người nhớ kỹ.

Hơn nữa, trong trường anh trai cô còn là nhân vật nổi tiếng đứng đầu trong trường, giá trị nhan sắc của hai anh em cô cũng rất cao, ấn tượng sâu sắc.

Mạnh Đan Chi cũng thường xuyên nhận được không ít bánh và kẹo ngọt của các chị gái.

Mọi người đều muốn thông qua cô để có thể làm quen với Mạnh Chiếu Thanh và Chu Yến Kinh.

Lớp một nằm ở cuối hành lang, cách lớp hai một cái hành lang, khi Mạnh Đan Chi đến cửa sau của lớp một, thì thấy cửa không đóng.

Cô có thể nhìn thấy giáo viên bộ môn toán đang hăng say giảng bài trên bục giảng.

Dáng người của Mạnh Chiếu Thanh và Chu Yến Kinh đều rất cao, bình thường đều cùng nhau ngồi ở phía cuối lớp, nhưng hôm nay bên cạnh Chu Yến Kinh không có người ngồi, anh trai cô không ở đây.

Mạnh Đan Chi đang thấy khó hiểu, thì vừa khéo Chu Yến Kinh cũng nhìn sang, dọa cô giật cả mình.

Anh mặc đồng phục trường, trông giống nam chính diễn vai thiếu niên, nóng rực như ngày hè.

Chu Yến Kinh thu hết những phản ứng của cô vào trong mắt, khóe môi hình như có cong lên một chút.

Mạnh Đan Chi gửi tin nhắn vào di động của anh: [Anh trai em đâu?]

Thấy di động sáng lên, Chu Yến Kinh cũng biết là tin nhắn của cô gửi đến, thong thả trả lời lại cô: [Văn phòng.]

Mạnh Đan Chi gửi lại anh một icon.

Đang là thời gian đi học, quấy rầy anh cũng không tốt lắm.

Chu Yến Kinh: [Không hỏi xem có chuyện gì sao?]

Mạnh Đan Chi bị khơi gợi lòng hiếu kỳ: [Có thể có chuyện gì?]

Anh trai là học sinh tốt, chắc chắn không bị phê bình rồi.

Mạnh Đan Chi: [Chuyện gì thế?]

Cô ngẩng đầu nhìn sang, Chu Yến Kinh nhướng mi, từ từ trả lời cô: [Quả thật không phải chuyện gì lớn, không nói.]

Mạnh Đan Chi tức giận trừng mắt nhìn anh.

Chu Yến Kinh!

Cô không nói ra tiếng, nhưng nhìn khuôn miệng của cô khi phát âm thì chính là ý tứ này.

Chu Yến Kinh đưa tay chống mặt, liếc mắt, chỉ một câu đã làm cô khó chịu, nhưng anh cũng chẳng gấp mà còn nở nụ cười.

Sao người này lại quá đáng thế chứ, Mạnh Đan Chi nghĩ.

Sau khi chuông tan học vang lên, Mạnh Chiếu Thành còn chưa trở về, nhưng trong các tầng lầu dạy học đã rất náo nhiệt, các nam sinh ở phía sau chen nhau lao ra ngoài, thiếu chút nữa đã đụng trúng cô.

Động tác của các nam sinh dần chậm lại.

“Em gái Chiếu Thanh đến rồi à.”

“Anh trai em ở văn phòng.”

Mạnh Đan Chi lễ phép chào hỏi bọn họ, cô gái lễ phép lại xinh đẹp như thế, các nam sinh trung học trẻ tuổi có ai sẽ không thích cơ chứ.

Cô đã đến đây mấy lần rồi, người nhớ thương không chỉ có một hai người.

“Em chờ anh trai sao?” Có nam sinh cười hỏi: “Có muốn anh chỉ em văn phòng ở đâu không? Em ăn cơm chưa? Có muốn ăn cơm trước không? Ăn lẩu không?”

Bên cạnh có người đẩy đẩy anh ta.

Tuy tính tình Mạnh Chiếu Thanh tốt, nhưng anh ấy là người cuồng em gái đấy, khen em gái còn được, nếu mà có âm mưu nào đó thì không thể nào.

Đây không phải thừa dịp Mạnh Chiếu Thanh không ở đây sao.

Mạnh Đan Chi đang muốn từ chối, đã thấy Chu Yến Kinh từ phòng học đi ra, trên tay cũng không cầm theo sách vở.

“Muốn ăn nữa không.” Chu Yến Kinh nhìn cô, “Đừng để anh trai em chờ lâu.”

Mạnh Đan Chi: “?”

Sao cô lại không muốn chứ.

Chu Yến Kinh liếc cô: “Nhưng mà, em tốt nhất đừng ăn cay.”

Mạnh Đan Chi lúc đầu vẫn chưa hiểu gì, sau đó lại bỗng nhiên hiểu được.

Cô lớn lên dưới mí mắt của Chu Yến Kinh, lúc cô học nói, sẽ kêu anh là anh Yến Kinh, khi cô học được cách đi sẽ chạy theo phía sau lưng anh.

Lần đầu tiên tới tháng của cô là lúc mười một tuổi.

Khi đó Mạnh Đan Chi còn nhỏ, bởi vì trong nhà chỉ có hai người đàn ông, căn bản sẽ không chú ý đến mấy chuyện kỳ s1nh lý này nọ.

Khi đó cô cũng thường hay đến nhà anh, giữa trưa tan học sẽ đến nhà Chu Yến Kinh làm bài tập.

Chu Yến Kinh ở phòng sách chơi game, cô ngồi ở bên cạnh anh, thỉnh thoảng lại lợi dụng thời gian rảnh khi làm bài tập để lén nhìn sườn mặt của Chu Yến Kinh.

Sau khi làm xong bài tập, thì sẽ nằm trên giường anh ngủ trưa một lúc.

Mãi đến khi Chu Yến Kinh mở cửa, gọi cô dậy: “Chi Chi, em phải đi học rồi.”

Mạnh Đan Chi xoa xoa mắt, cô chút mơ màng: “Trời sáng rồi sao?”

Chu Yến Kinh nở nụ cười, xoay người gõ nhẹ lên trán cô chọc: “Trời tối đen rồi.”

Mạnh Đan Chi tỉnh táo lại, “Anh gạt em.”

Cô từ trên giường bước xuống, mang dép lê muốn ra ngoài, nhưng cô không hề để ý đến chuyện có một vệt màu đỏ in trên ga giường trắng như tuyết.

Ngày đó nhà họ Chu không có ai cả.

Là Chu Yến Kinh phát hiện ra, băng vệ sinh là anh lấy của mẹ anh.

Lúc ấy Mạnh Đan Chi vô cùng ngại ngùng, hình như Chu Yến Kinh cũng biết cô gái nhỏ này chẳng biết chút nào hết, nghiêm túc giải thích với cô.

Sao đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ thế này.

Mạnh Đan Chi vốn dĩ tính từ chối: “Em chờ anh trai là được.”

Vừa dứt lời, Mạnh Chiếu Thanh đã từ văn phòng trở về, trên hành lang nhìn thấy em gái mình, lúc này mới nở nụ cười.

Mạnh Đan Chi nhìn anh ấy thì vẫy vẫy tay.

Mấy nam sinh vừa nãy đến gần giờ lại lập tức sửa lời: “Chiếu Thanh, em gái cậu đợi cậu ở chỗ này lâu rồi đấy.”

Mạnh Chiếu Thanh: “Tớ biết rồi.”

“Đi thôi.” Anh ấy nói: “Muốn ăn cái gì?”

Mạnh Đan Chi liếc nhìn Chu Yến Kinh: “Anh ấy cũng đi cùng sao?”

Mạnh Chiếu Thanh nghi ngờ, “Yến Kinh chọc giận em à?”

Chu Yến Kinh: “Nào có.”

Mạnh Đan Chi: “Không có.”

Hai người trăm miệng một lời, Mạnh Chiếu Thanh càng cảm thấy khó hiểu.

Mạnh Đan Chi rối rắm một chút cuối cùng vẫn đi cùng hai người họ, cô lên xe trước, Mạnh Chiếu Thanh vẫn đang liên hệ với nhà hàng bên kia.

Chu Yến Kinh ở phía sau cô.

Hôm nay Mạnh Đan Chi mặc đồng phục ở trường học, có chút kiểu dáng châu Âu, làn váy qua gối một chút, khi gió thổi lên, con trai và con gái trong trường đều nhìn theo.

Chu Yến Kinh nhìn lần thứ hai.

“Sao hôm nay lại mặc đồng phục thế?”

Mạnh Đan Chi nâng cằm lên: “So với đồng phục trường anh đẹp hơn.”

Chu Yến Kinh liếc nhìn đầu gối của cô, lúc cô ngồi xuống, váy đã xích lên một chút, lộ ra một phần đùi: “Cắt ngắn sao?”

Mạnh Đan Chi không ngờ lại bị anh phát hiện.

“Không có.” Cô cứng miệng.

“Phải không.” Chu Yến Kinh nói: “Tý nữa sẽ hỏi anh em.”

“Không được.” Mạnh Đan Chi vừa nghe thấy đã thấy không ổn, lúc này vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Anh Yến Kinh, anh ngồi đây đi.”

Xưng hô này, lâu lắm rồi cô chưa gọi.

Mạnh Đan Chi nhỏ giọng hỏi: “Sao anh phát hiện ra thế?”

Chu Yến Kinh lạnh nhạt: “Rõ ràng không thích hợp với chiều cao của em.”

Mạnh Đan Chi: “?”

Hai tháng trước cô đã mặc đồng phục này một lần, khi đó trường vừa mới đổi đồng phục, cô vẫn chưa kịp sửa.

Mấy bạn trong trường học giật dây cô, nữ sinh nhỏ xinh đẹp, Mạnh Đan Chi lại không có năng lực, đương nhiên tự mình làm.

Bà ngoại cũng không biết.

Ai biết hôm nay hỏa nhãn kim tinh của Chu Yến Kinh lại phát hiện ra chứ, một người nam sinh như anh, cũng không biết sao ánh mắt lại tốt như thế.

“Em cao lên!” Mạnh Đan Chi lấy cớ.

Chu Yến Kinh nhìn một lát: “Hình như có cao hơn một chút.”

Mạnh Đan Chi mừng thầm.

Sau đó lại nghe anh nói: “Được hai phân không?”

Mạnh Đan Chi: “…”

Sao lại đáng ghét thế cơ chứ.

Cũng không biết Chu Yến Kinh và anh trai lớn lên như thế nào, từ sau khi lên cấp ba, vóc dáng lại phát triển hẳn lên.

Bây giờ cô so với mấy người bạn đồng lứa mình cũng đã cao hơn một chút rồi, nhưng khi đứng trước mặt hai người chỉ cao lên một tí xíu.

Bình thường đều phải ngẩng đầu nhìn hai người.

Mạnh Đan Chi tức giận, Chu Yến Kinh nhẹ nhàng cười, “Em ở bên đó có ăn uống đàng hoàng không, buổi sáng em có uống sữa không?”

“Đương nhiên là có.”

“Rất nhanh sẽ cao lên.”

“Thật sao?”

“Thật sự.”

Mạnh Đan Chi rất dễ dỗ, lại làm nũng: “Anh đừng nói cho anh em biết chuyện cái váy nha.”

Chu Yến Kinh: “Được.”

Mạnh Đan Chi vừa mới cười, lại nghe anh nói: “Sửa lại như cũ đi.”

Cô còn có thể làm gì bây giờ, đương nhiên là nghe theo rồi.

Cũng may lúc trước không có cắt đi, mà chỉ rút eo lên một chút, lúc về thả xuống là được.

Sau khi Mạnh Chiếu Thanh lên xe, phát hiện em gái và Chu Yến Kinh đã trở lại bình thường rồi, không chỉ có thế, anh ấy còn ngồi ghế phụ.

“…”

Cũng kỳ lạ thật.

Mạnh Đan Chi chớp mắt: “Anh ơi nhanh lên, em đói rồi.”

Mạnh Chiếu Thanh vẫn không kịp suy nghĩ, em gái ngàn dặm xa xôi đến tìm mình, đương nhiên để em gái ăn no là quan trọng nhất, ngồi chỗ nào không quan trọng.

Nhà hàng lúc này không ít người, Mạnh Đan Chi đi nhà vệ sinh trước, ai bảo cô đang trong kỳ s1nh lý nên lúc nào cũng phải chú ý.

Mà di động Chu Yến Kinh chỉ mới mười phút đã có mấy tin nhắn đến.

[Yến Kinh, giúp tớ xin WeChat của em gái đi.]

Chu Yến Kinh: [Không thể.]

Đầu bên kia trả lời: [Tốt xấu gì chúng ta cũng ngồi trước ngồi sau, nhân phẩm của tớ cậu không yên tâm sao? Đúng rồi, chuyện này đừng nói cho Chiếu Thanh nha!]

Cậu ta cũng không muốn bị dạy dỗ đâu.

Chu Yến Kinh: [Ừm.]

Anh ngẩng đầu, “Chiếu Thanh, có người hỏi cậu.”

Mạnh Chiếu Thanh thấy nội dung tin nhắn kia, nhìn tên người gửi, trong lòng đã lên kế hạch cho ngày thứ Hai rồi.

Đáng tiếc vị bạn học kia không biết gì vẫn còn đợi Chu Yến Kinh trả lời.

Khi Mạnh Đan Chi trở về, phát hiện vẻ mặt anh trai không được tốt, đang thầm nghi ngờ có phải Chu Yến Kinh đã lén nói gì cho anh ấy rồi không: “Anh chưa nói chứ?”

Chu Yến Kinh biết cô đang nói cái gì: “Không có.”

Mạnh Đan Chi thở ra một hơi: “Thế anh ấy sao thế?”

Chu Yến Kinh nghiêm túc: “Cậu ấy suy nghĩ bài tập.”

Mạnh Đan Chi yên tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play