Nhiên Nhiên đang dùng khăn cẩn thận lau một chiếc bình cổ để trang trí trong phòng khách, bất chợt nghe thấy bên ngoài cổng vang lên tiếng động cơ xe, tiếp đó là Ân Diên Tuyền bước vội vào bên trong nhà.

Chẳng để cô ta và những người khác kịp cúi đầu chào, anh đã một mạch đi thẳng lên trên tầng trong những con mắt ngơ ngác của mọi người.

"Thiếu gia sao lại gấp gáp như vậy? Ngài ấy lướt qua tôi mà như có cả một trận cuồng phong tốc thẳng gió vào mặt luôn."

"Ngài ấy lên nhà vội để làm gì nhỉ? Đừng nói là đi tìm Dương Khánh Đình đấy nhá? Cô ta lại gây ra chuyện gì rồi à?"

Nhiên Nhiên đang thẫn thờ thì bị mấy người đó kéo kéo tay áo, đành phải lắc đầu: "Biết được chết liền."

Dương Khánh Đình ngồi ở trong phòng đang hoang mang mặc lại quần áo thì bất chợt cửa phòng bị Ân Diên Tuyền mở tung.

Sao anh về nhà nhanh như vậy?!

Cô đưa mắt hoảng hốt nhìn anh từ từ đóng lại cửa phòng rồi vặn khóa chặt lại.

Thấy Ân Diên Tuyền định đi tới, Dương Khánh Đình run ẩy dơ tay vội ngăn anh lại.

"Diên Tuyền, anh... anh bình tĩnh nghe em giải thích đã. Mọi chuyện như vậy nhưng thực ra không phải vậy..."

"Em từng nói rằng anh chỉ là một tên luôn tự cho mình là đúng thôi phải không?" Ân Diên Tuyền để chiếc cặp tap lên bàn, với tay cởi chiếc cà vạt thả xuống đất: "Em nói đúng rồi đấy. Bây giờ anh đang tin rằng em muốn câu dẫn anh!"

"Khoan đã, anh đừng qua đây...! Á!"

Dương Khánh Đình bị anh bế xóc trên tay rồi thả xuống nằm nhoài trên giường, cô mấp máy môi muốn phản kháng nhưng đã bị anh chặn lại bởi một nụ hôn sâu.

Miệng lưỡi kề nhau, hơi ấm phả ra bao trùm lên khuôn mặt của đối phương, những vị ngọt được tiết ra ở đầu lưỡi đều bị người kia tham lam mút lấy.



Ân Diên Tuyền cởi phanh chiếc áo phông mà cô đang mặc xuống nền nhà, da thịt cô trần trụi hiện lên dưới mi mắt của anh.

Vì vừa mới tắm xong nên thân người của Dương Khánh Đình vẫn còn nhiễm một chút hơi nước nóng mềm mại, hương mùi sữa tắm thơm thanh lượn lờ quanh mép miệng.

Anh cúi xuống hôn lên kẽ ngực của cô, bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng tháo dây áo ngực của cô cởi ra, bóp lấy một bên đồi nhũ mềm như thạch.

Dương Khánh Đình xấu hổ bịt miệng lại, chân run rẩy huých huých lên người anh.

"Diên Tuyền, đừng làm vậy! Bây giờ mới chỉ là năm giờ chiều thôi, mọi người... mọi người vẫn còn ở bên ngoài đó!... Họ sẽ nghe thấy mất..."

"Không sao, toàn bộ căn dinh thự này đều được xây bằng tường cách âm. Cứ rên lên thoải mái, đừng sợ. Anh thích nghe thấy em rên rỉ."

Con người này... sao đến cả câu nói xấu hổ như thế mà cũng nói ra được vậy?!

Ân Diên Tuyền há miệng ngoạm lấy một bên ngực của Dương Khánh Đình, bàn tay hư hỏng của anh cũng không rảnh rỗi mà vuốt nhẹ từ trên eo thon xuống tới giữa đùi cô như đang tìm kiếm một nơi nào đó.

Khi ngón tay anh trượt vào bên trong, Dương Khánh Đình đã không thể nén được cơn kích thích mà khẽ kêu lên một tiếng kiều mị.

Sáu năm rồi cô mới lại được anh âu yếm như vậy, thực sự là rất nhớ.

Ân Diên Tuyền biết mình không còn nhẫn nhịn được nữa, anh nhanh chóng đưa thứ ấy tiến vào sâu bên trong những lớp mị thịt mềm mại.

Vì qua một thời gian lâu không còn được động tới nên nơi đó của cô rất khít, lập tức khiến cho cơn sảng khoái chạy dọc trên sống lưng anh như một cơn xung điện. Khuôn mặt của Ân Diên Tuyền từ lúc nào đã đỏ ửng cả lại.

Thân dưới của anh bắt đầu luân động, mới đầu còn nhẹ nhàng vì sợ cô đau, nhưng càng về sau càng dùng sức đưa đẩy.

Động tác của anh mạnh bạo đôi lúc sẽ làm cho Dương Khánh Đình đau đên đôi mày nhíu chặt lại vào nhau, nhưng rồi sẽ lại thoải mái mà quặp chân vào giữa eo anh.

Ân Diên Tuyền vùi người hôn lên cơ thể thơm tho của cô, in lại lên đó những vết ấn kí như lưu lại chủ quyền lãnh thổ.



Cùng nhau triền miên sau những tháng ngày chìm trong dằn vặt và đau khổ, qua khoảng một thời gian dài không khỏi khiến cho họ lưu luyến như thể đây chính là lần đầu của họ.

Dương Khánh Đình nhớ tới đêm tân hôn của cô và anh, khi đó những động tác ra vào của Ân Diên Tuyền cũng thô lỗ như thế này.

Nhưng khi đó, những gì mà anh thể hiện với cô chỉ là những hận thù và tức giận, còn bây giờ, Dương Khánh Đình có thể cảm nhận được vòng tay anh ôm cô vào lòng thật cẩn thận và ngọt ngào.

Nếu có thể, cô muốn chìm đắm trong sự dịu dàng ấy của anh suốt đời.

...

Người quản gia nhìn lên đồng hồ treo tường rồi lia sang bàn thức ăn đã nguội ngắt từ bao giờ.

Đã hơn tám giờ tối mà Ân Diên Tuyền và Dương Khánh Đình còn chưa xuống ăn cơm. Ân Thẩm Ngạn đã ăn tối ở bên biệt thự với Hà Nhất, giờ này chỉ còn mỗi bọn họ thôi.

Ông ta cho một người hầu lên gọi họ, cô ta dù vẫn tuân theo nhưng vẻ mặt lại vô cùng bất đắc dĩ.

Nữ hầu đó đi lên tầng trên đứng trước cửa phòng của Dương Khánh Đình, không hề kiêng nể gì mà đập rầm rầm lên cửa, hét lớn.

"Đến giờ cơm rồi, còn làm gì ở trong đó hả?! Ê...!"

Cô ta còn chưa kịp nói tiếp thì cửa phòng của Dương Khánh Đình đã bị mở ra từ bên trong, tiếp theo đó là Ân Diên Tuyền đứng dựa người ở cửa nhìn cô ta.

Đôi mắt lạnh lẽo của anh uể oải lướt qua một lượt trên người của cô ta mà cô ta tưởng như có cả hàng vạn cơn gió ở Nam cực đang muốn nhấm chìm cô ta chết trong sự lạnh cóng.

Lúc đó, cô ta đã có cảm tưởng rằng mình chỉ là một con sâu bọ bất kì lúc nào cũng có thể bị anh dẫm nát.

"Cô hét cái gì vậy?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play