Ân Thư Thảo ngồi ở trên ghế sô pha lấy một miếng bánh quy để ăn, vừa ôm Ân Thẩm Ngạn đang mải đọc những tấm thiệp chúc mừng được gửi tới.
Mới năm tuổi mà đã biết đọc chữ rồi, chẳng trẻ con chút nào hết.
Ân Thư Thảo muốn cậu bé được lớn lên theo đúng độ tuổi của mình, còn Hà
Nhất thì cứ quyên quyết muốn được đào tạo thằng bé thành thần đồng ngay
từ nhỏ.
Mà bản chất của Ân Thẩm Ngạn là thông minh trời phú, cậu đáp ứng được mọi
yêu cầu kiến thức từ những bậc cao hơn với chương trình độ tuổi hiện tại nên Hà Nhất sướng đến ngày nào cũng chạy đi khoe với mấy bà phú khác để cho họ ghen tỵ đến lòi cả mắt.
Ân Thẩm Ngạn mới năm tuổi, nhưng lại đang học lên cấp hai đấy.
Điều này nghe rất vô lý, nhưng đó lại là sự thật.
Ân Thư Thảo nhìn Ân Thẩm Ngạn rồi lại thở dài, lia mắt nhìn qua cả đại sảnh đông đúc khách mời đang rôm rả nói chuyện với nhau.
"Ê, mẹ cháu đâu rồi?"
Ân Thẩm Ngạn lúc này mới ngẩng đầu lên liếc nhìn ra xung quanh: "Cháu cũng chẳng biết nữa. Mẹ chỉ ở trong phòng hoặc ra ngoài vườn hoa thôi. Còn
không thì chắc là ra ngoài rồi."
Ân Thư Thảo thở dài một tiếng còn dài hơn cả tiếng trước, chán chẳng muốn nói.
Thằng bé này sao có thể vô cảm đến như vậy hả? Nếu cứ để nó cho Hà Nhất nuôi
dưỡng, đảm bảo sẽ có Ân Diên Tuyền thứ hai, chắc luôn.
Cô ta đứng lên đi tìm Ân Diên Tuyền, hỏi anh về Dương Khánh Đình, chẳng
nằm ngoài dự đoán, trông cái mặt đờ ra của anh liền biết Ân Diên Tuyền
cũng chẳng biết Dương Khánh Đình đã bỏ đi đâu.
"Bây giờ em thấy chị Khánh Đình xứng đáng có một người chồng khác rồi đó."
Ân Diên Tuyền: "..."
"Ủa em có nói gì đâu? Sao lại nhìn người ta bằng ánh mắt kì quái đó vậy hả?"
Ân Diên Tuyền quay đầu nhìn Ân Thẩm Ngạn đang ngồi ở trên ghế sô pha, nhờ
Ân Thư Thảo để ý cậu rồi đi lấy chìa khóa xe ra bên ngoài khu dinh thự
đi tìm Dương Khánh Đình.
Anh lấy điện thoại gọi cho cô, lúc Dương Khánh Đình bắt máy, có thể nghe được chất giọng bên đầu dây kia của cô vô cùng e dè.
"Ơ, em... Em đang ở bờ hồ thành phố. Em xin lỗi, em sẽ về ngay đây!"
"Không, cứ ngồi ở đó đi. Tôi sẽ tới đón em."
"... Em xin lỗi."
Ân Diên tuyền khó hiểu: "Em xin lỗi tôi làm gì?"
"Vì, vì, vì..." Dương Khánh Đình ấp úng, đến nuốt một ngụm nước bọt cũng cảm thấy vô cùng gian nan. Cuối cùng, cô mới lí nhí nói ra thành từ ở trong cổ họng: "Vì em mà anh phải phiền đi xe ra tận đây. Em xin lỗi..."
Ân Diên Tuyền đau đầu day day vùng sống mũi, thấy hết sức khổ tâm.
"Em không phiền, từ nay không cần phải xin lỗi tôi. Nhớ ở yên đó đừng đi đâu, tôi sẽ tới chỗ em nhanh thôi."
Dương Khánh Đình ngoan ngoãn nói vâng rồi chờ đợi Ân Diên Tuyền đến đón. Qua
giọng điệu trầm buồn vừa nãy của anh, có phải là cô lại làm cho anh khó
chịu không? Cô lại gây tội rồi...
Dương Khánh Đình co người ngồi trên xe lăn, yên lặng nhìn mặt hồ phía trước
mà trong lòng man mác nỗi buồn rầu cùng với thấp thỏm không yên.
Bỗng bên cạnh cô vang lên tiếng gọi hớt hải: "Tiểu Đình?!"
Cô quay đầu nhìn người đó, sau một lúc đờ đẫn xa lạ, bất chợt mắt cô mở to ra.
"Tiểu Đình phải không? Cậu là Tiểu Đình thật à?"
Mặc Phong nhìn cô, khóe miệng câu lên cười lớn.
"Đúng là cậu thật này!"
Hắn ta vòng đến ngồi xuống chỗ ghế đá bên cạnh xe lăn của Dương Khánh Đình, tiện tay chỉnh lại vạt áo vest hơi bị xóc lên do chạy vội.
Hắn có tên là Mặc Phong, từng là thanh mai chúc mã của Dương Khánh Đình,
từng sống ở khu cùng nhà ở cũ của cô, chơi chung với cô từ thời cấp một
cho đến tận năm cuối của cấp ba.
Khi lên đại học, hắn ta học ở trường đại học luật bên vương quốc Anh, từ đó đến giờ đã không còn giữ liên lạc với cô nữa.
Còn hiện tại, hắn về nước là vì nhận một vụ kiện một công chức trong Đảng bị nghi là tham nhũng.
Mặc Phong nhìn lại một lượt từ đầu đến cuối chân của Dương Khánh Đình, kinh ngạc khi thấy cô phải ngồi ở trên xe lăn.
Cô cũng nhận ra ánh mắt sửng sốt ấy của hắn, cũng kể sơ sơ qua lí do tại sao cô lại thành ra thế này.
Chẳng hiểu sao, cô cũng kể cho hắn cả chuyện ở khách sạn khi đó.
Mặc Phong khi nghe xong câu chuyện của cô, mặt hắn ta tối lại, trầm mặc suy nghĩ.
"Tớ có thể giúp cậu."
"Giúp gì?" Dương Khánh Đình hơi ngẩn người, chỉ thấy Mặc Phong nhăn mày nhìn cô.
"Đương nhiên là giúp cậu minh oan rồi! Tớ là luật sư đấy! Đã có bao nhiêu vụ
án nghiêm trọng nào mà tớ chưa từng làm qua? Ở Anh, những vụ giết người
còn phức tạp hơn ở bên Trung nhiều."
"Cậu... tin tớ sao?"
Mặc Phong nghiêng đầu nhìn Dương Khánh Đình, thấy trong ánh mắt cô bỗng rực sáng lên những đốm sao lấp lánh, mặt hắn chợt đỏ bừng mà xoay vội sang
hướng khác.
"Đương nhiên là tin rồi! Tớ đã chơi cùng cậu bao nhiên năm nay, biết thừa cái
tính dại dột của cậu nhưng chẳng bao giờ dám phạm tội."
Dương Khánh Đình nghe lời hắn nói, toàn thân cô run lên xúc động.
Hắn là người đầu tiên đứng về phía cô, tin lời cô nói, trong thoáng chốc,
lồng ngực của Dương Khánh Đình cảm thấy vô cùng ấm áp, cô không giấu nổi sự vui mừng mà nắm lấy hai vai Mặc Phong lắc lắc.
"Cậu nói thật đấy chứ?!"
"Thật... Thật!" Mặc Phong thấy Dương Khánh Đình đột nhiên tiến sát lại gần mình
thì cơ thể cứng đờ cả lại, da mặt cảm thấy nóng vô cùng: "Chỉ nghe thôi
liền nhận ra cậu không hề có tội!"
"Nếu vậy, thì tại sao anh ấy…"
"Hửm? Cậu đang nói gì thế?"
"À, không có gì đâu." Dương Khánh Đình gượng cười.
Cô và Mặc
Phong vẫn cứ bàn chuyện với nhau như vậy nhưng không hề để ý đến có một
chiếc xe Bentley đang dừng đỗ cách một khoảng so với nơi mà họ đang
ngồi.
Ân Diên Tuyền nhìn Dương Khánh Đình vui vẻ nói chuyện với
Mặc Phong, với trên cánh môi là một nụ cười đã năm năm rồi anh không còn được thấy nữa, nắm tay bên hông trong vô thức siết lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT