Toàn bệnh viện chấn động, những người bệnh nhân hiện đang điều trị trong đây hay là những người mới vừa được đưa đến đều phải ngỡ ngàng bởi chưa bao giờ họ được chứng kiến cảnh toàn bộ nhân lực hiện có ở trong bệnh viện
đều tập trung hết vào một thai phụ vừa mới được đưa vào trong phòng cấp
cứu.
Nhưng khi nhìn thấy Ân Diên Tuyền và Ân Thư Thảo vội vàng đi theo sau những
người bác sĩ đó, họ tự hiểu ra rằng, cả bệnh viện hoảng loạn như vậy là
vì người gặp chuyện thuộc một trong những gia tộc quyền thế nhất nhì đất nước.
Ân Thư Thảo run rẩy ngồi ở trên ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu, toàn thân người lạnh toát, nước mắt dọc theo má chảy dài xuống đến cằm.
Còn Ân Diên Tuyền thì thấp thỏm đứng ngóng trông ở hai cánh cửa màu trắng
đóng kín, nhìn chiếc đèn hiệu vẫn còn chói đỏ, trong lòng anh nhói buốt
đều là nỗi sợ hãi.
Đây là lần thứ hai anh hoảng sợ đến như vậy, lần đầu là cái đêm mưa bão vào tuần trăng mật khi đó khi cô đột ngột biến mất, hai là tình huống hiện
tại.
Dù khác nhau về cả sự việc và hoàn cảnh, nhưng trong cả hai lần đó, anh
đều có chung một cảm giác, đó chính là anh sắp mất đi cô rồi!
Hoàng Tiểu Nghê đi đến sau cùng, ả ta còn đỡ cả mẹ của Ân Diên Tuyền là Hà Nhất đi tới chỗ của hai anh em nhà họ Ân.
Trông thấy vẻ mặt ảm đạm của cả Ân Diên Tuyền và Ân Thư Thảo trước cửa phòng bệnh lạnh lẽo, Hà Nhất cuống cuồng cả lên.
Bà ta vội vã chạy tới lay lay tay của Ân Diên Tuyền, run sợ đến giọng nói lắp bắp.
"Sao rồi?! Người phụ nữ đó sao rồi?! Đứa bé trong bụng... Đứa bé trong bụng nó có bị làm sao không?!"
Ân Diên Tuyền phiền muộn gạt tay của bà ta ra. Trông thấy biểu cảm tối sầm lại của anh, bà ta càng lo lắng hơn nữa, sắc mặt tái xanh.
Không hỏi chuyện được Ân Diên Tuyền, Hà Nhất chuyển qua nắm lấy vai của Ân Thư Thảo, lắc mạnh.
"Thư Thảo, có chuyện gì xảy ra vậy?! Sao... Sao đang yên đang lành lại... lại..."
"Đừng hỏi con!" Ân Thư Thảo sợ hãi đẩy mạnh Hà Nhất ra, kích động ôm vào
người mình mà khóc nức nở: "Mẹ đừng hỏi con gì cả! Mẹ tốt nhất nên im
lặng đi!"
Hà Nhất luống cuống bởi phản ứng quá mức mãnh liệt của Ân Thư Thảo, khi
còn đang mê man không biết nên làm gì thì Hoàng Tiểu Nghê từ sau bà ta
đã vội vàng chạy tới, khóc lóc tựa lên vai của bà ta.
"Cháu lo lắng quá! Không biết tại Dương Khánh Đình lại làm như vậy nữa! Để rồi xảy ra tai hoạ này!"
"Hả?! Cô ta đã làm gì sao?!" Hà Nhất cất cao giọng sửng sốt, kéo theo cả sự chú ý của Ân Diên Tuyền.
"Cậu, cậu ấy sao... Thực, thực ra... cháu..." Hoàng Tiểu Nghê ấp úng mãi chẳng nói lên lời.
Thấy vậy, Hà Nhất càng ra sức đôn thúc ả ta không việc gì phải lưỡng lự.
Dưới những câu hỏi dồn dập của bà ta, cuối cùng Hoàng Tiểu Nghê mới chịu nói ra thành lời.
"Cháu mới biết chuyện này gần đây thôi. Thư Thảo có một người bạn là Nguyễn
Quang Hào, mà vô tình Khánh Đình lại để ý đến cậu ta. Thư Thảo nhận ra
điều đó nên khuyên nhủ cậu ấy một lời, lại không ngờ cậu ấy không chịu
nghe, còn đẩy Thư Thảo ra nữa."
"Thư Thảo kịp đỡ lại được tay của Khánh Đình, cậu ấy gắng sức vùng ra, lại
không may giãy giụa mạnh quá nên người mất đà đập vào bức tranh kính làm nó rơi xuống... Nên mới xảy ra tình cảnh như hiện tại."
Hà Nhất trố mắt nghe Hoàng Tiểu Nghê mấp máy môi nói, tức giận đến mặt mày nhăn nhún cả vào nhau, cầm lấy chiếc ví da đeo bên hông mà kinh động
văng tứ tung trong không khí.
"Trời ơi! Cái thứ con dâu vô giáo dục! Cái thứ yêu ma quỷ quái như nó có chết cũng không chừa!!! Gia đình tôi kiếp trức gây ra đại tội gì mà cưới
phải cái thứ hà tiện nhà nó hả?!!"
Ân Diên Tuyền cũng sốc nặng, anh đờ người, mặc kệ bị Hà Nhất tóm lấy hai vai mà đánh mạnh.
"Mày đó! Cũng thật vô giáo dục! Mẹ nuôi mày lớn, nuôi cho mày ăn học để rồi
lớn lên mà cưới cái thứ người không ra người thế này à?! Bộ lần trước nó ngoại tình ở sau lưng mày, làm bay hơi hết cả tiền triệu cổ phiếu mà
mày vẫn không chịu ném cổ nó đi sao?!"
"Mẹ biết mày tài, số tiền đó với mày chẳng đáng bao nhiêu nhưng cái thứ mà
mày đang gọi là vợ đó đang làm cho mẹ mày nhục nhã không dám ra ngoài
đường đấy!"
"Giờ đây nó trong nhà lại gây ra chuyện, còn suýt thì làm hại đến em gái
mày, mày cũng cứ trơ trơ mà dung túng cho con ả đốn mạt đó sao?!"
Ân Thư Thảo cả kinh nghe Hoàng Tiểu Nghê bẻ cong sự thật, nghe những lời
chửi rửa thậm tệ của Hà Nhất với Dương Khánh Đình, cô ta đứng phắt dậy,
vội vã ngăn lại bà ta không đánh lên người của Ân Diên Tuyền nữa.
"Đủ rồi đó mẹ! Mọi chuyện không phải là như vậy! Chị Khánh Đình thực sự không làm gì cả!..."
"Mày đùng có mà bệnh vực cho nó! Nó suýt thì làm hại mày đó! Sao mày lại tốt bụng với kẻ không xứng đáng thể hả? Con khốn đó thà cho trời đánh chết
đi thì hơn!"
"Mẹ!!! Mẹ không được nói về chị ấy như vậy!"
"Mày im mồm vào cho mẹ!"
Hà Nhất dứt khoát bỏ ngoài tai lời của Ân Thư Thảo nói, cô ta sững sờ, nhìn lên Hoàng Tiểu Nghê đang hóng kịch vui đầy oán hận.
Đúng lúc đó, cửa phòng cấp cứu đột ngột mở ra, một y bác sĩ mồ hôi nhễ nhại
hước vội ra bên ngoài, thở không ra hơi, vội vàng đưa một tờ giấy đến
cho Ân Diên Tuyền kí lên.
"Ân tổng, anh phải quyết định nhanh lên! Sắp không kịp nữa rồi! Anh muốn cứu phu nhân trước hay là đứa bé trước?!"
Ân Diên Tuyền bị anh ta hỏi đến bần thần: "Sao lại cứu ai trước...?"
"Không kịp đâu! Xin anh quyết định nhanh lên!" Người bác sĩ đó gấp
gáp: "Phu nhân bị mất máu quá nhiều, gần như là suy kiệt. Chúng tôi
không có đủ thời gian để cứu cả hai người cùng một lúc! Anh phải chọn mổ để lấy đứa trẻ ra hoặc là bỏ đứa trẻ, cứu phu nhân!"
Ân Diên Tuyền lặng người, trong khi anh còn chưa kịp phản ứng lại, Hà Nhất đã ở bên cạnh anh gào mồm.
"Cứu cái thai đi! Mặc kệ cô ta có sống chết ra sao cũng phải cứu bằng được đứa bé! Diên Tuyền, mày phải chọn đứa bé!!!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT