Dương Khánh Đình ngồi ở trên xe lăn, chờ người tài xế riêng của Ân Diên Tuyền mang một chiếc túi giấy đựng một bộ vest nam bước ra.

“Phu nhân, đây là bộ vest cô nhờ tôi chọn.”

An Sinh đưa Dương Khánh Đình túi giấy rồi cầm lấy tay cầm xe lăn đẩy Dương Khánh Đình đi dọc trên vỉa hè.

Đây là quà tặng sinh nhật cho Dương Văn Bác, người bố ruột của cô.

Thực ra kể từ sau khi kết hôn, cô đã không còn gặp lại hay có liên lạc gì đến bọn họ nữa, cũng không muốn gặp.

Chắc hẳn là họ đang sống một cách sung sướng bởi khoản tiền tài trợ khổng lồ của Ân thị.

Dương Khánh Đình cảm thấy nhục nhã khi phải gọi những kẻ đã bán con gái mình vì lợi ích tư nhân là cha là mẹ.

Nhưng dù cho cô có phủ nhận mối quan hệ gia đình, thì cũng không thể gạt bỏ được sự thật huyết thống.

Để giữ thể diện làm con, cô vẫn buộc phải quan tâm tới hai ông bà họ Dương.

“Cảm ơn cậu. Thật ngại quá, tôi làm phiền cậu nhiều đến vậy. Cả lúc đánh rơi hoa tai ngày hôm trước nữa.”

Dương Khánh Đình nhẹ nhàng mỉm cười với An Sinh.

Cậu ta hơi giật mình, ngượng ngùng gãi gãi đầu, hai gò má ửng hồng, ngại ngùng bẽn lẽn.

Nhìn một chàng trai cao to, vạm vỡ lại mang một biểu cảm xấu hổ đến như vậy, chẳng hiểu sao cũng có chút buồn cười.

“Không có gì đâu thưa phu nhân. Việc của một người như tôi phải làm mà. Lúc đó phu nhân nhờ tôi tìm hộ bông tai mà tôi không tìm được. Phải là tôi xin lỗi phu nhân chứ.”

Bỗng chuông điện thoại vang lên, An Sinh bấm nhận cuộc gọi rồi đưa lên tai nghe, một lúc sau thì cất lại điện thoại vào trong túi áo, nói với Dương Khánh Đình.

“Phu nhân, thiếu gia có dặn tôi tối nay ngài ấy sẽ về nhà.”

Đột ngột ngón tay của Dương Khánh Đình giật lên một cái rồi siết chặt vào tay để của xe lăn, run rẩy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-->

An Sinh đi ở phía sau cô, đương nhiên sẽ không thể nhận ra nét mặt của Dương Khánh Đình có gì đó biến đổi.

Nhớ đến ngày trước cô mong ngóng anh về biết bao nhiêu, thì bây giờ cô càng muốn anh đi xa gấp bấy nhiêu lần.

Dạo gần đây Ân Diên Tuyền thay đổi thói quen rất lạ, ngày bình thường anh sẽ không về nhà mà ở lại công ty, nhưng mỗi lần về, anh sẽ lại đi tìm đến cô để thân mật.

Chủ yếu là vì muốn cô mang thai con cho anh.

Sẽ rất là bình thường nếu một cặp vợ chồng mong muốn có một người con để yêu thương, cưng nịnh. Nhưng ở đây, Ân Diên Tuyền làm cô có con chỉ là vì muốn dày vò cô đến chết mà thôi.

Cô rất sợ khi mình mang thai rồi.

Khi An Sinh định đưa cô vào lại trong xe, Dương Khánh Đình đã nán cậu ta lại.

“Cậu An, cậu ở đây đợi một chút. Tôi vào hiệu thuốc kia mua một chút thuốc cảm. Hình như gần đây tôi bị cảm rồi.”

“Vậy phu nhân ở đây để tôi đi mua hộ cô.”

“Không cần làm phiền cậu như vậy. Tôi tự đi được.”

Dương Khánh Đình tự mình đi vào trong hiệu thuốc, liếc mắt nhìn An Sinh đang đứng dựa vào xe hơi đợi cô ở bên ngoài, nói với người nhân viên trong quầy.

“Tôi muốn mua một hộp thuốc tránh thai.”



Mười giờ tối, bên ngoài căn dinh thự là một bóng đêm rộng lớn như một con quái vật nuốt chừng mọi thứ vào trong miệng của nó.

Dương Khánh Đình mở cửa đi vào bên trong phòng ngủ, cả gian phòng tối chỉ loé lên mờ mờ bởi hai ánh đèn ngủ đầu giường, bỗng nhiên cô cảm thấy lo sợ, nheo mắt nhìn một người đàn ông bước xuống từ trên giường, đi đến lại gần cô.

Hôm nay cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu hồng nhạt, vai thon eo gầy đều lộ ra, thu hút ánh mắt chú ý của Ân Diên Tuyền.

Nhưng đôi mắt anh nhìn cô không có chút gợn sóng nào, giống như một mặt hồ phẳng lặng khó có thể nhìn sâu xuống dưới đáy để xem bên trong đó có gì.



Hơi thở của Dương Khánh Đình càng trở nên hỗn loạn, dưới áp lực của anh, sống lưng cô ướt đẫm đều là mồ hôi lạnh.

Khoé môi cô cứng nhắc cong lên cười, nhưng đầu lại cúi thấp xuống.

“Diên Tuyền, hôm nay chúng ta có thể… không làm chuyện đó không?”

“Từ bao giờ cô đã học cách chống đối tôi vậy?”

Anh khom lưng xuống, hôn lên hõm cổ cô, tay kéo dây váy vuốt từ vai cô xuống đến lưng bụng.

Một vòng tay anh rắn chắc ôm vào eo cô bế lên rồi để cô nằm ở trên giường, chiếc váy của cô cũng thuận thế bị cởi ra rồi ném xuống sàn nhà.

Bàn tay anh rất ấm áp, nhưng khi anh động vào người cô, Dương Khánh Đình lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Cả đêm vờn vũ cùng Ân Diên Tuyền, những khoái cảm trộn lẫn với những cơn đau đến đắng lòng làm cho da đầu cô tê dại.

Khi kết thúc thì cũng đã hơn nửa đêm, đến khi mặt trời chỉ vừa mới chói rạng, Ân Diên Tuyền cũng đã rời khỏi căn dinh thự, cô đoán lần này anh đi hẳn là 3, 4 ngày sau nữa mới về.

Nằm lại trên giường cả sáng, đến khi cô có thể cử động để xuống giường được, những ngọn nắng không quá chói chang, cũng chẳng phải là ấm áp đã bao phủ lên cả toà dinh thự rộng lớn.

Dương Khánh Đình lăn xe vào trong phòng tắm, cẩn thận khoá cửa lại.

Cô đi đến mở một ngăn tủ sau gương, lấy từ chính giữa những hộp mĩ phẩm đặt kề bên nhau một chiếc lọ màu trắng có ghi mác thuốc cảm.

Nhưng thực ra bên trong đó lại là những viên thuốc tránh thai.

Dương Khánh Đình nhanh chóng đổ một viên vào giữa lòng bàn tay rồi đưa lên miệng. Không cần nước, cô cứ vậy nuốt thẳng vào trong bụng.

Khi cảm giác viên thuốc đã trôi xuống đến dạ dày, sự căng thẳng làm nhàu nhĩ tâm trí cô mới tiêu tan đi được đôi phần.

Chuyện cô uống thuốc tránh thai chỉ duy nhất một mình cô biết.

Dù bí mật nào một ngày nào đó cũng sẽ bị phanh phui như kim gói trong bục, nhưng những ngày nào đây vẫn chỉ là bí mật của một mình cô, cô sẽ cố gắng giữ cho thật kín bí mật đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play