Chứng kiến nụ cười nhẹ nhàng ấy của Dương Khánh Đình, một nụ cười khác hoàn toàn với khi cô cười với anh.
Có thể thấy, nói chuyện với Tô Kỷ, Dương Khánh Đình rất vui.
Còn với anh, cô chỉ toàn khúm núm khép nép, lại lo sợ, e dè, cũng theo đó mà nụ cười của cô cũng cứng nhắc lại.
Ân Diên Tuyền thất thần nhìn cô, mãi về sau mới bị lay tỉnh bởi tiếng gọi của Tô tổng.
Anh nhìn cô thêm một lần nữa, hừ một tiếng rồi xoay lưng rời đi.
“Ê, Ân phu nhân, sau nhà tôi có một vườn hoa hồng đẹp lắm, cô có muốn ra đấy xem không?”
Tô Kỷ hào hứng muốn đẩy Dương Khánh Đình đi ra khỏi đại sảnh đang tổ chức bữa tiệc, hắn ta còn chưa để cô có nói đồng ý hay không, đã một lèo đẩy cô phóng về phía khu vườn đằng sau căn biệt thự.
Khi chiếc xe dừng lại trước một cánh cổng sắt, Dương Khánh Đình đã phải mở to mắt kinh ngạc, trầm trồ bởi vẻ đẹp của những nhành hoa hồng vươn cao.
Dưới ánh trăng sáng bạc, màu đỏ của hoa hồng càng trở nên đỏ rực một cách dị thường, như màu máu nhuốm dưới nền tuyết trắng.
Từng bông hoa đều nở rộ như đang hút vào thứ ánh sáng kì ảo của ánh trăng.
Hương thơm thoang thoảng len lỏi quanh không khí, theo gió thổi đượm vào từng mảnh vải trên cơ thể của cô.
Tô Kỷ ngắt thành một bó hoa hồng nhỏ, tặng cho Dương Khánh Đình.
“Hiếm có khi nào được gặp nhau, cái này tôi cho cô làm kỉ niệm đấy. Đêm về cắm ở phòng ngủ rất thơm.”
Dương Khánh Đình ngắm những bông hoa hồng rực rỡ, mỉm cười gật đầu.
Chưa từng có ai tặng hoa cho cô cả, này là lần đầu tiên.
Chỉ tiếc rằng lần đầu tiên ấy lại thuộc về một người đàn ông khác, chứ không phải là người mà cô mong muốn được nhận nhất.
Tô Kỷ vừa đẩy cô đi, vừa giới thiệu những loài hoa được trồng ở trong vườn.
“Đây là hoa hồng Bernadette Lafont từ Pháp, còn đây là hoa Autumn Rousey Nhật, à, còn hoa Eckart này lạ lắm nè, nó có màu hồng ở trong còn màu trắng ở bên ngoài, mùi còn là mùi mâm xôi nữa.”
Tô Kỷ đẩy Dương Khánh Đình đến giữa khoảng vườn, nơi có một con giếng cổ với những cành hoa hồng đủ màu đu lên, quấn cao lên những mái ngói màu đỏ tía.
“Đây là “cục cưng” của ông nội tôi đấy. Hoa bồng Juliet, mấy cái bông cam cam ở dưới chân giếng.”
Dương Khánh Đình gật gật đầu, mở to mắt nhìn những loài thực vật tuyệt đẹp nở bên dưới ánh trăng.
Ngắm những nhành hoa xinh đẹp được trân trọng từ những cánh hoa cho đến gốc lá, cô thấy ngưỡng mộ chúng, những thứ được hưởng thụ hoàn toàn sự cưng chiều.
Giá gì cô cũng được như bọn chúng, được nâng niu trên từng kẽ tay.
Tô Kỷ còn đang định đẩy Dương Khánh Đình đi tiếp tham quan xung quanh cả toà biệt thự, bỗng nghe thấy xa xa có ai đó gọi mình, Tô Kỷ đáp lại một tiếng, quay xuống nói Dương Khánh Đình có thể tự mình đi dạo quanh khuôn viên rồi rời đi.
Cô nhìn hắn ta chạy mất rồi xoay đầu tiếp tục ngắm nhìn những khóm hoa thơm ngát dọc theo những đường cô đi.
Không gian quanh đây rất yên tĩnh và dễ chịu, khác hẳn với chốn gièm pha, ồn ào ở bên trong đại sảnh xa hoa kia.
Dương Khánh Đình không để ý, cứ lăn xe thẫn thờ trên những lối đi xâu qua khu vườn rộng lớn, vô tình đi xe vào khu nhà riêng của Tô gia, cụ thể chính là nơi ở của Tô đại lão gia.
Dương Khánh Đình cũng đã nhận ra mình đã đi quá xa so với con đường gốc, định lùi xe quay lại thì vô tình đụng phải một người đang đứng ở phía sau.
“Ái da! Này! Cô đang định đè nát chân tôi luôn đó hả?!”
Cô giật mình ngoảnh đầu ra sau lưng, sững sờ nhìn vị tiểu thư váy vàng ban nãy bám theo sau mình đến tận cả đây.
Nghĩ cả khoảng thời gian ban nãy luôn có người theo sau lưng mình mà dình dập, Dương Khánh Đình cảm thấy ớn người, khó chịu nhìn cô ta.
“Xin lỗi cô.”
Cô xin lỗi cô ta một tiếng, định lăn xe rời đi thì đã bị cô ta xóc xe kéo lại, lôi ngược cô trở về.
Động tác của cô ta rất nhanh và mạnh, khiến cho cô suýt ngã người về phía trước.
“Cô làm cái gì vậy?!”
Dương Khánh Đình khó hiểu nhìn cô ta, chỉ nhận lại là một cái tát hết sức vô tình.
Cảm nhận được một bên gò má đang ê ẩm, Dương Khánh Đình ngẩn người ôm lấy một bên da thịt bỏng rát, ngước nhìn vị tiểu thư kia đang cười lên nham hiểm.
“Quân ăn cắp! Đã lấy trộm đồ của người ta mà còn vênh váo quay mặt đi ư?”
“Cô đang vu oan ai đấy?”
Dương Khánh Đình đối với những lời chế giễu, châm chọc của người khác thì cũng chẳng nói gì, nhưng đối với mấy lời vu khống về tội danh hèn hạ gây thương tổn đến thanh danh của cô, Dương Khánh Đình sẽ không im lặng chịu bị lăng mạ.
Những người ở bên trong đại sảnh vì nghe thấy tiếng hét rất to của vị tiểu thư kia mà đều hiếu kì kéo nhau ra ngoài vườn, thi nhau hóng chuyện vui.
Dương Khánh Đình nhìn nhiều người tụ tập xung quanh cô, bỗng cảm thấy trong lòng bất an vô cùng.
“Vu khống? Ăn cắp mà đòi biện minh khiếp nhỉ?”
Cô ta giật lấy túi xách ở bên hông của Dương Khánh Đình, mạnh tay giật khoá mở ra, lấy chiếc nhẫn bên trong rồi chỉ thẳng vào mặt cô.
“Bằng chứng cô ăn cắp đã ở ngay trước mặt, còn chối hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT