Trong một quán thịt nướng vỉa hè, Tô Kỷ lấy một xiên que lên ăn, lại liếc nhìn về phía của Dương Khánh Đình đang ngồi đối diện hắn.

Bên phần bàn của hắn đĩa đầy que xiên, còn bên phần bàn của cô rượu để chật chỗ, còn có cả mấy chai lăn lông lóc dưới ghế.

"Mẹ nó! Này! Cô có còn là con người không thế?!" Tô Kỷ nuốt một ngụm nước bọt, khó tin thốt ra.

Uống nhiều rượu như vậy mà Dương Khánh Đình chẳng có dấu hiệu nào là say xỉn hay dừng lại cả, từng ngụm rượu vẫn cứ thế được đổ vào trong người.

Tửu lượng của cô rất tốt, nên hầu như chưa từng lần nào cô bị say cả.

Mà rượu sầu lúc uống phải say mới có ý nghĩa, không say thì chẳng có tí hứng thú gì cả. Vì vây nên Dương Khánh Đình ít khi uống rượu, gần như là không thèm ngó đến.

"Lâu rồi không uống, nên thèm rượu."

"..." Đây không phải là thèm rượu nữa đâu mà là uống rượu thay cơm.

Dương Khánh Đình dửng dưng hếch cằm với Tô Kỷ một cái, đang định uống thêm một ngụm rượu to thì thấy trong chai đã rỗng tuếch, đổ dọc xuống đất cũng chỉ có mấy giọt rượu rơi ra.

Cô vươn tay định gọi thêm một chai nữa nhưng Tô Kỷ đã vội lấy một miếng thịt nhét vào trong miệng cô.

"Cậu nàm cái rì thía?!" Dương Khánh Đình tức giận, nhai nhai miếng thịt nướng gói trong lá xà lách và lá vừng trong miệng.

"Uống nhiều đau bụng, giữa đêm nằm giãy trên giường thì không phải lỗi của tôi đâu!"

"Thì có ai bắt cậu chịu trách nhiệm?"

Tô Kỷ nheo mắt nhìn cô, lúc ở mới từ cửa hiệu thời trang nam bước ra, đang đi rất bình thường thì cô bỗng đờ người ra rồi đột ngột đổi tính y như bị ma nhập, sau vài phút nghĩ ngợi thì hắn đứng bật dậy, thanh toán tiền cho người bán hàng rồi cầm xe lăn đẩy Dương Khánh Đình đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-->

Cô còn chưa kịp ăn hết mấy miếng thịt còn lại trên vỉ nướng, hoảng hốt ngoái nhìn Tô Kỷ.

"Cậu đẩy tôi đi đâu?! Tôi còn chưa ăn xong...!"

"Trả về với chồng cô."

"Không muốn!"

Không muốn?

Tô Kỷ nhìn chằm chằm vào Dương Khánh Đình. Si tình nhân một tiếng chồng, hay tiếng Diên Tuyền lại phải đối không muốn về. Này là có ý gì thế?

Nhưng Dương Khánh Đình chỉ là một người bị liệt chân, hoàn toàn không thể ngăn cản được hành động của Tô Kỷ, đành hậm hực để hắn ta đẩy về trước cổng chào khách sạn.

"Làm ô sin đến đây thôi. Tạm biệt cô gái."

"Đi không tiễn."

"..." Tôi đã làm gì sai để rồi nhận sự xua đuổi phũ phàng đến như vậy?

Dương Khánh Đình không để ý đến Tô Kỷ nữa, cầm hai bánh xe đi về lại căn biệt thự ven biển trước đó.

Bây giờ đã là gần mười giờ tối, đi dưới khoảng trời đen như hũ nút bị những tán cây cao che phủ trồng ở hai bên đường lát đá sỏi vắng ngắt, Dương Khánh Đình không thể kìm nổi run lên khi những cơn gió từ ngoài biển đổ ạt vào người mình, dù có những bóng đèn đường màu cam vàng lấp lóe, những cơn buốt lạnh vẫn cứ thế xuyên qua da cô, ngấm vào trong xương.

Vì vậy nên cô càng cố để trở về nhanh hơn, đến khi đi vào được trong căn biệt thự thì cô mới có thể thở phào một hơi.

Nhưng trong đây không có bật đèn, không có hơi ấm của người ở, không gian bên trong này cũng lạnh không kém ở ngoài là bao.



Tưởng anh chưa về, Dương Khánh Đình đi vào trong phòng ngủ, lấy trong chiếc va li bộ quần áo để thay.

Đột nhiên đèn điện trong phòng ngủ thình lình mở lên, Dương Khánh Đình bị chói vội nheo mắt lại, giật mình nhìn Ân Diên Tuyền đã đứng dựa ở cửa phòng nhìn cô từ lúc nào.

Anh tức giận, giọng điệu trầm xuống đến dọa người.

"Cô đi đâu mà giờ nầy mới về?" Còn là với một người đàn ông khác!

Khi đang ngồi cùng Hoàng Tiểu Nghê, anh chẳng thể tập trung mà nuốt nổi một miếng nào.

Hoàng Tiểu Nghê còn đang định kéo Ân Diên Tuyên đến một nơi nào đó nhưng anh đã từ chối, không để cô ta kịp níu lại đã một mạch về thẳng.

Kết quả là cô không có ở nhà, đè điện bên trong đều tối om. Chờ đến tận đêm khuya vẫn chẳng thấy bóng dáng của cô đâu, tâm trí của anh mãi vẫn không thể với bớt đi được sự giận dữ.

Dương Khánh Đình bị anh tra hỏi, hai vai cô bất giác run lên.

Nhưng cô không làm gì sai cả, tại sao phải sợ anh chứ? Còn cả chiều hôm nay, chẳng phải anh đã ở cùng với Hoàng Tiểu Nghê hay sao?

"Em chỉ là đi dạo một vòng quanh thành phố thôi."

"Cùng với một thằng con trai?" Ân Diên Tuyên siết chặt hai quai hàm, anh chẳng biết tại sao mình lại cảm thấy tức giận đến như thế.

Anh không còn có thể định hình rằng đây có phải là anh hay không.

Đơn giản bây giờ, anh chỉ muốn Dương Khánh Đình nói ra câu trả lời như anh mong muốn, nói rằng cô không phải...

"Đúng vậy, chúng em đã đi cùng nhau đấy. Anh muốn hỏi gì thì em sẽ nói thật. Nói tất cả mọi thứ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play