Ngay khi Ân Diên Tuyền vừa mới dứt lời, Dương Khánh Đình đã cắn ngay vào lưỡi.
Nhìn cô đau đớn đập đầu vào bàn, Ân Diên Tuyền cau mày khó hiểu.
“Cô đang làm gì vậy?”
“Không! Chỉ là… em lỡ cắn vào lưỡi thôi. Không có gì. Không có gì.” Dương Khánh Đình vội vàng lắc lắc đầu.
Ân Diên Tuyền cũng không quan tâm cô nhiều hơn nữa, anh kéo ghế đứng lên rồi bước ra khỏi nhà, lấy xe đi đến công ty.
Dương Khánh Đình vẫn còn đang ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng anh rời khỏi, mặc kệ cho Nhiên Nhiên vừa thu dọn bữa sáng trên bàn, vừa cười khì khì liếc đểu sang cô.
“Đừng cười nữa, quay lại làm việc đi.” Dương Khánh Đình mắt vẫn chớp chớp nhìn ra ngoài cổng, nhưng tay thì đã vươn lên đẩy cằm của Nhiên Nhiên, ép cho khép lại.
“Phu nhân yêu dấu của tôi ơi\~” Nhiên Nhiên vùng thoát khỏi cánh tay của cô, giọng ngọt xớt: “Hai tháng chờ chồng về, tôi nhìn người như sắp héo đến nơi luôn rồi. Mà nay chỉ cần một câu “hưởng tuần trăng mặt” mà đã tí tưởng như thế này. Hỏng hỏng.”
Dù cho nữ trưởng hầu vừa cười vừa bê đồ đi, Dương Khánh Đình cũng chẳng còn phản ứng gì liên quan đến những tác động bên ngoài nữa, tất cả tâm trí của cô đều đặt ở ngày mai.
Ân Diên Tuyền sẽ đưa cô đi đâu? Ở nơi đó có gì? Trong một tuần ấy, họ sẽ làm gì bên nhau?
Những cảm xúc miên man chỉ vừa mới chớm nở đã bị Dương Khánh Đình vội vã hất hết ra khỏi đầu.
Tiếng tim đập rộn ràng ở trong lồng ngực khiến cho cô phải kinh ngạc không thôi. Đây là nhịp điệu thông thường của con người sao? Cô nghĩ mà đỏ lửng cả mặt.
Đã quá lâu rồi tim cô không còn đập nhanh như vậy nữa. Y như thời người con gái mới lớn vậy.
Về buổi tối, Ân Diên Tuyền vẫn ngủ cùng cô. Thật may là anh không làm cái chuyện đáng sợ đó, chỉ nằm ngủ cạnh cô thôi.
Dương Khánh Đình nằm thẳng người, lo lắng đến không thể chợp mắt được. Chờ khi hơi thở của người bên cạnh mình bắt đầu đều đều thành từng nhịp, cô mới khẽ quay đầu sang.
Đây là lần đầu tiên cô được chăm chú ngắm nhìn dung mạo của anh gần như vậy.
Anh rất đẹp. Là người đẹp nhất mà cô từng được thấy.
Khuôn mặt anh góc cạnh sắc nét, sống mũi thẳng kiêu ngạo, viền mắt đậm bên dưới hàng lông mày kiếm hơi chau lại tạo nên một khí thế nghiêm nghị.
Cơ thể cũng như khuôn mặt, đẹp như tạc tượng mà thành.
Cô nhìn anh giống như một vị thần một tay có thể che phủ cả bầu trời, vầng hào quanh xung quanh anh tỏa sáng lấn áp tất cả mọi thứ xung quanh.
Anh đẹp như vậy, nhưng chưa bao giờ từng có ai nhìn thấy ong bướm bay xung quanh anh.
Đó là vì anh là một người đang si tình một người. Chung thủy tình yêu với một người. Sẽ không vì một ham vinh sắc dục mà buông bỏ sự tự chủ.
Dĩ nhiên, sự chung thủy ấy của anh không dành cho cô.
Dương Khánh Đình rũ mắt, trong lồng ngực cảm thấy vô cùng nặng nề.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi, cô vươn tay gạt đi, quay người sang bên khác không nhìn anh nữa.
Cô bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ. Không biết ý định đưa cô đi hưởng tuần trăng mật sáng nay là do anh quyết định, hay là bị bắt nói ra nữa.
Cô không cho phép bản thân mình được nghĩ nhiều hơn, bởi vì cô biết sẵn vị trí của mình ở trong lòng anh là như thế nào.
Không gian lại nối tiếp những yên lặng tịch mịch của ban đêm, từ cửa sổ hắt vào cũng chỉ có ánh trăng chập choạng và những ánh đèn màu cam đỏ bật ở ngoài vườn trước sảnh dinh thự.
Ân Diên Tuyền đang nằm ngủ bỗng khẽ động đậy mi mắt rồi mở ra, nhìn lên trần, rồi quay sang nhìn Dương Khánh Đình đã thiu thiu thiếp đi từ lúc nào.
Lúc này cô đang mặc một chiếc áo phông rất to, cổ chữ V rộng quá trễ hẳn cả một bờ vai thon gầy, để lộ cả vết răng cắn vẫn chưa lành từ tối hôm qua do chính anh để lại.
Anh nhìn vết tích đã hằn sâu vào da cô, đôi chân mày chợt nhăn lại vào nhau.
Tay trong vô thức vươn đến muốn chạm vào cô.
Đột nhiên anh giật mình.
Anh đang muốn làm gì vậy? Đây là anh sao?
Cánh tay đi được đến nửa đường thì dừng lại, vội thu về.
Ân Diên Tuyền nhìn Dương Khánh Đình hừ một tiếng, xoay lưng lại với cô.
Hai bóng lưng đối lập với nhau, giữa họ luôn có một khoảng cách cố định.
…
Tài xế riêng của Ân Diên Tuyền đã chờ sẵn ở ngoài sân, Nhiên Nhiên cũng bê từng chiếc va li, hành lí của họ để vào trong cốp xe.
“Trưởng hầu hôm nay chăm chỉ nhỉ? Tưởng sẽ lại đùn đẩy cho người khác chứ?” Người tài xế trẻ hướng về phía Nhiên Nhiên mà cười khanh khách.
“Hứ! Đồ đạc của phu nhân tôi, giao cho người khác không an tâm!”
Nhiên Nhiên bóp lấy chóp mũi của ấu ta, lè lưỡi rồi tiếp tục khệ nệ bê hành lí lên xe.
Nói là đồ để chuẩn bị đi du lịch một tuần vậy thôi chứ hành lí mà Ân Diên Tuyền và Dương Khánh Đình mang đi ít kinh khủng.
Chỉ có một chiếc va li nhỏ đựng quần áo của Dương Khánh Đình và một chiếc túi xách đựng máy tính xách tay của Ân Diên Tuyền. Vậy là hết, chẳng còn gì cả.
Nhiên Nhiên còn đang tự hỏi là họ đi tuần trăng mật hay là đi làm nữa.
Cuối cùng Dương Khánh Đình cũng đã xuống, hôm nay cô mặc một bộ váy xẻ vai để lộ ra làn da trắng trẻo như màu của những hạt ngọc trai, tóc tết cao chứ không thả xoã như mọi ngày.
Nhiên Nhiên nhìn vậy liền lượn đến bên cạnh Dương Khánh Đình, trêu chọc cô cứ đi cùng chồng là y như rằng ăn diện khiến cho cô đỏ hết cả mặt.
Một lúc sau Ân Diên Tuyền cũng xuống, vẫn là bộ Âu phục đen và đôi giày da ấy, giống hệt như mọi ngày lúc đi làm. Chỉ khác mỗi chỗ anh không thắt cà vạt mà thôi.
Nhiên Nhiên giúp Dương Khánh Đình lên xe, gập lại chiếc xe lăn cất sau cốp ô tô.
Ân Diên Tuyền ngồi bên cạnh Dương Khánh Đình, cách cô một khoảng chỗ ngồi.
Người tài xế nhấn ga xe rời đi, đến sân bay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT