Ân Diên Tuyền đang uống nước suýt nữa thì bị sặc, nhìn lên vợ anh đang hớn hở đứng trước mặt anh.
"Anh làm việc như thế này hoá ra vẫn chưa đủ để nuôi em sao?"
Dương Khánh Đình giật mình, nhớ đến lợi nhuận trăm triệu đô mà mỗi năm Ân thị thu được liền nuốt một ngụm nước bọt, nhưng cô vẫn quyết tâm nói.
"Không phải! Chỉ là anh ngày nào cũng phải thức đến tận đêm muộn để làm việc còn em thì chỉ ngồi không, em thấy áy náy lắm. Với cả suốt ngày ở nhà cũng chán."
Ân Diên Tuyền nhìn Dương Khánh Đình, cô là bảo bối mà anh cất trong tay áo, đương nhiên không muốn cô phải làm việc cả nhẹ lẫn nặng.
Nhưng cứ thấy ánh mắt chớp chớp long lanh của cô, lời nói không lại không nỡ bật ra ngoài miệng.
"Thế em định làm việc gì?"
"Làm nhân viên trong bộ phận tài chính."
Ân Diên Tuyền gật gật đầu, lấy điện thoại nhắn tin cho thứ kí.
"Vậy để anh nói với họ sắp xếp một phòng làm việc cho em."
"Không cần đâu. Em đã nộp đơn cho một công ty và họ đã nhắn lại là ngày mai em có thể đến để làm việc rồi."
Nếu cô mà vào làm việc trong công ty anh, đảm bảo những người nhân viên ở đó sẽ có thành kiến.
Những người được xét duyệt hồ sơ vào làm ở trong Ân thị ít nhiều phải có thực lực cao, đương nhiên tính tranh đua cũng vô cùng khốc liệt. Cô còn là người lâu rồi không động đến bất cứ công việc nào, sợ không trụ lại được.
Ân Diên Tuyền mở to mắt kinh ngạc nhìn Dương Khánh Đình, giọng điệu của anh mang theo sự không hài lòng.
"Em nộp đơn xin việc mà sao không nói với anh trước hả? Nhỡ công ty đó không phải là cái thể dạng tốt lành gì thì em tính sao?! Người ta nhìn vào còn tưởng anh bắt em đi ra ngoài làm việc."
Ân Diên Tuyền ôm không hết được mối giận, kéo chăn chùm lên cả người mình, quay lưng không thèm nhìn Dương Khánh Đình nữa.
Cô thấy anh lục ục trong chăn một lúc, rồi sau đó dơ ra trước mặt cô một chiếc điện thoại với dòng chữ: "Anh đang dỗi đấy. Không nói chuyện với em nữa."
Dương Khánh Đình cạn lời luôn. Chiêu giận dỗi của anh càng ngày càng lên tay nha.
Cô nhịn cười, ngồi lên trên giường, gác chân ôm lên người anh, lật chăn anh ra hôn vào má.
"Chồng à, em biết anh thương em mà, em sai rồi. Lần sau có gì em cũng sẽ nói với anh trước được chưa? Chồng chỉ cần đồng ý cho em đi làm thôi thì hôm nay em cho chồng làm gì em thoả thích nè."
Ân Diên Tuyền nghe vậy, tai của anh hơi vểnh lên, liếc mắt nhìn cô.
"Em nói thật? Không hối hận đấy chứ?"
"Không hối hận!"
Câu nói của cô vừa dứt, Ân Diên Tuyền đã lật người đè cô xuống, áp lên cánh môi thơm nhọt của cô một nụ hôn sâu.
"Bé con, đây là lời của em nói. Đêm nay em đừng hòng chạy."
...
Mặt trời lên cao, toà dinh thự được phủ lên một lớp sáng rực rỡ, quanh không gian đều thoang thoảng lên là những hương hoa thơm thanh ngào ngạt.
Trong đầu cậu đang nhẩm lại mấy công thức hoá học, nhưng khi đôi mắt đang quét qua Dương Khánh Đình đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn, mọi thứ đang nghĩ trong đầu cậu đều bay sạch.
"Mẹ... Mẹ ăn mặc vậy... là sao?"
Ân Thẩm Ngạn sốc nặng bởi người mẹ tối ngày đều chỉ mặc những bộ váy ngủ cực kì thoải mái nay lại mang trên thân một bộ đồ hết sức trang trọng và công sở. Như công chúa ngây thơ được coi như bảo bối trong nhà nay lột xác thành người trưởng thành rất quyến rũ.
Áo sơ mi trắng, ở cổ áo còn có gắn một chiếc nơ ren cũng màu trắng, váy bút chì hơi bó lại trên chiếc eo thon mảnh gợi cảm màu xanh rêu, làm lộ ra bờ chân trắng muốt và vòng ba không phải dạng vừa.
Dương Khánh Đình ngẩng đầu lên cười cười với cậu, nói.
"Mẹ chuẩn bị đi làm đó."
"Bố kẹt xỉ không đưa tiền cho mẹ ạ?"
"..." Sao ai cũng nói cô cần tiền vậy?
Dương Khánh Đình không muốn tiếp tục đề tài này nữa, vời Ân Thẩm Ngạn đi xuống nhà.
"Xuống nhà ăn sáng đi con. Lát nữa mẹ chở con đi học."
Khoan đã, cô bảo là chở cậu đi học á?!
Ân Thẩm Ngạn kinh ngạc đến nỗi chẳng biết mình nuốt xuôi bữa sáng kiểu gì, lúc lên xe để Dương Khánh Đình chở đi, bây giờ cậu mới bừng tỉnh mà lùng bùng hỏi.
"Mẹ biết lái xe ạ?"
"Biết chứ. Nhà mình có bao nhiêu xe, không biết lái phí lắm ^^."
"Vậy mẹ có mang đủ những giấy phép cần thiết không?"
Dương Khánh Đình vuốt ngực tự hào, vỗ vỗ lên chiếc túi xách.
"Đương nhiên là mang rồi! Không mang thì làm sao mà đi xe được?"
Ân Thẩm Ngạn cũng coi như yên tâm một chút, mấy nỗi lo cũng cố mà đè nén trong lòng.
Chiếc xe khởi động, cậu nghiêng đầu nhìn Dương Khánh Đình đang chuyên chú lái xe, đang âm thầm đánh giá cô quả thật rất biết nhiều thứ, bất chợt sắc mặt trắng bệch.
"Mẹ mẹ mẹ!!! Cẩn, cẩn thận vách tường...!"
Câu còn chưa hết, thân xe Mercedes đã quẹt vào thành cổng, kéo thành một vệt lê dài.
Dương Khánh Đình lúng túng, cô thử lùi xe ra sau.
Con xe không những có một vết xước lớn, mà còn gãy luôn cả một chiếc gương chiếu hậu.
"Hê hê. Tại mẹ lâu rồi không lái xe nên hơi ngượng tay một chút." (^~^;)ゞ
Ân Thẩm Ngạn: "..." Không biết mình có còn nguyên vẹn để đến trường được không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT