Hoàng Tiểu Nghê đứng im như một pho tượng đồng, đôi mắt mở to nhìn Dương Khánh Đình đứng đối diện với mình.

Tóc của cô tung bay dọc theo hướng gió, những sợi tóc đen dài lướt qua lớp da của Hoàng Tiểu Nghê lạnh đến ớn người.

Bỗng Dương Khánh Đình giơ tay lên đẩy ngã Hoàng Tiểu Nghê ra sau.

Cô ta loạng choạng rồi ngã oạch xuống mặt đất, cổ chân gập lại rồi xuất hiện một vết bầm đỏ rất lớn.

Hoàng Tiểu Nghê lập cập nhìn Dương Khánh Đình đang bước đến gần đây, cô ta hoảng loạn rồi đứng dậy, mặc kệ cơn đau đớn và rét buốt, cô ta chạy vào trong khu rừng tối tăm.

Những giọt nước lạnh tạt vào da người cô ta như những hòn sỏi đá lạnh lẽo từ trên cao ném xuống, dường như, bầu trời đang muốn dầm nát cô ta ra vậy.

Hương mùi tanh nồng của nước mưa xộc thẳng vào hai cánh mũi cùng với hơi ẩm và rêu mùi của rừng cây càng khiến cho tâm trí của con người nhiễu loạn.

Gió không ngừng lùa vào trong kẽ lá mà xối thẳng vào người của Hoàng Tiểu Nghê như muốn thổi văng cô ta lên trời.

"Không!... Đừng hận tôi!... Tôi không có giết cô!... Tôi không có giết cô!..."

Hoàng Tiểu Nghê điên cuồng chạy xuyên vào rừng cây, cô ta vạch tán lá mà đâm đầu chạy, đôi chân trần bị những hòn sỏi đá và gai rừng sắc nhọn cứa đến rách cả da.

Nhưng cô ta không hề để tâm, trong tâm trí của Hoàng Tiểu Nghê lúc bấy giờ chỉ có một dòng suy nghĩ.

Đó là: "Phải chạy trốn!".

Cuối cùng từ tận sâu trong đáy mắt của cô ta bỗng lóe lên một tia sáng. Ở ngay trước mắt của cô ta chính là một dải đường lớn đi từ trong rừng ra thành phố!

Hoàng Tiểu Nghê vội vã đi tới đó, nhưng chân chỉ vừa mới từ trong rừng đất đặt lên làn đường, bỗng có một chiếc xe đi tới đâm rầm vào cô ta.



Cú đâm rất mạnh, Hoàng Tiểu Nghê bị hất văng lên không trung rồi lăn mấy vòng trên mặt đất.

Khi Hoàng Tiểu Nghê nằm lại bất động ở trên đường cũng là lúc hơi thở của cô ta chỉ còn lại những hơi tàn thoi thóp.

Trần Bình Vân ngồi ở trong khoang xe thở dốc, kinh hoàng ôm lấy đầu.

Ở phía cung đường cách đó một khoảng là những ánh đèn chớp xanh đỏ của cảnh sát sáng rực cả một vùng trời.

Họ đuổi theo để truy bắt Trần Bình Vân bỏ trốn khỏi trại giam.

Mưa tầm tã rơi xuống người của Hoàng Tiểu Nghê, đôi mắt của cô ta đang vô hồn nhìn lên nền trời bỗng đảo sang nhìn vào dáng người xinh đẹp từ trong bóng tối đang bước đến gần nơi cô ta đang nằm.

Ân Thư Thảo mặc một bộ suit đen trang nhã nhưng xa cách, tay cầm một chiếc ô dù cũng màu đen đứng đến bên cạnh Hoàng Tiểu Nghê.

Ánh mắt cô âm u lạnh lẽo nhìn Hoàng Tiểu Nghê không khác nào như khi nhìn một thứ gì đó thật ghê tởm.

"Đến cuối cùng thì một con giòi bọ chết cũng thật giòi bọ."

Ân Thư Thảo lấy điện thoại từ trong túi áo kết nối đến số máy của Ân Diên Tuyền.

Anh lúc này đang ngồi bên cạnh giường bệnh của Dương Khánh Đình, một bên tay anh ấm áp nắm trọn lấy cả bàn tay nhỏ nhắn của cô ôm vào lòng.

"Cô ta chưa chết hẳn nhưng chân và đầu sắp bị hỏng rồi, chắc là sẽ để lại di chứng suốt đời, cú đó đau đấy, nhưng nói chung là bên này đã xong việc. Ngày mai anh phải cho em đến thăm chị dâu đấy."

Ân Diên Tuyền nhàn nhạt ừ một tiếng rồi cúp máy, đưa đôi mắt nhìn Dương Khánh Đình.

Cô đang chìm vào một giấc ngủ sâu nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, đôi môi đỏ mọng, hai mắt nhắm nghiền bất động.



Dương Khánh Đình hiện tại thật giống với nàng công chúa ngủ trong rừng như trong truyện cổ tích.

Nhưng công chúa có ngủ sâu thì chỉ cần một nụ hôn chân thành của hoàng tử là sẽ tỉnh lại, còn Dương Khánh Đình mãi mãi sẽ chỉ nằm yên trong vòng tay của anh.

Ân Diên Tuyền nhẹ nhàng áp cánh môi lên mu bàn tay của cô, giọng nói trầm khàn mang theo bao nhiêu nỗi nhớ thương.

"Khánh Đình, kể từ khi biết em không còn có thể thức dậy được nữa, trái tim anh lúc ấy đã ngừng đập rồi."

"Em bây giờ vẫn đang lạc trong chốn phù du không thể biết được đường về, vậy thì ngày nào anh cũng sẽ ở yên đây để gọi tên em, chờ em quay lại."

"Trong ngày đám cưới, em chùm trên đầu một chiếc khăn voan đỏ, anh là người đã vén chiếc khăn voan, kể từ đó cuộc đời của anh đã thuộc về em rồi."

"Tuần trăng mật khi ấy em hứa sẽ không bỏ rơi anh, nhưng bây giờ thân xác em vẫn nằm lại ở đây nhưng tâm trí đã rời đi mất."

"Mọi nỗi ưu phiền và lo lắng của em đã không còn, xin em hãy quay về bên anh và con."

"Ở đây vẫn là nhà của em."

"Có một lần khi anh sang phòng em nhìn trộm em ngủ, em thấy em vừa mơ vừa nói, rằng em muốn được nghe thấy anh được một lần nghe anh nói yêu em."

"Anh yêu em, yêu em nhiều lắm. Khi em tỉnh dậy, ngày nào anh cũng sẽ nói yêu em, hôn em chào buổi sáng."

"Em có ngủ lại cả một mùa thu, vậy thì anh cũng sẽ chờ em đến hết mùa thu ấy."

"Mãi mãi chỉ là chồng của em."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play