Âu Lan cười tít mắt, tựa ngực anh đồng ý ngay.

Vào thư phòng, bà Hứa nhẹ giọng. 

- Hai đứa hôm nay làm ra chuyện này không sợ bọn chúng sẽ kéo nhau đến đây gây chuyện sao? 

- Vì sao tôi phải sợ họ gây chuyện 

Advertisement

- Nhưng con định thế nào? Hôm nay con xử lí hơi thiên về tình cảm rồi. 

Hải Phong tựa người ra ghế. 

- Tình cảm sao? Ai dám động đến vợ tôi thì kết quả đều như vậy. Hơn nữa, tôi thấy bà cũng rất vui mà... không phải sao? 

Advertisement

Bà Hứa không phủ nhận, lúc này mới nở nụ cười không chút giấu giếm. 

-

- Đúng là mẹ rất vui.... cái thằng dê già ấy cuối cùng cũng bị người khác hành hạ nhưng... nó là kẻ liều, khi bị dồn vào bước đường cùng thì sẽ trả thù nên mẹ sợ... 

- Chuyện này tôi sẽ lo, bà đừng cầm đèn chạy trước ô tô là được.Việc của bà bây giờ 



là khóa tài khoản tín dụng của tất cả anh em họ hàng đang dùng chùa tiền nhà này để ăn chơi trác táng đi. Đến lúc không còn thừa tiền để đãi những kẻ không làm mà vẫn có ăn rồi. Bà không làm đi, chẳng mấy chốc cái tập đoàn này chỉ còn cái vỏ rỗng thôi đấy. - Nhưng... ông ấy... 

Sau khi đã tìm hiểu một lượt thì Hải Phong thấy, từ khi có tiền của bà Hứa lấy từ bố anh thì ông Hứa Việt Trung mới bắt đầu làm ăn phát đạt. Từ lúc đó, anh em ruột thịt hay họ hàng bắt đầu bám vào ông để bòn rút. Bản tính của ông ta cũng là người thoáng đãng nên đã dung túng cho một loạt kẻ ăn không ngồi rồi. Dù có vào tập đoàn làm cũng chỉ khua môi múa mép. Trước kia ông ta chưa bị ung thư thì kinh tế còn ổn định. Bây giờ, tập đoàn đang bị thao túng nhưng ai trong số họ cũng nghĩ nó đang lớn mạnh. Ông ta vẫn đang nắm tiền để nuôi những con đỉa này, bây giờ anh phải chuyển nó về tay mình, lấy nó cho cậu con trai đang không biết sống chết thế nào của lão? Nếu chỉ có mình bà Hứa thì 

e rằng sẽ bị bọn chúng vạc sạch cả xương. Nên anh chỉ còn cách phải diệt trừ tận gốc những con đỉa này để chúng không tiếp tục 

hút máu nữa. 

Hải Phong lạnh lùng. 

- Bà có làm được không? 

- Được, nhưng chắc chắn ngày mai họ... 

- Mặc kệ họ, trong thời gian tới, không cho ai bước vào nhà này, cứ để họ loạn lên, đói rã họng thì tôi sẽ nhắc bà cần phải làm gì. Bà Hứa trầm tư một lát mới lên tiếng. - Sau này kế hoạch của con là gì? Hải Phong cười nhạt. 

- Thương trường là chiến trường, nếu họ tát bà một cái thì bà phải bẻ gãy tay họ, nếu họ mang dao ra dọa bà phải dùng nó đâm chết họ. Bà nhân nhượng thì người chết là bà, tình thương cần phải đặt đúng chỗ, nếu bà muốn đi đến đích trong cuộc chiến này thì phải đứng mạnh mẽ lên. 

Bà Hứa cúi đầu, ảm đạm. Trước giờ, bà cũng như chồng, vô cùng cam chịu. Luôn nghĩ, 

chỉ cần họ im lặng tiêu tiền không quấy phá là được nhưng khi ông ta ngã bệnh. Lòng tham của con người nổi lên, họ không coi bà ra gì? Chỉ suốt ngày tìm cách bòn rút, cho bao nhiêu cũng thiếu, lúc nào họ cũng nhăm nhe nghĩ bà còn giấu nhiều tài sản. Bây giờ thì đang lợi dụng hất cẳng bà khỏi vị trí phó chủ tịch nhưng bà cũng không tìm ra hướng mà đi. 

Sau một lúc, bà ta ngẩng mặt lên nhìn Hải Phong nói. 

- Được, vậy bây giờ con muốn làm gì ta sẽ nghe con nhưng ông ấy rất yêu thương chị em của mình... không chừng sẽ... 



- Bà yên tâm, tôi đã cho người canh gác phòng bệnh. Không có lệnh của tôi thì không ai tiếp xúc được với ông ấy cả. Đến khi cần, chúng ta sẽ thông báo nhưng lúc ấy là quá muộn cho sự thay đổi. 

Bà Hứa càng lúc càng sửng sốt. Hải Phong đã lên mọi kế hoạch chứ không phải chỉ hứa suông. Một kế hoạch vô cùng tỉ mỉ. Nếu Việt Phong được một phần như Hải Phong có lẽ 

cục diện đã khác. Tại sao cùng là hai đứa con 

bà sinh ra lại khác nhau đến vậy? 

Hải Phong đứng dậy, nắm tay 

Âu Lan. 

- Trước mắt cứ như vậy đã. Bà gọi hết gia nhân và người làm trong nhà lại cho tôi. 

- Có việc gì sao? 

Hải Phong không nói gì, đưa Âu Lan về phòng đợi bà ta tập hợp người làm lại. Đến khi họ đã tề tựu đông đủ ở phòng khách mới đưa Âu Lan xuống. 

- Tôi muốn thông báo với mọi người, chỉ một lần duy nhất, ai không nhớ nổi thì dọn đồ rời khỏi gia đình tôi ngay lập tức. Người phụ nữ tôi đưa về đây là vợ tôi.Từ bây giờ, mọi người phải gọi cô ấy là thiếu phu nhân, cũng là chủ nhân trong nhà này. Đừng để tôi nghe thấy ai nói cô ấy là khách. 

Đám người làm nhìn nhau, lén nhìn ánh mắt anh đều rét run nên đồng thanh nói. - Dạ vâng, thiếu gia. 

Âu Lan biết, vợ chồng cô chỉ đang diễn một màn kịch nhưng cách anh làm lại khiến 

cô vui vẻ. Diễn thì cũng phải cho ra diễn mà diễn thì lại chính là nghề của cô rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play