Giang Thiếu Bạch thoáng nhìn ra sau lưng, hai mắt bỗng sáng lên.
“Sao thế?” Diệp Đình Vân hỏi hắn.
“Không có gì, hình như có tu thổ khác đến.”
“Xem ra rất nhiều người thích đồ cổ đến đây, không cần để ý, chỉ cần bọn họ không có gì đáng ngại là được.” Cậu nói.
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ, tòa thành rộng lớn như vậy, gặp được người đồng hành cũng không kỳ quái.”
Mọi người đi một vòng trong thành cổ, Giang Thiếu Bạch đến gần đỡ một con rối nằm dưới đất lên.
Ngao Dạ xúm lại nhìn: “Hình như đây là con rối người hầu của tộc Thiên Cơ. Đa số thành trì hay cửa hàng đều dùng mỹ nữ các loại chiêu đãi khách, tộc Thiên Cơ lại khác, bọn họ cực kỳ tôn sùng thuật cơ quan con rối, toàn bộ người hầu tại Thiên Cơ Thành đều là các loại con rối, con rối Thiên Cơ Thành rất nổi tiếng.”
Con rối cao cấp có thể đạt đến trình độ y như thật, tu sĩ cấp thấp căn bản nhìn không ra điểm khác biệt giữa con rối và người thật.
Năm xưa Thiên Cơ Thành nổi tiếng về sản xuất con rối, còn bán cho các đại lục khác.
Sau khi Thiên Cơ Thành bị diệt, con rối cao cấp không chết trong trận chiến thì cũng bị tu sĩ khác mang đi nghiên cứu. Trong thành còn thừa lại không ít con rối, đa số là loại hư hỏng nặng nề hoặc không đáng tiền.
Nhiều con rối bị gió sương ăn mòn, dần dần mất đi vẻ ngoài ban đầu, trầm luân cùng tòa thành.
Bốn người tiếp tục đi trong thành, một con rối có hình dạng con khỉ bỗng nhảy bổ lên người Lạc Kỳ.
Ngao Dạ xách con rối khỉ ném ra: “Tộc Thiên Cơ thật ngớ ngẩn, nghiên cứu ra cái quỷ gì vậy?”
Lạc Kỳ nhìn con rối bị y vứt qua một bên nói: “Kỳ thật khá đáng yêu.”
Theo anh được biết, tộc Thiên Cơ đã phát triển thuật con rối đến cực hạn, khi đó bọn họ có con rối phụ trách đón khách, ca múa, có cả con rối hình dáng thú cưng đáng yêu, khiến người khác vui vẻ.
Ngao Dạ trợn mắt: “Đáng yêu chỗ nào?”
Lạc Kỳ: “…”
Giang Thiếu Bạch nhặt con rối khỉ lên, mặt ngoài của nó đã bị rỉ sét loang lổ, còn bị thiếu một mắt, thoạt nhìn rất quỷ dị.
Hắn phóng linh hồn lực vào dò xét, con mắt trên mặt con rối bỗng chuyển động, nó lập tức nhảy khỏi tay hắn thoát ra ngoài, thoắt cái đã chạy đi.
Giang Thiếu Bạch nhìn theo hướng con rối bỏ chạy, nhíu mày nói: “Chạy mất rồi, ta vốn định giải phẫu nó ra xem sao.”
Diệp Đình Vân đến gần nói: “Có lẽ vì ngươi nghĩ vậy nên con khỉ kia mới bỏ chạy.”
Giang Thiếu Bạch híp mắt: “Chẳng lẽ con rối tộc Thiên Cơ có thần trí.”
Ngao Dạ lắc đầu đáp: “Con rối phải nghe theo lệnh làm việc, có điều tộc Thiên Cơ từng nghiên cứu dung hợp con rối và thần hồn, không biết nghiên cứu đến đâu rồi.” Y xoa xoa tay nói tiếp: “Muốn ta bắt nó lại không?”
Hắn lắc đầu: “Không cần. Chúng ta đi thôi.”
“Được rồi.”
Bốn người đi vào một cung điện bỏ hoang, cung điện được xây rất chắc chắn, bảo tồn tương đối hoàn chỉnh dù đã trải qua trận đại chiến.
Chắc hẳn cung điện đã bị càn quét nhiều lần, phàm là đồ vật có chút giá trị đều không còn.
“Cung điện này vốn là đại lâu nghị sự của tộc Thiên Cơ, các nhân vật cao cấp thường tập trung tại đây.”
Mọi người đi vào trong cung điện, Ngao Dạ tiếp tục vận dụng võ hồn không gian tìm kiếm xung quanh, vẫn không phát hiện có gì bất thường.
“Trong cũng điện phải có mật thất mới đúng, không biết nơi này dùng vật liệu xây dựng gì, nó có thể bắn ngược võ hồn không gian thăm dò.” Y lên tiếng.
Giang Thiếu Bạch nhíu mày: “Đúng vậy, phải có mật thất mới đúng, ta cảm nhận được tử khí.”
“Không phải vừa nãy ngươi nói không có sao?”
Hắn lắc đầu: “Có lẽ lúc nãy khoảng cách quá xa nên không cảm nhận được, giờ đến gần mới nhận ra. Tử khí này còn rất mới, phỏng chừng chết trong mấy trăm năm gần đây.”
Ngao Dạ quay đầu: “Trong Thiên Cơ Thành còn lưu lại không ít cơ quan, nhiều tu sĩ đến dò tìm di tích lỡ chân bước vào rồi không ra được.”
Diệp Đình Vân hỏi hẳn: “Có thể cảm nhận được tử khí từ đâu truyền đến không?”
“Hình như từ bên kia.”
Ngao Dạ phấn chấn nói: “Được rồi, chúng ta đi qua đó đi, không chừng sẽ tìm được bảo vật.”
Bốn người đi vào một gian phòng, bên trong có vài cái bàn ngã ngang ngã dọc, dưới đất tích đầy bụi bặm.
Diệp Đình Vân quét mắt nhìn quanh bốn phía, ánh mắt cậu bị hai con mèo điêu khắc trên cây cột thu hút sự chú ý.
Lạc Kỳ nhìn theo tầm mắt cậu rồi nói: “Hai con mèo này có vẻ giống mèo cầu tài.”
Diệp Đình Vân tán thành ý kiến: “Đúng vậy.”
Ngao Dạ khó hiểu hỏi: “Mèo cầu tài là mèo gì?”
Giang Thiếu Bạch đáp: “Là mèo có thể chiêu tài tiến bảo.”
Y càng ngờ vực: “Có loại mèo này sao, ta chưa từng nghe nói Miêu tộc có loại mèo này. Nếu thật sự có thể phát tài thì nên nuôi hai con.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Ngao Dạ muốn phát tài đến điên rồi. Hắn nói tiếp: “Loại mèo này đã bị tuyệt chủng rồi.”
Y tiếc nuối nói: “Coi như thua.”
Đa Đa ngồi trên vai Giang Thiếu Bạch chợt phụt cười.
Ngao Dạ thấy phản ứng của chuột ú như vậy, hơi tức giận nhìn Giang Thiếu Bạch: “Ngươi gạt ta đúng không?”
Lạc Kỳ thấy Ngao Dạ nổi giận bèn kéo cánh tay y nói: “Chúng ta nên đi tìm mật thất thôi.”
Ngao Dạ bực dọc liếc nhìn ba người, Lạc Kỳ thường nói với Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân mấy chuyện mà y nghe không hiểu, thật đáng ghét. Y bực bội lườm Giang Thiếu Bạch một cái, sau đó tiếp tục phóng lực không gian ra thăm dò xung quanh. Y từ từ nhắm hai mắt, cẩn thận cảm nhận nhiều lần, mơ hồ cảm thấy dưới đất gian phòng này có một không gian giấu kín.
Giang Thiếu Bạch đi tới chuyển vị trí hai con mèo sang hướng khác, sàn nhà đột nhiên tách ra, lộ ra một thông đạo đi xuống.
Giang Thiếu Bạch nhìn xuống dưới nói: “Tử khí từ dưới này truyền lên.”
“Đi xuống xem sao.” Lạc Kỳ đề nghị.
Hắn đồng ý: “Vâng.”
Bốn người theo thứ tự men theo cầu thang đá lần lượt đi xuống dưới, rất nhanh đã thấy mấy chục thi thể. Tử thi phân hủy không giống nhau, thời gian tử vong hẳn là khác nhau.
Ngao Dạ hỏi Giang Thiếu Bạch: “Ngươi cảm nhận được tử khí từ những tu sĩ này phải không?”
“Ừ.”
Giang Thiếu Bạch từ từ nhắm hai mắt, hấp thu tử khí trong không khí, vì thời gian quá lâu nên tử khí còn lại không nhiều. Thông qua tử khí này, hắn chỉ lờ mờ biết được đối phương vừa đi xuống hầm thì đột ngột bị giết chết.
Ngao Dạ quan sát thi thể, trên ngực bọn họ đều bị thủng một lỗ, dường như bị thứ gì đó móc trái tim mà chết.
“Cẩn thận một chút.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.
Ngao Dạ gật đầu: “Ta biết rồi.”
Bốn người đẩy một cánh cửa ngầm ra đi tiếp vào trong, phía sau cánh cửa là một phòng thí nghiệm rất rộng rãi. Bọn họ thấy các bình dược thủy đủ mọi màu sắc, bên trong ngâm các phôi thai hình thù kỳ quái, đa số là hỗn hợp các loại, nhìn chẳng ra ngô ra khoai gì.
Ngao Dạ nhìn các phôi thai trong dược thủy nói: “Rốt cuộc mấy thứ này còn sống hay đã chết vậy?”
Giang Thiếu Bạch cau mày: “Chắc chắn chết rồi.”
Dược thủy trong bình này là dịch dinh dưỡng, bổ sung dinh dưỡng cần thiết cho phôi thai, dịch dinh dưỡng phải được thay đổi liên tục. Tộc Thiên Cơ bị diệt, các phòng thí nghiệm không ai quản, dinh dưỡng không đủ, đương nhiên phôi thai không thể nào phát triển.
Một tia sáng đen thình lình lóe lên, Giang Thiếu Bạch phóng một tia chớp đánh yêu thú đột kích văng ra ngoài.
Ngao Dạ nhìn theo yêu thú bị đánh bay, chỉ thấy đó là một thứ quái dị giống quả bóng da. Yêu thú bóng da bay lên không trung, ánh mắt thăm thẳm nhìn bốn người. Bóng da quái dị có đến mười mấy bàn tay không giống nhau, còn có cả móng vuốt cực kỳ sắc bén.
Giang Thiếu Bạch phỏng đoán những thi thể kia đã bị thứ này tập kích.
Ngao Dạ cau mày: “Đây là thứ gì vậy? Có vẻ giống con rối?” Khí tức từ người yêu thú rất nhẹ, nếu không để ý sẽ dễ dàng bỏ qua nó.
Giang Thiếu Bạch đáp: “Có thể đây chính là sản phẩm thí nghiệm.” Vì dưới tình huống bình thường, không thể nào sinh ra yêu thú quái dị đến cỡ này.
Ánh mắt yêu thú bóng da hơi lóe lên, tham lam nhìn bốn người.
Ngao Dạ cau mày, lập tức tung mấy lưỡi đao không gian tấn công, thân hình yêu thú chợt lóe, không ngờ nó tránh thoát được.
Giang Thiếu Bạch chứng kiến một màn này mà kinh ngạc trợn to hai mắt.
Ngao Dạ nghiêm mặt, nét mặt khá khó coi.
Lưỡi đao không gian có tốc độ cực nhanh, yêu thú bóng da không tránh được mới đúng. Đẳng cấp của nó khá kỳ quái, vừa giống Tiên Hoàng lại vừa giống Tiên Tôn, lại có cảm giác như Tiên Hoàng kết hợp với Tiên Tôn. Nó có thể né được đòn tấn công của Ngao Dạ, phỏng chừng nó có năng lực thuấn di.
Những thi thể bên ngoài phòng thí nghiệm có khả năng do bất ngờ không đề phòng, bị yêu thú bóng da móc mất trái tim mà chết.
Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi: “Hình như nó có đến mấy trái tim lận.”
Ngao Dạ chợt nghĩ tục ngữ có câu “ăn gì bổ nấy”, chẳng lẽ yêu thú ăn nhiều tim, bổ quá mức nên mọc thêm mấy trái tim?
Giang Thiếu Bạch phất tay, các tia sét lập tức xuất hiện, đan vào nhau như cái lưới khổng lồ đánh úp về phía yêu thú bóng da, nó hét lớn một tiếng, vội tránh trái tránh phải.
Ngao Dạ trông thấy lớp da bên ngoài của nó bỗng có thêm một màn sáng rất mỏng, ánh chớp tấn công đều bị màn sáng này hấp thu.
“Tộc Lưu Ảnh?” Lạc Kỳ nhíu mày.
Khi còn ở Long tộc, anh đã được xem tài liệu về tộc Lưu Ảnh, cơ thể người tộc này yếu ớt nhưng lại cực kỳ giỏi ẩn thân, khi bị tấn công, bọn họ sẽ bộc phát một lớp màn sáng bao quanh cơ thể, màn sáng này sẽ triệt tiêu phần lớn công kích.
Ngao Dạ vận dụng võ hồn thời gian cố định hành động của yêu thú. Tia chớp lóe sáng khắp nơi, cuối cùng yêu thú quái dị bị sét đánh thành than, cơ thể chia thành mấy phần rơi xuống đất.
Yêu thú bóng da vừa chết, Giang Thiếu Bạch lập tức cảm nhận được luồng tử khí rất quái dị, tử khí này giống như tử khí của Tiên Hoàng và Tiên Tôn trộn lẫn vào nhau, xem xét kỹ có thể nhận ra là đỉnh Tiên Tôn và sơ kỳ Tiên Hoàng.
Ngao Dạ nhìn mấy phần thi thể yêu thú, cau mày nói: “Thứ này quá kỳ quái.”
“Nó là sản phẩm thí nghiệm, được dùng để canh gác phòng thí nghiệm. Chúng ta đi tiếp thôi.”
“Ừm.”
Bốn người đi sâu xuống cung điện dưới lòng đất, lại bị một cánh cửa lớn chắn ngang. Bọn họ tìm kiếm hồi lâu vẫn không cách nào mở cửa được.
Ngao Dạ quay đầu nhìn mọi người nói: “Các ngươi tránh ra, ta dùng lưỡi đao không gian mở cửa là được, không cần phí tâm tìm chìa khóa.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu rồi tránh qua một bên.
Ngao Dạ phóng lưỡi đao không gian cắt lên cánh cửa. Cửa lớn được cắt vuông vức, Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ tay nghề đối phương không tồi, cắt cửa lớn như cắt đậu phụ.
Cánh cửa vừa bị cắt mở, một tràng tiếng gầm gừ truyền ra. Sau đó một con yêu thú từ bên trong nhảy ra, Giang Thiếu Bạch nhanh tay lẹ mắt đánh bay yêu thú xông tới.
Ngao Dạ nhìn thấy rõ yêu thú, lông mày y cau chặt.
Con yêu thú này gầy trơ xương, khóe miệng chảy đầy nước dãi, có lẽ bị đói lâu ngày, coi bốn người là bàn tiệc ngon.
Yêu thú trong điện có phần giống tộc Tử Huyết Tinh Sư, đây chính là vương tộc Sư tộc, có địa vị cực cao trong Sư tộc.
Có điều Tử Huyết Tinh Sư này rất khác sư tử bình thường, Ngao Dạ không chắc nó có phải là Sư tộc hay không.
Con yêu thú đối diện bọn họ có đến ba cái đầu, bên cạnh cái đầu sư tử to lớn còn có một cái đầu sói và một cái đầu báo, so sánh với cái đầu sư tử to đùng thì hai cái đầu còn lại có vẻ khá nhỏ.
Ngao Dạ nhìn kỹ yêu thú, trong lòng có cảm giác quái dị. Yêu thú này như đã chết rồi, trên người bốc mùi hôi thối, thế nhưng nó vẫn còn cử động được.
Giang Thiếu Bạch phóng linh hồn lực ra ngưng tụ thành hồn thú, xông về phía yêu thú kia, một hồn thể từ thân mình yêu thú vọt ra. Trong khoảnh khắc hồn thể vọt ra ngoài, thân mình yêu thú lập tức ngã xuống, mất đi sức sống.
Ngao Dạ khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc nó là thứ gì?”
Giang Thiếu Bạch đáp: “Cơ thể này là sản phẩm tộc Thiên Cơ nghiên cứu ra, nhưng hồn thể không hợp với cơ thể, có người cưỡng ép dung hợp hồn thể vào cơ thể yêu thú.”
Hắn nhận thấy yêu thú này và yêu thú bóng da ngoài kia có điểm giống nhau ở vài phương diện, xem ra đều là sản phẩm của cùng một kế hoạch cải tạo.
Hết chương 480
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT