“Trưởng lão, ta gặp được Phượng Thần tại tinh vực Thiên Huyền, ổng chưa có chết đâu.” Ngao Dạ lên tiếng.
“Phượng Thần? Chưa chết thật sao? Ta đã nói rồi mà, lão già Phượng Thần làm gì dễ chết như vậy.” Ngao Hùng hơi tiếc nuối nói.
Ngao Dạ: “…”
Lần trước trưởng lão không nói như vậy, rõ ràng ông nói chắc ăn lắm, gì mà “Phượng Thần đã lâu không lộ diện, chắc là chết trong bí cảnh rồi”.
“Ngươi gặp Phượng Thần, ông ta có nói gì không?” Nét mặt Ngao Hùng không được tốt lắm.
Ngao Dạ ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ổng khen ta tuổi trẻ tài cao, là thiên tài vạn năm có một, nói đúng trọng tâm lắm.” Y nói xong câu cuối còn không kiềm chế được cảm thấy hơi đắc ý.
Ngao Hùng trợn mắt: “Lão ta nói mấy câu này?”
“Ổng còn mua đan dược của Diệp Đình Vân.”
Ông hiếu kỳ hỏi: “Đan dược gì?”
“Minh Hoàng Đan.”
Ngao Hùng nhăn mày, kích động nói: “Minh Hoàng Đan! Các ngươi bán rồi?”
Ngao Dạ thấy nét mặt ông như vậy vội trấn an: “Trưởng lão, đó chỉ là Minh Hoàng Đan hạ phẩm, A Kỳ không dùng được, Đình Vân nói sẽ luyện chế cho A Kỳ đan dược chất lượng tốt hơn.”
Ngao Hùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn y, thầm nghĩ Lạc Kỳ không dùng được còn những người khác trong Long tộc vẫn dùng được, ai lại chê đan dược này chứ! Đan dược cấp tám không dễ luyện chế, dù là Minh Hoàng Đan hạ phẩm vẫn là bảo vật vô giá.
Long tộc có vài tu sĩ bị kẹt ở đỉnh Tiên Tôn, thời gian lâu dài, tu vi sẽ bị cố hóa, bình chướng càng lúc càng dày, tỷ lệ tiến giai Tiên Hoàng thành công sẽ giảm xuống. Nếu có đan dược hỗ trợ sẽ tăng khả năng thành công lên mấy phần.
“Phượng Thần đã là Tiên Hoàng, không cần dùng đan dược này, xem ra ông ta chuẩn bị cho Phượng Nguyệt.” Ngao Hùng suy đoán.
Ngao Dạ tò mò hỏi: “Phượng Nguyệt là ai?”
Ông thắc mắc hỏi: “Ngươi không gặp sao? Phượng Nguyệt là một hậu bối của Phượng Thần, thiên phú không tồi.”
Những năm qua Phượng tộc không có nhiều tiểu bối tài năng xuất chúng, Phượng Nguyệt chính là một người nổi bật trong số ít đó. Hơn hai ngàn năm trước, Phượng Nguyệt đã là tu sĩ đỉnh Tiên Tôn, các tu sĩ Long tộc đều cho rằng cô gái nhỏ này có thiên phú không tồi, có hy vọng lên Tiên Hoàng.
Năm đó Phượng Nguyệt tiếng tăm lừng lẫy, có điều khi Ngao Dạ phi thăng lên thì Phượng Nguyệt đã bế quan, mai danh ẩn tích, khó trách Ngao Dạ không rõ tình hình.
Phượng Nguyệt bặt tăm bặt tích nhiều năm, xem ra vẫn chưa thành công.
Ngao Hùng thầm nghĩ không tiến giai Tiên Hoàng mới là chuyện bình thường, từ xưa đến nay đây vốn không phải là chuyện dễ dàng, ông dời mắt nhìn ba người Ngao Dạ, tâm trạng hơi phức tạp.
“Trưởng lão đang nghĩ gì vậy?” Ngao Dạ hỏi.
Ông cười cười: “Các ngươi vừa đến Thập Phương Thành, không bằng để ta dẫn các ngươi đi dạo một vòng.”
Cậu đang nghĩ xem phải đi đâu tìm một người dẫn đường, không ngờ Ngao Hùng chủ động nói để ông dẫn đường, đúng là không còn gì tốt hơn.
Biết được mục đích bốn người đến đây, Ngao Hùng bèn dẫn họ tham quan vài khu phố buôn bán sầm uất trong thành.
“Vân Biên là nhà đấu giá lớn nhất Thập Phương Thành, ngươi muốn đấu giá đan dược thì có thể gửi ở đây đấu giá cho.” Ngao Hùng nói.
Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Vãn bối sẽ cân nhắc.”
Ông nhìn bốn người nói tiếp: “Đã đến đây rồi, không bằng chúng ta vào trong xem sao. Hình như hôm nay nhà đấu giá Vân Biên vừa có một số hàng mới, bên trong khá náo nhiệt.”
Mọi người đi vào trong nhà đấu giá Vân Biên, so sánh với những nhà đấu giá Giang Thiếu Bạch từng đến thì diện tích Vân Biên không tính là lớn, kiến trúc theo phong cách cổ xưa.
Tuy không lộ rõ nhưng khi nhìn kỹ vẫn nhận ra nhà đấu giá này không tầm thường.
Trong đại sảnh trưng bày đơn giản bốn món pháp khí, tuy không phải đồ quá quý hiếm nhưng đều là bảo vật, uy lực không thể khinh thường.
Bên trong đang tụ tập khá đông tu sĩ. Vài người đang nghiên cứu một mảnh vải rách, Giang Thiếu Bạch nghe bọn họ thảo luận mảnh vải này đào được trong một bí cảnh tại Thập Phương Tuyệt Vực, có thể là bản đồ gì đó.
Hắn đến gần nhìn thoáng qua, trên mảnh vải có chữ viết dị tộc.
Giang Thiếu Bạch nhìn hồi lâu vẫn không thể nào thấy rõ, chỉ mơ hồ thấy mảnh vải có khả năng liên quan đến tộc Thiên Cơ.
Trong số các Tiên Hoàng đang tụ tập, hắn còn thấy vài người thuộc Phượng tộc. Đi cạnh vị Tiên Hoàng dẫn đầu Phượng tộc là một tu sĩ Tiên Tôn, vừa nhìn thấy bốn người, cô ta có vẻ rất kinh ngạc nhưng nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Giang Thiếu Bạch có cảm giác ngờ ngợ đối phương hơi quen mắt, nhưng nghĩ mãi không nhớ ra đã gặp ở đâu. Vì thấy đối phương quen quen nên hắn vô thức nhìn theo mấy lần.
Ngao Dạ trợn mắt, đến gần hỏi: “Ngươi nhìn chằm chằm Thải Phượng tiên tử làm chi?”
“Ngươi biết cô ta?”
Ngao Dạ cau mày: “Đó là Thải Phượng tiên tử của Phượng tộc, cùng chúng ta đi đến Tiên giới, ngươi quên rồi sao?”
Giang Thiếu Bạch sửng sốt: “Thì ra là cô ta.” Hắn đã thấy quen quen, thì ra năm xưa đã gặp đối phương trên Thiên đạo.
Thải Phượng tiên tử là thủ lĩnh Phượng tộc Tu Chân giới năm xưa, khi đó tu vi của hắn yếu hơn đối phương, nói cho chính xác thì không quen biết gì lão tổ Phượng tộc này.
Bây giờ thời thế thay đổi, hắn đã là Tiên Hoàng, vậy mà lão tổ Phượng tộc vẫn còn là Tiên Tôn.
“Trên mảnh vải kia viết gì mà mọi người hứng thú quá vậy?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Ngao Dạ nhún vai: “Hình như viết kế hoạch tạo thần của tộc Thiên Cơ.”
Y gật đầu: “”Đúng vậy, tộc Thiên Cơ là một đám điên, nghe nói bọn chúng từng có một kế hoạch muốn bồi dưỡng một cường giả dung hợp huyết mạch trăm tộc. Vì mục đích này, bọn chúng lặng lẽ bắt cóc thiên tài của các chủng tộc khác để nghiên cứu. Nghe nói nghiên cứu ra khá nhiều quái vật.”
“Ta nghe đồn không ít thiên tài các chủng tộc khác đã chết trong kế hoạch này, cuối cùng tộc Thiên Cơ bị các tộc khác bao vây tấn công tiêu diệt. Hiện tại ở Tiên giới, thế lực nào treo hai chữ “Thiên Cơ” phần lớn là treo đầu dê bán thịt chó.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
***
“Thải Phượng sư muội thấy người quen hả?” Phượng Thập Thất hỏi.
Thải Phượng tiên tử lắc đầu nói: “Không tính là người quen.”
Cơ duyên của cô kém Ngao Dạ một chút, nhưng so với những tu sĩ phi thăng bình thường thì đã tốt hơn rất nhiều rồi, vả lại cô có huyết mạch không tệ, sau khi phi thăng còn được một trưởng lão Phượng tộc nhận làm đệ tử.
Nhiều năm qua cô tu luyện từng bước, cuối cùng lên đến cảnh giới Tiên Tôn, tiến độ này không tính là chậm, nhưng so với Ngao Dạ thì kém xa.
Tại Tu Chân giới, trong mắt Thải Phượng tiên tử thì Ngao Dạ là một hậu bối có tư chất cao của Long tộc, cô không ngờ sau khi lên Tiên giới, địa vị của Ngao Dạ lại cao như thế.
“Thải Phượng, muội có biết Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi cùng Ngao Dạ không?” Phượng Thập Thất hỏi.
Thải Phượng tiên tử khẽ gật đầu: “Biết một chút.”
Năm xưa Ngao Dạ và Lạc Kỳ ngoài ý muốn ký khế ước, chuyện này sôi sùng sục trong Yêu tộc, gần như không ai không biết đến “bê bối” này. Về sau Lạc Kỳ giải trừ khế ước với Ngao Dạ tại Trảm Duyên Đài rồi đi cùng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, Yêu tộc lại bàn tán xôn xao một trận. Đến lúc bí cảnh mở ra, Ngao Dạ chặn ở lối ra cướp người, việc này lại gây chấn động lớn.
Có một thời gian các Yêu tộc hễ gặp nhau đều thảo luận chuyện của Lạc Kỳ và Ngao Dạ.
Tuy Thải Phượng tiên tử dốc lòng tu luyện, không màn thế sự, nhưng thực tế chuyện giữa hai người quá ồn ào, cô cũng có nghe thấy.
Sau khi phi thăng đến Tiên giới, Ngao Dạ đưa Lạc Kỳ đến Long tộc, còn Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân thì không biết tung tích, hoàn toàn không có tin tức.
Có một đoạn thời gian, Thải Phượng tiên tử còn tưởng rằng hai người đã chết tại Tiên giới, cho đến khi chuyện Chân Linh Chi Thủy lộ ra, từ đó các tin đồn liên quan đến hai người càng khiến cô khó có thể tin được.
“Lão tổ truyền tin tức tới, Diệp Đình Vân đã là luyện đan sư cấp tám.” Phượng Thập Thất nói.
Thải Phượng tiên tử mở to hai mắt: “Không thể nào!” Cô có thể chấp nhận thành tựu của Ngao Dạ, vì y là Long tộc, lại có huyết mạch đặc thù, nhưng thành tựu của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân vẫn khiến cô không thể tin nổi.
Người ngoài không hiểu rõ lai lịch hai người nhưng Thải Phượng tiên tử lại biết rất rõ, Giang Thiếu Bạch là đệ đệ của Lạc Kỳ, xuất thân cùng chỗ với anh trai. Năm xưa khi Lạc Kỳ vừa đến Tu Chân giới, lúc ký khế ước với Ngao Dạ, thực lực của Lạc Kỳ chỉ tương tự phàm nhân.
Thải Phượng tiên tử ổn định tâm trạng rất nhanh: “Đan sư cấp tám à? Muội không nghe nói hai người họ gia nhập thế lực đan dược cao cấp nào mà?”
Chỉ có vài thế lực lớn mới sở hữu truyền thừa đan sư cấp tám.
“Có thể bọn họ lấy được truyền thừa từ Mộc tộc, bọn họ vừa đến tinh vực Thiên Huyền về đấy.” Phượng Thập Thất nói.
Thải Phượng tiên tử cau mày, từ khi nào truyền thừa cao cấp lại dễ lấy được như vậy? Lần trước nghe nói Giang Thiếu Bạch lấy được truyền thừa tộc Bất tử, bây giờ Diệp Đình Vân cũng lấy được truyền thừa sao?
***
Ngao Hùng dẫn bốn người đi gặp quản sự nhà đấu giá Vân Biên, người này tên là Hác Ức, hắn nhiệt tình tiếp đãi bọn họ. Biết bọn họ muốn gửi đan dược đấu giá, Hác Ức Tiên Hoàng cực kỳ vui mừng.
Khi sống tại tinh vực Thiên Huyền, Diệp Đình Vân luyện chế được gần tám mươi viên đan dược cấp tám, bọn họ đã chia nhau dùng hơn hai mươi viên, còn lại hơn năm mươi viên, cậu dự định đấu giá tám viên. Mấy năm qua, bọn họ đã dùng gần hết nguyên thạch, cậu nghĩ nếu đấu giá số đan dược này, có lẽ sẽ kiếm đủ nguyên thạch cho Lạc Kỳ tiến giai Tiên Hoàng.
Tuy Lạc Kỳ sẽ không tiến giai nhanh như vậy, nhưng phòng trước khỏi họa.
Nếu bán được giá, chẳng những không phải lo phí tổn cho Lạc Kỳ tiến giai mà bọn họ còn dư nguyên thạch dùng tu luyện.
Vì đan dược khá quý giá nên không cần để lại nhà đấu giá. Đối phương chỉ tiến hành giám định đan dược, sau đó hẹn thời gian đấu giá, đến lúc đó bọn họ mang đan dược đến là được rồi.
Quá trình giám định rất thuận lợi, bọn họ chờ không lâu đã giám định xong.
Nét mặt Ngao Hùng rất kỳ quái dẫn bốn người rời khỏi nhà đấu giá.
***
“Các ngươi muốn đấu giá mười tám viên đan dược cấp tám? Sao không nói sớm?”
Ngao Dạ đáp: “Trưởng lão lạ ghê, không phải bọn ta đã nói muốn đấu giá đan dược rồi sao?”
Ông trợn mắt nói: “Ngươi chỉ nói muốn đấu giá đan dược, không nói muốn đấu giá nhiều như vậy.”
Linh thảo cấp tám tại Tiên giới càng ngày càng ít, đan sư cấp tám cũng không nhiều, chỉ cần một viên đan dược cấp tám xuất hiện đã gây ra sóng gió không nhỏ, Diệp Đình Vân lại chơi lớn, đấu giá một lần đến mười tám viên đan dược cấp tám.
Ngao Dạ nghiêng đầu hỏi: “Mười tám viên là nhiều lắm hả?”
Ngao Hùng trừng mắt: “Mười tám viên không tính là nhiều sao?”
Y ngẫm nghĩ rồi nói: “Chỉ vừa phải thôi mà.”
Y nhớ lại lúc Diệp Đình Vân vừa mới bắt đầu luyện chế đan dược cấp tám, quá trình không hề thuận lợi chút nào, nhưng sau đó tỷ lệ thành công càng lúc càng cao, cách mỗi ngày đã ra một lò, tựa hồ không phải chuyện gì to tát.
Ngao Hùng nhìn nét mặt bình thản của Ngao Dạ, tự hỏi chẳng lẽ ông già quá rồi, không theo kịp tư duy của người trẻ tuổi sao?
Ông nói tiếp: “Giang đạo hữu, Diệp đạo hữu, nếu mọi người chưa có chỗ nghỉ ngơi, không bằng đến biệt quán Long tộc nghỉ tạm đi.”
Giang Thiếu Bạch vui vẻ đồng ý: “Đa tạ.”
Bọn họ đi đến biệt quán Long tộc, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân nhanh chóng tìm một chỗ nghỉ ngơi.
***
Phượng tộc.
Phượng Thần quay về Phượng tộc, gây ra động tĩnh không nhỏ.
“Lão tổ về rồi.” Phượng Âm thở phào nhìn Phượng Thần.
Ông ta khẽ gật đầu: “Mấy năm qua hoàn cảnh tu luyện ở Tiên giới không có cải thiện gì sao?”
Phượng Âm gật đầu đáp: “Nguyên khí các đại tinh vực vẫn không tăng trưởng, sản lượng nguyên thạch vẫn như cũ.”
Phượng Thần khó hiểu hỏi: “Vậy sao? Ta còn tưởng…” Gặp được nhóm Ngao Dạ tại tinh vực Thiên Huyền khiến ông tưởng rằng tình trạng trì trệ của Tiên giới đã được cải thiện.
“Lão tổ, tài liệu về nhóm Giang Thiếu Bạch ngài cần đều ở đây.”
Phượng Thần kiểm tra tài liệu một lúc, khá bất ngờ nói: “Giang Thiếu Bạch đúng là Tiên Hoàng vừa tiến cấp.”
Phượng Âm gật đầu xác nhận: “Đúng thật là vừa tiến cấp, nhưng hắn sở hữu vận may nghịch thiên, vừa lên Tiên Hoàng không lâu đã lấy được Lôi Nguyên Thạch, nhờ đó vọt thẳng lên trung kỳ. Nói đến lại thấy kỳ quái, Lôi Nguyên Thạch trong Phong Lôi Cốc bị ô nhiễm, căn bản không có cách sử dụng, không biết hắn đã dùng cách gì hấp thu. Bên ngoài có lời đồn rằng Giang Thiếu Bạch là người tộc Bất tử, có khả năng lời đồn là thật, người tộc Bất tử thường thích hấp thu năng lượng kỳ quái.”
Phượng Âm lắc đầu đáp: “Không có nhiều tin tức về hắn. Lão tổ quan tâm đến hắn?”
“Hắn là đan sư cấp tám, tỷ lệ luyện đan thành công không thấp.”
Phượng Âm cau mày, giữa hai người thì danh tiếng Giang Thiếu Bạch lớn hơn, hắn điều tra được Diệp Đình Vân là đan sư nhưng chỉ là cấp bảy thôi.
“Đan sư cấp tám ư?” Hắn ngạc nhiên hỏi lại.
Phượng Thần gật đầu: “Đúng vậy.” Ông đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng đan dược cấp tám thành đan.
Phượng Âm buồn bực nói: “Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân có quan hệ với Long tộc, xem ra còn rất thân thiết.” Nếu Long tộc có thêm một đan sư cấp tám tương trợ thì như hổ thêm cánh vậy.
Theo tin tức hắn có được, Ngao Dạ có thể thuận lợi tiến giai Tiên Hoàng cũng nhờ Giang Thiếu Bạch hỗ trợ không ít. Trước kia Long tộc rất phản đối chuyện Ngao Dạ và Lạc Kỳ, nhiều trưởng lão còn giới thiệu long nữ cho y, bây giờ thì ngược lại, Lạc Kỳ trở thành sợi dây gắn kết Long tộc và cặp đạo lữ Giang – Diệp.
Hết chương 475
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT