Cậu cười cười: “Chuyện này không có gì kỳ quái, nhiều hỏa diễm cũng có ý thức riêng mà.”
Giang Thiếu Bạch gật gù: “Nói cũng đúng, đây là Tiên giới, chuyện gì cũng có thể xảy ra.” Khối đá thần kỳ quái dị như vậy, có thần trí cũng không kỳ quái.
Teddy đặt tay lên vò rượu, cạn lời nhìn hai người: “Sao lại không kỳ quái? Rõ ràng rất kỳ quái mới đúng, nguyên thạch không thể có ý thức riêng!” Ít nhất năm xưa nó chưa từng nghe người ta nói nguyên thạch có ý thức.
Lúc nãy tại Phong Lôi Cốc, hắn thật sự cảm giác trên khối đá có một đôi mắt, còn là đôi mắt đầy căm phẫn, không cam lòng và thù hận. Nếu hắn không có thôn phệ võ hồn, chỉ sợ nhìn cặp mắt kia thêm vài lần nữa sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Teddy không chắc lắm: “Nếu là bình thường thì nó không thể có ý thức được, ngoại trừ trường hợp ngoài ý muốn.”
Diệp Đình Vân thấy thế, thắc mắc hỏi: “Sao vậy, ngươi nghĩ ra chuyện gì hả?”
Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta cho rằng trước khi chết, tu sĩ Vu tộc kia đã dùng máu Tổ Vu nhuộm toàn bộ Lôi Nguyên Thạch, đồng thời dung nhập thần hồn vào tảng đá.”
“Có khả năng này.” Cậu tán thành.
Tu sĩ có tu vi càng cao càng sợ chết, đứng trước nguy cơ, đa số sẽ nghĩ mọi cách giữ lại nguyên thần, tìm cơ hội chuyển thế trùng sinh.
Giang Thiếu Bạch hít một hơi lạnh, nếu trong Lôi Nguyên Thạch có chứa thần hồn một tu sĩ Vu tộc, vậy thì các tu sĩ chém giết nhau tranh giành Lôi Nguyên Thạch rất có thể là do bị thần hồn Vu tộc ảnh hưởng. Một linh hồn cùng tồn tại với Lôi Nguyên Thạch mấy vạn năm, e là linh hồn đã trở nên vặn vẹo từ lâu rồi.
Diệp Đình Vân chợt nói: “Nếu đúng là vậy thì tốt quá.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Thần hồn gì đó chính là thứ mà hắn không e dè nhất.
“Ta nghe nói sấm sét bão táp trong Lôi Nguyên Thạch ngày càng điên cuồng phải không?”
Hắn khẽ gật đầu: “Đúng là vậy.”
“Ngươi chịu nổi không?” Cậu hỏi.
“Chỉ cần không ở lâu thì không sao.”
“Đừng nóng vội, từ từ sẽ được.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ta hiểu rõ.”
So với các Tiên Hoàng khác thì hắn có ưu thế lớn hơn nhiều, ít nhất hắn không cần e dè âm khí từ Lôi Nguyên Thạch.
Giang Thiếu Bạch mất mấy ngày mới luyện hóa hoàn toàn lôi lực hấp thu trong Phong Lôi Cốc.
Tu luyện không tính năm tháng, Giang Thiếu Bạch và Phong Lôi Cốc tựa hồ tranh chấp không ngừng, không ai nhường ai, cứ tiếp tục như vậy, trong suốt mấy chục năm, Giang Thiếu Bạch liên tục xâm nhập vào Phong Lôi Cốc.
Thời gian mấy chục năm giúp hắn hiểu rõ Phong Lôi Cốc như lòng bàn tay. Và nhờ hấp thu nhiều lôi lực, thể chất của hắn cũng thay đổi rất lớn.
Theo thời gian trôi qua, Giang Thiếu Bạch càng lúc càng đi sâu vào Phong Lôi Cốc. Từ mấy lần thăm dò, hắn càng xác định Lôi Nguyên Thạch có ý thức riêng, ý thức này có ảnh hưởng nhất định đến sấm sét trong cốc.
Giang Thiếu Bạch có cảm giác Lôi Nguyên Thạch đang để mắt đến hắn, dạo gần đây khi hắn ở trong cốc, thường xuyên có sấm sét cực mạnh thình lình giáng xuống. Xem ra thần hồn trong Lôi Nguyên Thạch không ưa gì hắn, thậm chí là thù ghét, mấy lần muốn giết hắn.
Có khả năn Giang Thiếu Bạch tạo thành mối uy hiếp cho nó, đối phương kiêng kỵ bèn chọn cách tiên hạ thủ vi cường. Hắn lại cảm thấy đối phương giống một con chó bị xích, chỉ cần không đến quá gần sẽ không bị cắn.
Hắn ở Phong Lôi Cốc mấy chục năm, thường xuyên đụng mặt các Tiên Hoàng khác, có điều mọi người là đối thủ cạnh tranh nên quan hệ chỉ thường thường mà thôi.
Diệp Đình Vân thấy hắn về đến, cậu vui vẻ nói: “Ngươi về rồi.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ.”
“Nguyên khí trong người ngươi ngày càng mạnh.”
Hắn thử vận chuyển nguyên lực rồi nói: “Đúng là đã tăng lên một chút.”
“Ta nghe nói sấm sét bên ngoài Phong Lôi Cốc đã giảm bớt, có thật không vậy?”
“Là thật đó.”
Sấm sét bên ngoài cốc là do lôi lực từ Lôi Nguyên Thạch tràn ra đưa đến, đã nhiều năm trôi qua, lôi lực tràn ra từ từ ít đi. Vì thế những tu sĩ lùi bước trước kia đang rục rịch muốn hành động.
Diệp Đình Vân nhìn hắn hỏi: “Ngươi định ra tay hả?”
Giang Thiếu Bạch gật đầu.
Mấy năm qua hắn luôn hấp thu lôi lực trong cốc, lúc mới bắt đầu, hắn ở lâu trong trung tâm lôi cốc sẽ bị khó chịu, nhưng những năm qua thể chất hắn tăng cường rất nhanh, hiện tại không cần bận tâm vấn đề này nữa. Hắn nghĩ đây là thời điểm thích hợp ra tay.
Cậu lên tiếng: “Hết thảy cẩn thận.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ta biết rồi.”
***
Giang Thiếu Bạch yên lặng xuất hiện bên ngoài Phong Lôi Cốc, Teddy nằm nhoài trên người hắn uể oải ngáp một tiếng.
“Rốt cuộc ngươi đã hành động, nhanh lên đi, chẳng phải chỉ là một khối đá thôi sao, ra tay sớm chừng nào rút lui sớm chừng đó. Ngươi dây dưa dài dòng quá, nếu là Tiên Hoàng tộc Bất tử khác thì làm gì phiền phức như vậy.”
Giang Thiếu Bạch cười gượng: “Được rồi, ta biết người tộc Bất tử làm việc nhanh nhẹn, gọn gàng mà linh hoạt.”
Hắn thầm nghĩ tộc Bất tử làm việc không chỉ gọn gàng nhanh nhẹn mà chết cũng rất dứt khoát, chỉ chớp mắt mà cao thủ cả tộc đều tan thành mây khói.
Giang Thiếu Bạch đi xuống sâu trong lòng đất nơi phong ấn Lôi Nguyên Thạch. Hắn lảng vảng ở Phong Lôi Cốc nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đối diện với Lôi Nguyên Thạch ở khoảng cách gần như vậy.
Đứng trước mặt nó, lần đầu tiên hắn cảm nhận trực diện địch ý của thần hồn bên trong, phía trên khối đá đang phun trào hắc khí, tựa hồ có nhiều ý thức giao thoa.
Giang Thiếu Bạch nhíu mày, chẳng lẽ linh hồn trong Lôi Nguyên Thạch không chỉ có tu sĩ Vu tộc mà còn có hồn phách người khác?
Hắn từ từ đến gần, thôn phệ võ hồn bỗng tự động vận chuyển, một năng lượng quen thuộc truyền vào người hắn, năng lượng này có phần giống với tử khí hắn hấp thu tại địa bàn tộc Bất tử.
Lôi Nguyên Thạch thình lình chấn động dữ dội, bề ngoài khối đá hiện ra từng gương mặt quỷ, đồng thời sấm sét ầm ầm giáng xuống Giang Thiếu Bạch.
Tuy hắn đã sống tại Phong Lôi Cốc nhiều năm nhưng đây là lần đầu bị sấm sét tấn công cường độ dữ dội như vậy, hắn không dùng cơ thể cứng rắn chống đỡ mà nhờ Teddy ngăn cản phần lớn sấm sét.
Hồn thể trong Lôi Nguyên Thạch không hoàn toàn khống chế được khối đá, lại bị phong ấn hạn chế nên hành động có hạn, nếu nó có thể hoàn toàn khống chế Lôi Nguyên Thạch là rắc rối to.
Giang Thiếu Bạch hiểu rõ cứ bị động chịu đòn là hỏng bét, hắn bèn ngưng tụ linh hồn lực, hóa thành một con linh thú xông vào trong Lôi Nguyên Thạch, giao đấu với hồn thể bên trong.
Hắn có năng lực cắn nuốt hồn thể xuất chúng, trải qua những năm tháng ở tinh vực Ly Thiên, hiện tại không có hồn thể nào là hắn không cắn nuốt được. Mấy hồn thể trong Lôi Nguyên Thạch căn bản không phải là đối thủ của hắn, chúng nhanh chóng bị nuốt hết.
Giang Thiếu Bạch từ từ nhắm hai mắt, dung hợp hồn thể vừa hấp thu, vài ký ức khác nhau tràn vào thức hải.
Hắn mở mắt ra, đúng như hắn suy đoán, trong Lôi Nguyên Thạch có linh hồn tu sĩ Vu tộc, ngoài ra còn có vài hồn thể khác, trong số đó, hồn thể Vu tộc là mạnh nhất, những hồn thể còn lại tương đương hộ vệ cho nó. Rất lâu trước kia nó đã phát hiện ra Giang Thiếu Bạch, còn cảm nhận được địch ý từ hắn.
Giang Thiếu Bạch đi đến gần Lôi Nguyên Thạch, giơ tay đè lên khối đá. Hắn lập tức cảm nhận được một luồng nguyên khí đặc thù truyền vào cơ thể, thuận theo đó là chất bẩn thật dày cấp tốc tràn ra từ người hắn.
Giang Thiếu Bạch phỏng đoán nguyên khí này đã tẩy kinh phạt tủy cho hắn, hiệu quả nhanh chóng đến nỗi khiến người ta kinh hãi, xem ra luồng nguyên khí này chính là Nguyên mà mọi người đồn đãi.
Thái cổ thánh huyết bỗng nhiên sôi trào, một loại huyết dịch đặc biệt thình lình dung nhập vào người, Giang Thiếu Bạch có cảm giác giống hệt năm xưa khi tiến giai Tiên Hoàng, Diệp Đình Vân dùng tinh huyết hỗ trợ hắn.
Chẳng lẽ hắn đang dung hợp máu Tổ Vu sao? Ôi chao, niềm vui bất ngờ, xem ra máu Tổ Vu đã hòa làm một cùng Lôi Nguyên Thạch.
Tuy máu Tổ Vu không thể so sánh với Lôi Nguyên Thạch nhưng giá trị cũng không nhỏ.
Giang Thiếu Bạch vận chuyển nguyên khí, tiếp tục tiến hành luyện hóa Lôi Nguyên Thạch.
Hiện tại Lôi Nguyên Thạch chỉ nhỏ bằng nắm tay trẻ con, bị thu vào lồng ngực Giang Thiếu Bạch. Khoảnh khắc khi khối đá dung hợp vào người hắn, tu vi Giang Thiếu Bạch tăng thẳng lên trung kỳ Tiên Hoàng. Lôi Nguyên Thạch hoàn toàn biến mất, sấm sét trong Phong Lôi Cốc chầm chậm tiêu tan.
Teddy ngồi trên vai hắn lên tiếng: “Người ngươi bẩn thỉu quá.”
Giang Thiếu Bạch thở dài, sau đó sử dụng thuật Tịnh Trần, thanh lý chất bẩn trên người.
Teddy nói tiếp: “Sấm sét bên ngoài ngừng rồi.”
Hắn nhíu mày, sấm sét dừng lại, các Tiên Hoàng sẽ cảm ứng được, xem ra sắp có phiền phức. Tuy nhiên hắn đã lên trung kỳ Tiên Hoàng, không ngại đánh một trận với bọn họ, có điều không có võ hồn thời gian của Ngao Dạ, muốn đánh bại đám người này thì đơn giản nhưng muốn giữ lại thì khó, không giết được thì đánh chỉ vô ích.
Giang Thiếu Bạch thi triển tinh võ hồn, nháy mắt rời khỏi Phong Lôi Cốc. Lần này hắn đi hơi lâu, trong lòng hơi lo lắng cho an nguy của Diệp Đình Vân.
Hắn vừa ra khỏi Phong Lôi Cốc lập tức bị người ta theo dõi, vì không muốn dây dưa mất thời gian, hắn tăng tốc cắt đuôi người kia.
Giang Thiếu Bạch không muốn sinh thêm chuyện, nhưng rõ ràng một vài người không muốn dễ dàng bỏ qua hắn.
“Đứng lại!” Một tu sĩ mặc áo bào đen chắn trước mặt Giang Thiếu Bạch.
“Có phải ngươi đã lấy đồ vật trong Phong Lôi Cốc?” Gã từ trên cao nhìn xuống hỏi.
Người này có tu vi trung kỳ Tiên Hoàng, ma khí trên người cuồn cuộn, xem ra là tu sĩ Ma đạo.
Giang Thiếu Bạch phiền chán nói: “Cút!”
Gã tức giận nhìn hắn: “Ngươi!”
Giang Thiếu Bạch tung một chưởng, một tia chớp xé rách hư không đánh ra, gã áo bào đen cản đường bị lôi lực đánh bay ra ngoài.
Hắn đã dung hợp Lôi Nguyên Thạch, có thể thúc đẩy lôi lực trong Lôi Nguyên Thạch ở trình độ nhất định.
Lôi Nguyên Thạch rò rỉ một chút lôi lực đã gây ra sấm sét mãnh liệt trong Phong Lôi Cốc, hiện tại Giang Thiếu Bạch trực tiếp điều động lôi lực trong Lôi Nguyên Thạch, có thể đoán được uy lực của lôi kích mạnh đến cỡ nào.
Lôi Nguyên Thạch chứa lôi lực dồi dào, hắn chỉ tạm thời phong ấn nó trong cơ thể, mượn sức mạnh của nó tung một kích mà đã phát ra uy lực như vậy, chính hắn cũng rất ngạc nhiên.
Gã áo bào đen bị một chiêu đánh lui, sắc mặt đại biến, không biết là cảm thấy mất mặt hay cho rằng vô vọng cướp được Lôi Nguyên Thạch, gã vận dụng thuật thuấn di rời đi.
Giang Thiếu Bạch lo lắng an nguy của Diệp Đình Vân nên thấy gã bỏ đi cũng không đuổi theo.
***
“Mặc Quân đạo hữu đá phải tấm sắt rồi nhỉ.”
Gã áo bào đen vừa đáp xuống đất liền gặp Phi Trần Tiên Hoàng. Gã không vui nói: “Phi Trần Phi Trần cần gì hả hê như vậy, ngươi mưu tính muốn lấy Lôi Nguyên Thạch nhiều năm, nước đã đến chân lại bị người khác lấy đi, trong lòng ngươi không dễ chịu gì đâu nhỉ?”
Phi Trần Tiên Hoàng lắc đầu nói: “Nguyền rủa trong Lôi Nguyên Thạch quá mạnh, không lấy về cũng tốt.”
Mặc Quân Tiên Hoàng trợn mắt: “Ngươi rất biết cách tự an ủi bản thân. Ta thấy Giang Thiếu Bạch rất bình thường, không có dấu hiệu bị tẩu hỏa nhập ma.”
“Tộc Bất tử là khắc tinh của Vu tộc, Giang Thiếu Bạch rất có khả năng là người tộc Bất tử, hắn không xảy ra chuyện gì là bình thường thôi.”
Phi Trần vốn không xác định Giang Thiếu Bạch có phải là người tộc Bất tử hay không, nhưng vừa rồi hắn tung một chiêu ép lui đối thủ khiến Phi Trần càng tin rằng hắn có năng lực giết chết Hồng Dịch Tiên Hoàng.
“Tộc Bất tử? Không phải bọn chúng đã chết sạch rồi sao?” Mặc Quân đen mặt nói.
Phi Trần híp mắt, xem ra không chết hết, dù sao tộc Bất tử từng hùng bá Tiên giới nhiều năm, vào thời khắc diệt vong có thể lưu lại vài hạt giống. Hắn ta đã cảm thấy Giang Thiếu Bạch là một tên dị loại từ lâu, đối phương có cơ duyên nghịch thiên, rất có thể sẽ lấy được Lôi Nguyên Thạch, chỉ là hắn ta không ngờ Giang Thiếu Bạch lại lấy được Lôi Nguyên Thạch dễ dàng như vậy.
Có vẻ như năm xưa người tộc Bất tử đã dự đoán được bọn họ sẽ gặp thảm họa diệt tộc nên đã chuẩn bị cho đời sau, có khả năng Lôi Nguyên Thạch trong Phong Lôi Cốc chính là tộc Bất tử cố gắng lưu lại cho hậu bối.
Hết chương 467
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT