Edit: OnlyU

Trong tửu lâu.

Hàn Đông đọc tin tức trên tay, hơi ngạc nhiên nói: “Không ngờ Giang đan sư lại hung tàn như vậy.”

Hàn Đông làm hàng xóm với Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân nhiều năm, hai bên giao thiệp không tồi, trong mắt y, Giang Thiếu Bạch là người ôn tồn lễ độ, tính tình tốt đến hiếm có. Nhưng hiện tại xem lại cảnh chiến đấu của đối phương, y chợt cảm thấy lạnh lẽo.

Hàn Đông hít sâu một hơi, cách giết người của Giang Thiếu Bạch hơi biến thái, cứ phải chém dọc người ta ra làm hai, theo suy nghĩ của y thì chém đầu kẻ thù sẽ dứt khoát hơn.

“Thiếu chủ, xem ra lực chiến của Giang Thiếu Bạch rất mạnh, không chừng gặp phải tu sĩ Tiên Hoàng cũng đủ sức đánh một trận.”

“Có lẽ vậy.”

Dù là Tiên Hoàng cũng chưa chắc có năng lực một chiêu giết chết tu sĩ Tiên Tôn, Giang Thiếu Bạch lại có thể làm được dễ như trở bàn tay.

Giang Thiếu Bạch đắm chìm trong giết chóc có khí chất hơi giống Ma Thần, làm hàng xóm nhiều năm, đây là lần đầu tiên Hàn Đông biết đan sư nhà kế bên có lực chiến kinh khủng như vậy. May là trước kia y không đắc tội hắn, nếu không chỉ sợ dữ nhiều lành ít.

“Thiếu chủ đã giao thiệp với Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân thời gian dài, không nhận ra họ có gì khác thường sao?”

Hàn Đông: “…”

Luyện đan sư cấp bảy vẫn khá hiếm, trước đó y còn nghi ngờ hai người là cặp tình nhân của đại tông môn đan thuật nào đó bỏ trốn ra ngoài, y có nằm mơ cũng không ngờ rằng Giang đan sư là Giang Thiếu Bạch.

Hàn Đông đặt ngọc giản xuống, nhìn người bên cạnh nói: “Gia gia có ý gì? Bảo ta ở lại tửu lâu đợi tiếp là sao?” Rõ ràng trước đó đã bàn bạc xong xuôi, y sẽ quay về tông môn, bây giờ lại bảo y tiếp tục kinh doanh tửu lâu.

“Lão tông chủ cho rằng nếu thiếu chủ giữ quan hệ tốt đẹp với Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân thì sẽ có lợi rất lớn cho tông môn.”

Hàn Đông nghe vậy trợn mắt, giữ gìn mối quan hệ và việc y ở lại chỗ này có liên quan gì? Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đã đi đến Long tộc, chẳng lẽ muốn y ở đây ôm cây đợi thỏ?

“Gia gia nghĩ gì lạ vậy, người ta đã đi rồi.”

“Cửa hàng đan dược của bọn họ còn ở đây, không chừng họ sẽ quay lại.”

Hàn Đông lắc lắc đầu, Giang Thiếu Bạch quay lại một lần không có nghĩa hắn sẽ quay lại lần nữa. Gia gia thật hồ đồ.

“Thiếu chủ, lần trước có cơ hội đổi Chân Linh Chi Thủy, thiếu chủ nên đổi nhiều một chút.”

Hàn Đông lườm một cái, dù Giang Thiếu Bạch cho giá hữu nghị, nhưng Chân Linh Chi Thủy có giá không rẻ, y muốn đổi nhiều cũng không có nguyên thạch. Y không đổi được nhiều còn không phải do gia gia luôn cắt xén nguyên thạch của y sao?

Hàn Đông hít sâu một hơi, chỉ đổi một ít Chân Linh Chi Thủy đã tốn nhiều nguyên thạch như vậy, Giang Thiếu Bạch lại có không ít linh thủy, đổi hết toàn bộ sẽ thu được số tiền khổng lồ. Tài sản lớn như thế, khó trách các Tiên Tôn sẽ chặn đường Giang Thiếu Bạch, đáng tiếc toàn quân bị diệt.

***

Tinh thần luân lao vun vút trên bầu trời.

Diệp Đình Vân kiểm tra mấy chiếc nhẫn không gian vừa thu được rồi nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Trong những chiếc nhẫn này chỉ có nguyên thạch, tổng cộng 26 triệu.”

“Không ít nhỉ, đúng là người ở tinh vực cấp tám rất có tiền.”

Đám người kia mơ ước Chân Linh Chi Thủy của hắn nhưng lại không biết hắn cũng rất hứng thú với túi tiền của bọn chúng. Quả nhiên giết người cướp của là cách thức kiếm tiền nhanh nhất, không thể trách tộc Bất tử năm xưa cứ thích giết người cướp bóc khắp nơi.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Tu sĩ tinh vực cấp tám đúng là rất giàu có.”

Đám người chặn đường bọn họ có tài sản không ít, đương nhiên tu vi của chúng khá cao, có vài người là đỉnh Tiên Tôn.

Diệp Đình Vân còn tìm được nguyên thạch cực phẩm trong nhẫn không gian của chúng. Tại tinh vực cấp tám, nguyên thạch thượng phẩm rất phổ biến, còn nguyên thạch cực phẩm thì không nhiều.

“Lộ dung mạo thật vẫn có điểm tốt, ngươi xem, không phải có rất đông người tự động đến đưa tiền cho chúng ta sao? Biết vậy đã lộ thân phận sớm một chút.” Giang Thiếu Bạch đắc ý nói.

Diệp Đình Vân: “…” Sớm một chút? Lúc đó hắn còn chưa tiến giai hậu kỳ Tiên Tôn! Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng cậu không nói ra, tránh tạt nước lạnh vào hắn.

Giang Thiếu Bạch nói tiếp: “Chúng ta thu mua linh thảo đã dùng hết nguyên thạch, số nguyên thạch này đến rất đúng lúc.”

Hắn thảy thảy nguyên thạch trên tay, sau đó vận chuyển nguyên lực, hấp thu sạch sẽ nguyên lực bên trong nguyên thạch. Hắn say mê nhắm nghiền hai mắt, cuối cùng đã có thể sử dụng nguyên thạch thoải mái không cần e dè. Thật không dễ dàng, dù làm đan sư kiếm được nhiều nhưng hàng ngày hắn tiêu xài không ít, luôn không dư dả nguyên thạch.

“Mấy ngày nay không ai đến chặn đường chúng ta nữa.” Giang Thiếu Bạch thất vọng nói.

Diệp Đình Vân bất đắc dĩ: “Ai bảo mấy lần trước ngươi giết người kinh khủng như thế, dọa bọn chúng lùi bước rồi. Muốn câu cá thì đầu tiên phải tỏ ra yếu thế.”

Hắn chớp mắt: “Ta vừa động thủ là không thu tay được, đâu có suy nghĩ được nhiều như vậy.”

Diệp Đình Vân suy tư nói: “Sắp đến Long tộc rồi, thái bình một chút cũng tốt.”

Giang Thiếu Bạch mong ngóng nói: “Cuối cùng cũng tới.”

Hai người bay hơn hai mươi ngày, rốt cuộc đến được khu vực của Long tộc.

Long vực canh phòng nghiêm ngặt, người ngoài không dễ đi vào.

Giang Thiếu Bạch đã thông báo cho Lạc Kỳ và Ngao Dạ từ trước, một người một rồng đã chờ sẵn ở lối vào Long vực.

“Cuối cùng đã đến!” Lạc Kỳ nhìn thấy em trai, gương mặt đầy ý cười.

“Đại ca!” Hắn vừa vào đã ôm chầm lấy anh trai.

Lạc Kỳ bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng hắn: “Được rồi, lớn rồi còn làm nũng.”

Ngao Dạ gật đầu bồi thêm: “Đúng, đúng đó, muốn ôm thì ôm đạo lữ của ngươi đi, đừng có ôm bậy ôm bạ.”

Giang Thiếu Bạch buông anh trai ra, nhìn sang Ngao Dạ nói: “Cám ơn ngươi chuyện quả Huyền Thiên lần trước.”

Y nghe thế hơi hếch cằm, đắc ý nói: “Đừng khách sáo, Chân Linh Chi Thủy có giá trị không thấp, coi như hòa nhau.”

Y thầm nghĩ may là thu hoạch được nhiều Huyền Thiên linh quả trong bí cảnh, nếu không thì y lại thiếu Giang Thiếu Bạch một phần ân tình rồi.

Hắn cười cười: “Vậy không tính nữa.”

Lạc Kỳ lo lắng nói: “Trên đường đệ đến đây không xảy ra chuyện gì chứ? Ta nghe nói…”

“Đều là mấy kẻ đến đưa đồ ăn, không có vấn đề gì lớn.” Giang Thiếu Bạch thờ ơ nói.

Từ khi lên hậu kỳ Tiên Tôn, hắn không còn để ý đến Tiên Tôn bình thường nữa.

Thật ra hắn muốn tìm tu sĩ Tiên Hoàng luyện tập một chút, nhưng trên đường đi không gặp Tiên Hoàng nào ra tay chặn đánh, đại khái vì Chân Linh Chi Thủy chưa đủ hấp dẫn tu sĩ Tiên Hoàng tự hạ thấp địa vị đi ăn cướp của tiểu bối.

Ngao Dạ nhìn phải nhìn trái rồi nói: “Không nói chuyện này nữa, đến chỗ của ta trước đi.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừm.”

Hắn có thể cảm nhận được có mấy con rồng đang ẩn nấp xung quanh, trong đó còn có hai con rồng cấp bậc Tiên Hoàng, tất cả đang quan sát bọn họ từ vị trí bí mật gần đó, thỉnh thoảng còn trao đổi gì đó với nhau. Nếu không phải hắn biết rõ bọn họ không có ác ý mà chỉ là thích hóng chuyện thì không chừng hắn đã xoay người bỏ chạy rồi.

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, tự dưng cảm thấy bản thân giống con khỉ trong vườn bách thú, bị người ta vây xem. Long tộc thật nhàm chán, chưa từng thấy con người sao? Có gì mà hiếu kỳ như vậy?

“Là hai người kia hả? Xem ra thực lực không tồi.”

“Đệ đệ của Lạc Kỳ có khí huyết dồi dào, là thể tu hả?”

“Rượu lần trước là do Diệp Đình Vân ủ đó, ủ rượu rất ngon. Không biết hắn còn rượu không?”

“Ta nghe nói ong hoàng kim của Lạc Kỳ là người này cho đó. Hắn cũng có ong hoàng kim phải không?”

Mấy con rồng thì thầm giao lưu, có điều linh hồn lực của Giang Thiếu Bạch khá mạnh, hắn nghe rõ từng câu từng chữ đối phương nói gì.

Hắn liếc mắt, cảm thấy mấy con rồng này không có mục tiêu theo đuổi, nói tới nói lui chỉ có rượu và mật ong. Bọn họ nhiệt tình mời hắn đến, không phải là vì hai thứ kia đó chứ?

Ngao Dạ đảo mắt nhìn quanh một vòng, phát hiện nhiều người đang hóng chuyện, y rất muốn đuổi đám người này đi nhưng ráng nhịn xuống.

“Đi theo ta.” Y lên tiếng.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ừm.”

Mọi người đi theo Ngao Dạ vào một tòa cung điện, tu sĩ Long tộc chỉ cần đạt đến tu vi Long Tôn là có thể chiếm một Long sơn. Ngao Dạ được phân một ngọn núi không tồi, dù đã lâu không ai quản lý nhưng trên núi sinh trưởng không ít linh hoa dị thảo.

“Nơi ở của ngươi không tồi nhỉ.” Giang Thiếu Bạch nói.

Ngao Dạ cười đắc ý: “Tạm được thôi, ta và đại ca ngươi đã thu thập một ít linh thảo, ngươi xem có loại nào dùng được không.”

“Cám ơn.”

Ngao Dạ có vẻ không quen nghe hắn cám ơn, y phất tay, không được tự nhiên nói: “Cám ơn đại ca ngươi đi.”

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, nếu không có Ngao Dạ hỗ trợ, đại ca là Nhân tộc, muốn thuận lợi thu thập linh thảo tại Long tộc là việc không có khả năng.

Ngao Dạ nhìn hắn nói tiếp: “Ta nghe nói ngươi thành luyện đan sư rồi phải không? Ngươi học luyện đan khi nào? Có giả mạo không đó?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Ai giả mạo?!

“Ta chờ hai người bên ngoài bí cảnh, chờ đến phát chán bèn thử học luyện đan, nào ngờ lên tay.”

“Là vậy à, vậy thì ngươi phải cám ơn ta, nếu ta không ở trong bí cảnh thì ngươi không thể tĩnh tâm nghiên cứu đan thuật.”

Giang Thiếu Bạch: “Đúng là phải cám ơn ngươi…”

Y phất tay nói: “Chúng ta coi như người một nhà, đừng khách sáo như vậy.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Ngao Dạ trò chuyện với hắn một lúc thì có người đến tìm bèn rời đi.

Y đi rồi, trong phòng chỉ còn lại ba người, không có mặt Ngao Dạ, có vài chuyện Giang Thiếu Bạch có thể nói trực tiếp với Lạc Kỳ.

“Tộc Bất tử?” Lạc Kỳ hỏi lại.

Hắn gật đầu đáp: “Đúng vậy, di tích tại Hắc Thạch Vực là của tộc Bất tử lưu lại.”

“Có thể hỏi thăm chuyện này, nhưng cần thời gian.”

Địa vị của Lạc Kỳ tại Long tộc hơi xấu hổ, nghe ngóng tin tức không tiện.

Việc này anh không tiện giao cho Ngao Dạ làm, nếu tộc Bất tử đã từng hùng bá một phương, rất có thể từng có khúc mắc với Long tộc, Ngao Dạ lại không kín miệng, nếu giao cho y đi điều tra, lỡ bị người khác phát hiện đệ đệ có liên quan đến tộc Bất tử là rắc rối to.

Giang Thiếu Bạch gật đầu nói: “Chuyện này vốn không gấp.”

Tuy trước đó hắn đã tốn không ít tinh thần và sức lực đi thu thập linh thảo, tuy nhiên vẫn không thu thập được nhiều, cũng để lại vài mầm họa.

Hắn vừa đến không lâu đã trông thấy Long tộc có rất nhiều vườn linh thảo.

Lạc Kỳ nhìn Diệp Đình Vân hỏi: “Đình Vân, còn rượu ủ từ Chân Linh Chi Thủy không?”

Cậu khẽ gật đầu: “Còn một ít, đại ca cần sao?”

Anh gật đầu: “Ừ, các vị tiền bối Long tộc sắp đánh nhau vì rượu này rồi.”

Mấy vò rượu anh mang về căn bản không đủ chia, nếu Đình Vân vẫn còn rượu thì tạm thời có thể hóa giải tình hình khẩn cấp trước mắt.

Cậu ngạc nhiên nói: “Rượu này được mọi người yêu thích đến vậy sao?”

Lạc Kỳ cười khổ: “Ta cũng bất ngờ.”

Các tu sĩ Long tộc ai ai cũng như con sâu rượu, nghe nói trong rượu của Diệp Đình Vân có bỏ thêm Túy Long Quả của Long tộc, hương vị sẽ lập tức tăng cao.

Nếu em trai và Đình Vân muốn ở lại Long tộc lâu dài thì nên chuẩn bị chút quà cáp tặng vài đại nhân vật ở đây, rượu này là một nước cờ không tồi.

“Rượu của đệ không tầm thường, có phương pháp ủ rượu từ đâu vậy? Mọi người ở đây luôn khen không dứt.” Tu sĩ Long tộc có kiến thức rộng rãi, không để ý đến rượu bình thường, chứng tỏ rượu của Diệp Đình Vân có chất lượng rất cao.

“Là Teddy cho đó ạ.” Cậu đáp.

Teddy không nhớ rõ nhiều việc, tuy nhiên mỗi lần hỏi nó cách ủ rượu là nó lại sảng khoái đưa ra.

Teddy đưa khá nhiều phương pháp ủ rượu, phần lớn dùng dược liệu quý hiếm, Diệp Đình Vân đành phải từ bỏ. Cậu nghĩ cần phải đánh giá mấy phương pháp ủ rượu lại một lần nữa, có lẽ mấy phương pháp đó có giá trị không thấp hơn phương pháp luyện đan cấp bảy.

Cậu từng uống linh tửu được ủ từ Chân Linh Chi Thủy, đa số đều giữ lại dược tính của linh thủy, dược tính các linh dược khác cũng phát huy rất tốt.

Lạc Kỳ đã nghe Giang Thiếu Bạch kể về lai lịch của Teddy, thực tế anh có phần không hiểu nổi tại sao em trai lại đặt cái tên như thế cho một thanh vũ khí có sức uy hiếp cực mạnh như vậy. Có điều tên đã đặt rồi, đổi lại phiền phức, đành gọi như vậy thôi.

Lạc Kỳ khá có hứng thú với khí linh tồn tại mấy chục vạn năm này.

Diệp Đình Vân lấy mấy phương pháp ủ rượu ra: “Đại ca cũng đang cất rượu, có mấy phương pháp không tồi, đại ca có thể tham khảo một chút.”

Anh cười nói: “Cám ơn đệ, đúng lúc ta đang thiếu cái này.”

Không biết làm cách nào mà tu sĩ Long tộc biết Lạc Kỳ muốn cất rượu, thế là bọn họ tặng cho anh không ít nguyên liệu và phương pháp chưng cất rượu. Đang tiếc, không biết do tay nghề của anh không tốt, hay là vì mấy phương pháp kia có vấn đề mà rượu anh ủ kém hơn rượu của Diệp Đình Vân rất nhiều. Dù vậy Ngao Dạ vẫn rất nể mặt anh, có bao nhiêu uống bấy nhiêu, không chê một câu.

Hết chương 450

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play