Sau khi có được tin tức mong muốn từ Tử Nguyệt Tiên Tôn, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lập tức rời đi.
“Sư tỷ, vẫn là tỷ lợi hại, muội suýt bị hắn lừa rồi.” Lan Lâm nói.
Tử Nguyệt lắc lắc đầu: “Làm bất cứ chuyện gì cũng phải dùng đầu óc.”
“Hai tên này là thỏ à, đi nhanh như vậy.”
“Chưa chắc chỉ có chúng ta nhận được tin tức, bọn họ dừng lại càng lâu thì càng nguy hiểm, giao dịch xong rồi, đương nhiên phải rời đi.”
Không phải tu sĩ đến từ tinh vực cấp tám nào cũng có ý định trao đổi.
Chính Tử Nguyệt cũng từng có ý định giết người cướp của, có điều mấy năm trước cô đã đến Hắc Thạch Vực xem xét, chứng kiến địa điểm Giang Thiếu Bạch độ kiếp, cô cân nhắc một chút, cuối cùng từ bỏ ý định ban đầu.
Lan Lâm hít sâu một hơi: “Rốt cuộc hắn có bao nhiêu Chân Linh Chi Thủy nhỉ?”
Các tu sĩ ra khỏi Hắc Thạch Vực chỉ nói Giang Thiếu Bạch có một hồ Chân Linh Chi Thủy, có điều rốt cuộc một hồ là bao nhiêu thì không dễ phỏng đoán. Dù thế nào đi nữa, chắc chắn không ít.
“Xem hắn ra tay hào phóng như vậy, có thể đoán được hắn có không ít đâu.”
Tại tinh vực cấp tám, Chân Linh Chi Thủy được đựng trong bình ngọc cấp bậc cực cao, nào giống Giang Thiếu Bạch, tùy tiện đựng trong thùng, phung phí của trời. Nếu các tu sĩ tìm kiếm Chân Linh Chi Thủy bốn phương không gặp mà nhìn thấy cảnh này, sợ là sẽ bị chọc giận chết mất.
Vật hiếm thì quý, có lẽ Giang Thiếu Bạch sở hữu quá nhiều Chân Linh Chi Thủy, đến mức hắn không ý thức được giá trị thật sự của nó.
Lan Lâm hơi buồn bực nói: “Giang Thiếu Bạch có liên hệ với Ngao Dạ, đúng là không nghĩ ra.”
Tử Nguyệt khẽ gật đầu: “Ừ.” Nếu không phải cô điều tra cẩn thận thì cô cũng không nghĩ Thánh tử của Long tộc lại có quan hệ với Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân.
***
Giang Thiếu Bạch vừa đi không lâu thì bị năm tu sĩ Tiên Tôn chặn đường cướp của.
Tuy hắn nổi tiếng hung tàn, nhưng không phải ai cũng e dè hắn, vả lại giá trị liên thành của Chân Linh Chi Thủy đủ để nhiều người vì nó mà lao đầu vào lửa.
Từ đằng xa hắn đã cảm nhận được dao động sao trời, vài tu sĩ dùng trận pháp sao trời ẩn nấp trên đường đi của hai người.
Giang Thiếu Bạch có tinh võ hồn, hắn không rơi vào bẫy.
Đám người kia thấy hai người không lọt bẫy bèn dứt khoát nhảy ra cản đường.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân không khách sáo, nhanh chóng giết chết năm người kia.
Từ khi tiến giai Tiên Tôn, thực lực của hắn tăng mạnh, tu sĩ cùng cấp căn bản không địch nổi hắn một hiệp, đối với hắn thì khiêu chiến vượt cấp không phải việc khó.
Trên thực tế, đây là lần đầu tiên hắn ra tay từ khi tấn cấp.
Giang Thiếu Bạch muốn dùng mấy người này thử nghiệm công hiệu của chưởng ấn, chính là công pháp hắn học được trên vách tường cung điện tại Hắc Thạch Vực. Kết quả vừa ra tay lập tức đánh chết một tu sĩ sơ kỳ Tiên Tôn.
Chưởng ấn đánh trúng một tu sĩ Tiên Tôn, ngũ tạng lục phủ người này như bị tan ra. Hắn có thể cảm nhận được tử khí lập tức khuếch tán trong người đối phương, cướp đi tinh thần khí của người nọ.
Hắn vừa ra tay, những tên còn lại lập tức bị dọa sợ.
Đừng nói bọn chúng, ngay cả Giang Thiếu Bạch cũng giật mình. Hắn từng dùng chiêu thức này rồi, nhưng lúc đó hắn chưa trở thành Tiên Tôn, hiệu quả không đáng sợ như vậy.
“Đây là công pháp gì? Người là một tên ma đầu!” Một tu sĩ nhìn Giang Thiếu Bạch hô lên.
Hắn quay qua nhìn đối phương, sau đó tung một chưởng tới. Trong nhận định của hắn, công pháp không phân chính tà, là chính hay tà do người dùng công pháp quyết định. Hắn không nghĩ bản thân là tà môn ma đạo. So sánh với hắn thì những tên chặn đường cướp của càng đáng ghét hơn.
Sau khi giết tên đầu tiên, Giang Thiếu Bạch liên tiếp giết hai tên nữa.
Hai tên còn lại thấy tình hình không ổn muốn bỏ chạy, Giang Thiếu Bạch vận dụng tinh võ hồn, phong bế hư không rồi giết chết toàn bộ.
Diệp Đình Vân nhìn thi thể năm tên tu sĩ: “Có vẻ mấy người này tu luyện bí thuật sao trời.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đúng vậy, nhưng chỉ là một đám gà mờ mà thôi.”
Hai tên vừa nãy định vận dụng bí thuật sao trời chạy trốn, nhưng tiếc là tinh võ hồn của Giang Thiếu Bạch cao hơn, hắn dễ dàng khống chế bọn chúng.
Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Ngươi rất lợi hại.”
Giang Thiếu Bạch chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Hắn chắp tay sau lưng, bàn tay run nhè nhẹ. Vừa nãy khi ra tay, hắn như chém giết đến nghiện, có phần không khống chế được bản thân. Tuy công pháp này hữu dụng, nhưng tựa hồ sẽ khiến người sử dụng lâm vào điên cuồng.
Diệp Đình Vân nhìn ra Giang Thiếu Bạch khác thường, cậu đi đến gần truyền vài tia mộc khí vào người hắn.
“Không sao chứ?”
Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu: “Không có việc gì.”
Hắn vận chuyển thôn phệ võ hồn, hòa tan tử khí hấp thu. Tử khí của năm Tiên Tôn không phải là ít, mấy năm nay hắn luôn dùng tinh thạch màu đen gắng gượng tu luyện thôn phệ võ hồn, bỗng nhiên hấp thu tử khí của năm tu sĩ Tiên Tôn khiến thực lực hắn tiến bộ không ít. Đương nhiên thu hoạch lớn nhất vẫn là tài sản của đám người này.
Diệp Đình Vân nhìn thi thể người bị chưởng ấn đen đánh trúng, làn da hắn khô héo, thi thể co lại. Cậu lắc lắc đầu, tuy chưởng ấn rất lợi hại nhưng thủ đoạn quá quỷ dị, nếu để mấy tu sĩ mua danh trục lợi trông thấy, sợ là bọn họ sẽ hô hào trừ ma vệ đạo. Theo lời hai nữ tu lần trước thì năm xưa tộc Bất tử quá phách lối khiến dân chúng phẫn nộ, cuối cùng bị diệt tộc.
Không biết có phải vì thủ đoạn quá tà dị mà tộc Bất tử bị các tộc khác kiêng kỵ hay không?
“Hủy hết thi thể đi.” Diệp Đình Vân cau mày nói.
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu, thả lôi hỏa ra thiêu đốt các thi thể thành than.
Sau khi dọn dẹp hiện trường, hai người lập tức rời đi.
Họ vừa đi không lâu thì có người đến.
“Sư tỷ, có đồng đạo tử vong.” Lan Lâm lên tiếng.
“Là Tinh Tú Tông.” Tử Nguyệt kiểm tra mấy thi thể bị thiêu đốt không còn ra hình dạng, cô nói ra suy đoán.
Lan Lâm cau mày: “Thi thể bị hủy không còn gì, làm khó sư tỷ nhận dạng.”
“Tuy thi thể bị hủy không còn hình dạng nhưng vẫn còn vài dấu vết.”
Đương nhiên một nửa kết luận của cô là dựa vào phỏng đoán, vì khí tức năm thi thể này khá giống nhau, hẳn là tu luyện cùng một công pháp, bọn họ thuộc một thế lực.
“Người ra tay điên rồi, là Giang Thiếu Bạch sao?” Lan Lâm hỏi.
“Có lẽ vậy.”
Tinh vực cấp bảy không có nhiều tu sĩ Tiên Tôn, cao thủ có thể giải quyết một lúc năm Tiên Tôn Tinh Tú Tông càng không nhiều. Vả lại chắc chắn những người này đến đây vì Chân Linh Chi Thủy.
“Xem ra đúng là không chỉ có hai chúng ta nhận được tin tức.” Lan Lâm nói.
Cô chi số tiền rất lớn mới mua được tung tích của Giang Thiếu Bạch từ La Phượng Tiên Tôn, vậy mà không phải là tin tức độc quyền.
Tử Nguyệt nhìn mấy thi thể nói: “Những người này giao chiến với Giang Thiếu Bạch, thế mà không ai chạy thoát.”
Muốn giết một Tiên Tôn thì đơn giản thôi, nhưng muốn ngăn Tiên Tôn chạy trốn lại không dễ, không ngờ Giang Thiếu Bạch có thể giết hết tu sĩ của Tinh Tú Tông. Với thực lực của hắn, nếu muốn giết cô và sư muội thì không khó, may mắn…
“Tu sĩ Tinh Tú Tông to gan thật. Không phải bọn họ rất am hiểu bói toán sao? Trước khi ra tay không bói cho mình một quẻ à?” Lan Lâm có vẻ hả hê nói.
Đối mặt với Giang Thiếu Bạch, cô không dám tùy tiện động thủ, vậy là tu sĩ Tinh Tú Tông lại to gan như vậy. Hiện tại phát hiện bọn họ tử vong khiến cô không còn tiếc linh thạch và đan dược đã giao dịch nữa.
“Tinh Tú Tông bây giờ không còn như trước kia, sau khi bị mất Tinh điển, cái danh Tinh Tú Tông chỉ còn là hư danh, bản lĩnh xem bói đã ném đi đâu mất rồi.” Tử Nguyệt nói.
Tinh điển là một bộ Tinh tượng thánh điển, mười mấy vạn năm trước, Tinh Tú Tông xảy ra nội loạn, tông chủ bị giết, đại trưởng lão kế vị. Sau đó ông ta tìm kiếm khắp tông môn nhưng không tìm được Tinh điển, phỏng đoán có người thừa dịp hỗn loạn đã mang Tinh điển đi.
Tinh điển luôn được tông chủ Tinh Tú Tông trông coi, chỉ có tông chủ mới có thể tu tập, hiện tại Tinh điển biến mất, đại trưởng lão kế vị nhưng không thể phục chúng, Tinh Tú Tông lại tiếp tục nội chiến hơn vạn năm.
Trong trận nội chiến, tu sĩ cao cấp tử vong nhiều không đếm xuể.
Trước kia Tinh Tú Tông có rất đông cao thủ biết tính số mệnh, nhiều người nghe danh tiếng bèn đến xem mệnh đồ. Nhưng mười mấy vạn năm sau, tu sĩ nghiên cứu sao trời mệnh lý của Tinh Tú Tông càng ngày càng ít.
Lan Lâm nói tiếp: “Lực chiến của Giang Thiếu Bạch có khi còn đáng sợ hơn lời đồn.”
“Càng lúc càng thấy hắn giống người tộc Bất tử.” Tử Nguyệt nói.
Tộc Bất tử từng tung hoành một thời, nhiều người thuộc bộ tộc này có năng lực khiêu chiến vượt cấp.
“Năm xưa, sau khi tộc Bất tử diệt vong, các tộc còn lại lo lắng tro tàn lại cháy, thế nên bọn họ đã thanh lý nhiều lần. Nhiều năm trôi qua, dù tộc Bất tử còn truyền nhân đến nay thì huyết mạch đã rất nhạt, Giang Thiếu Bạch còn là tu sĩ phi thăng, không liên quan nhiều đến tộc Bất tử mới đúng.”
Lan Lâm lắc đầu nói: “Thôi kệ đi, hắn có phải tộc Bất tử hay không cũng không liên quan đến chúng ta. Tộc Bất tử đã biến mất nhiều năm, dù Giang Thiếu Bạch thật sự là người của tộc Bất tử thì một mình hắn cũng không thể gây nên sóng gió gì.”
Tử Nguyệt khẽ gật đầu: “Nói có lý. Có điều thiên phú của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rất cao, phi thăng cùng lúc với Ngao Dạ, tiến độ tu luyện không thua gì Ngao Dạ, phải biết Ngao Dạ có Long tộc chống lưng nên thực lực mới tiến bộ nhanh như vậy.”
Lan Lâm mím môi: “Sư tỷ, thực lực của Giang Thiếu Bạch có thể tiến bộ nhanh như vậy là nhờ vào Chân Linh Chi Thủy. Nếu không có Chân Linh Chi Thủy, không chừng bây giờ hắn vẫn còn là Tiên Vương.”
“Muội nói có lý, có điều cơ duyên cũng là một phần thực lực của tu sĩ, không phải ai cũng đạt được cơ duyên.”
Lan Lâm nhún vai: “Sao cũng được. Sư tỷ, bây giờ chúng ta quay về sao?”
Tử Nguyệt gật đầu: “Đã lấy được Chân Linh Chi Thủy, chúng ta nên về thôi.”
“Cuối cùng có thể rời đi rồi, nơi quỷ quái này khiến muội buồn bực muốn chết.”
“Hoàn cảnh tu luyện tại tinh vực cấp bảy đúng là kém một chút.”
Lan Lâm mấp máy môi, đều tại tên Giang Thiếu Bạch không thành thật, nếu năm đó ở tửu lâu hắn thừa nhận thân phận thì bọn họ không cần phải ở lại tinh vực này lâu như vậy.
***
Hiện tại tâm trạng Giang Thiếu Bạch khá tốt, hắn đang kiểm tra mấy chiếc nhẫn không gian thu hoạch được từ đám tu sĩ chặn cướp kia.
Hắn phát hiện rất nhiều Tinh Thần Thạch có chất lượng cực cao, còn có thẻ bài thân phận tu sĩ Tinh Tú Tông.
“Tinh Tú Tông, hình như là một tông môn bói toán.” Diệp Đình Vân nói.
“Mấy người này không học xem bói cho tốt nên mới đâm đầu vào chỗ chết.” Vậy mới nói, đôi khi học giỏi rất là cần thiết.
Diệp Đình Vân kiểm tra mấy chiếc nhẫn trong tay, phát hiện tám vạn nguyên thạch thượng phẩm.
“Chắc hẳn bọn chúng đến từ tinh vực cấp tám.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ, tu sĩ từ tinh vực cấp tám đều rất có tiền, là dê béo!”
Hắn vuốt ve mấy khối đá nói tiếp: “Tinh Thần Thạch phẩm chất cực cao, không dễ tìm được ở tinh vực này đâu.”
Hắn đang nghĩ xem phải làm cách nào đột phá bình cảnh, tiến vào trung kỳ Tiên Tôn, hiện tại có người tự đưa tài nguyên tới cửa, sự tình trở nên đơn giản rồi.
Giang Thiếu Bạch hấp thu mấy khối Tinh Thần Thạch, nguyên lực toàn thân dâng lên không ít.
Tuy Chân Linh Chi Thủy và tinh thạch màu đen rất hữu dụng, nhưng cứ dùng mãi sẽ sinh ra kháng tính, ngừng một thời gian rồi dùng tiếp thì hiệu quả sẽ tốt hơn.
Đã một thời gian dài Giang Thiếu Bạch không tập trung tu luyện tinh võ hồn, hiện tại dùng Tinh Thần Thạch tu luyện như nắng hạn lâu ngày gặp trận mưa, cơ thể hắn hấp thu Tinh Thần Thạch vô cùng thuận lợi.
Ngoại trừ Tinh Thần Thạch và nguyên thạch, Giang Thiếu Bạch còn tìm được không ít thứ có giá trị trong nhẫn không gian của đám người kia.
Diệp Đình Vân nói: “Pháp khí phi hành này không tồi, có nó rồi, chúng ta đi đường sẽ thuận tiện hơn.”
“Ừ.” Đúng là buồn ngủ có người đưa gối.
Các tu sĩ Tinh Tú Tông sở dụng pháp khí phi hành gọi là Tinh thần luân, pháp khí này có thể thoải mái nhảy vọt giữa các vì sao, tinh vực cấp bảy không có đồ tốt thế này.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ngồi lên Tinh thần luân, chuẩn bị đi về phía bí cảnh Thương Huyền.
Diệp Đình Vân lấy một tấm tinh đồ ra: “Từ đây đi đến bí cảnh Thương Huyền thuộc tinh vực Huyền Thiên cần phải vượt qua mấy tinh hà, chưa chắc chúng ta đến kịp.”
Hắn thở dài: “Cố hết sức chạy đến đó, nếu không kịp đến khi bí cảnh mở ra thì đến lúc bí cảnh đóng lại cũng được.”
Ánh mắt Diệp Đình Vân hơi dao động, làm vậy cũng được, mục tiêu của hai người không phải là vào bí cảnh mà là tìm người, đến đó trước khi bí cảnh đóng lại cũng được. Mà dù có tới được cũng không chắc sẽ gặp được Ngao Dạ.
Hiện tại không có chút tin tức gì về Ngao Dạ, đi đến đó thử vận may, gặp được hắn thì tốt, không được thì có thể gặp người của Long tộc. Chỉ cần gặp được người Long tộc là có thể thăm dò tin tức.
Diệp Đình Vân nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Bây giờ chúng ta lập tức lên đường?”
Hắn gật đầu: “Ừ, lên đường ngay thôi.”
Giang Thiếu Bạch vốn định ở lại tinh vực này thêm một thời gian, nhưng khó khăn lắm mới có được tin tức của Ngao Dạ, hắn không muốn bỏ lỡ.
Cậu gật đầu: “Cũng tốt.”
Lúc đầu Diệp Đình Vân muốn quay về xem tình hình Thảo Đan Môn, nhưng bây giờ xem ra đành phải chờ cơ hội khác. Thảo Đan Môn và bọn họ có giao tình không sâu, gặp lại san sẻ tài nguyên thì tốt, còn không thì chính là không có duyên phận.
Hết chương 436
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT