Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch về ký túc xá nghỉ ngơi một lúc, sau đó cùng mấy cậu bạn trong phòng đi đến lớp học.

Diệp Đình Vân đi vào phòng học, trực tiếp ngồi xuống cạnh Giang Thiếu Bạch khiến nhóm Bách Quang Vũ hết cả hồn.

Lần trước Diệp Đình Vân đi trễ, lúc vào lớp thì trong phòng đã gần hết chỗ ngồi rồi, vừa khéo bên cạnh Giang Thiếu Bạch có chỗ trống nên cậu mới ngồi cạnh hắn. Nhưng lần này Diệp Đình Vân đến sớm, trong phòng học vẫn còn rất nhiều chỗ trống.

Giang Thiếu Bạch chớp mắt, ngạc nhiên nhìn người bên cạnh, không rõ tại sao Diệp Đình Vân đột nhiên ngồi cạnh hắn.

“Có người từng gặp trong công viên trò chơi đến tìm cậu à?”

“Đúng vậy!” Có vẻ tin tức của Diệp Đình Vân rất nhanh nhạy, chẳng lẽ cậu ta có người giám sát hắn.

“Người nọ tìm cậu có chuyện gì không?” Diệp Đình Vân tùy tiện hỏi.

“À, anh ta nhặt được ví tiền của tôi nên đến đây trả lại cho tôi.” Giang Thiếu Bạch đáp.

Diệp Đình Vân liếc hắn một cái: “Ví tiền của cậu? Trong đó không có bao nhiều tiền đi.”

Giang Thiếu Bạch lúng túng gật gật đầu: “Đúng là không có bao nhiêu tiền, anh ấy đúng là người tốt, không đáng bao nhiêu mà đường xá xa xôi đến trả cho tôi.”

Hắn thầm nghĩ bản thân trông nghèo lắm sao? Gần đây hắn kiếm được không ít đâu, tuy có lẽ Diệp Đình Vân không để vào mắt chút tiền đó.

Diệp Đình Vân nhìn chằm chằm Giang Thiếu Bạch một lúc khiến hắn hơi chột dạ, sau đó cậu hỏi lại: “Thật sự là trả ví tiền?”

Giang Thiếu Bạch nghiêm túc nói: “Tôi lừa cậu làm gì chứ?”

Diệp Đình Vân cười khẽ một tiếng, vừa như vô tình, vừa như có hàm ý sâu xa nói: “Ai biết được?”

“Mà sao cậu biết chuyện này?” Giang Thiếu Bạch cũng vờ như lơ đãng hỏi.

Cậu nửa đùa nửa thật đáp: “Trong học viện có mấy người nghĩ tôi và cậu đang hẹn hò nên báo cáo tình hình cho tôi biết.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Nếu đúng là vậy thì phiền phức rồi! Cả học viện này đều là fan của Diệp Đình Vân, ai cũng có thể trở thành tai mắt của cậu.

Một mùi thơm thoang thoảng bỗng tỏa ra, Giang Thiếu Bạch ngửi một cái, nhịn không được nhíu mày.

Cuối cùng mùi hương trên người Diệp Đình Vân đã trở lại, nhưng hiện tại nhạt hơn trước một ít. Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ, mùi hương này từ trên hương Diệp Đình Vân tỏa ra, chờ đến khi mùi này trở nên nồng hơn, e là cậu sẽ biến thành cây như lần trước.



Sau giờ học, mọi người quay về ký túc xá, mấy cậu bạn cùng phòng lập tức vây quanh Giang Thiếu Bạch.

Hắn tức giận nhìn ba người trước mặt: “Mấy cậu muốn làm cái gì hả?”

“Lão tứ, cậu và Diệp Đình Vân thân thiết như vậy từ khi nào?”

Giang Thiếu Bạch phất tay nói: “Không thân lắm, chỉ quen biết bình thường thôi.”

Bách Quang Vũ lắc đầu nói: “Không ngờ, thật không ngờ nha, tôi còn tưởng mấy bài post kia là vô căn cứ, nhìn thật cay mắt, kết quả cậu thật sự có quan hệ với Diệp Đình Vân.”

Trước giờ những lần bọn họ nhắc đến Diệp Đình Vân ở ký túc xá, Giang Thiếu Bạch không ít lần nói cậu ta là một tiểu bạch kiểm, không biết Diệp Đình Vân có biết chuyện này không?

Giang Thiếu Bạch xua tay: “Mấy cậu đừng nói lung tung, chúng tôi là bạn bè bình thường thôi.” Kiêm đối tượng kết hôn.

Hắn nói tiếp: “Có lẽ Diệp Đình Vân không muốn tìm bạn gái nên mới ngồi cạnh tôi, chỉ là một chỗ ngồi thôi mà, có gì ghê gớm đâu.”

Bách Quang Vũ gật gật đầu: “Nói cũng phải.”

Giang Thiếu Bạch nằm trên giường, thầm nghĩ làm người nổi tiếng không dễ dàng gì, nhất cử nhất động đều bị chú ý, làm cái gì cũng bị người ta tưởng tượng ra một đống. Nếu để người khác biết hắn là học trò của lão bán tiên, còn có hôn ước với Diệp Đình Vân… Chắc chắn sẽ được lên top diễn đàn.



Một tràng tiếng gõ cửa vang lên, Quách Phạn đi ra mở cửa, người đến là Hoàng Bội Bội.

“Chị Hoàng, sao chị lại đến đây, mời vào.”

Giang Thiếu Bạch thoáng nhìn về phía cửa, lần trước Hoàng Bội Bội tặng hắn cái thẻ ba trăm ngàn tệ, sau đó không còn tới lui gì nữa. Hắn không rõ lần này cô đến vì cái gì.

“Bạn Giang, đã lâu không gặp.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vâng, đã lâu không gặp.”

“Tôi có chút chuyện muốn nói riêng với cậu, không biết bạn Giang có rảnh không?”

Giang Thiếu Bạch chớp mắt nói: “Ừm, không tiện lắm đâu, chị Hoàng không biết hiện giờ ngoài kia đầy rẫy tin đồn, tôi thấy không cần đâu.” Câu chuyện tam giác tình yêu của hắn quá ồn ào, hắn không muốn sau làm viếng thăm này của Hoàng Bội Bội lại có người tạo đề tài câu chuyện.

“Được rồi.” Hoàng Bội Bội lên tiếng: “Bạn Giang, cậu và bạn Diệp có quan hệ không tệ nhỉ.”

“Tàm tạm, cũng không thân lắm.” Bọn họ còn hôn môi rồi đó, tuy là Diệp Đình Vân không biết thôi.

“Chuyện lần trước còn chưa kịp cám ơn bạn Giang cho đàng hoàng, lần này tôi có mang quà tặng cậu.”

“Đàn chị quá khách sáo rồi.”

Hoàng Bội Bội tặng một cái bánh ngọt, là một loại trong tiệm bánh nổi tiếng gần đây, một cái nhỏ thôi cũng đã mấy trăm tệ, đương nhiên Giang Thiếu Bạch nhà quê không mua nổi.

“Hình như bánh ngọt này rất đắt!” Giang Thiếu Bạch nói.

Hoàng Bội Bội cười cười: “Bạn Giang thích là tốt rồi.”



Hoàng Bội Bội vừa đi, mấy cậu bạn trong phòng đồng loạt nhìn Giang Thiếu Bạch với ánh mắt khiển trách.

“Lão tứ, trong đầu cậu có cái động rồi.” Bách Quang Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu bạn nói: “Đầu cậu mới có động, đúng là Hoàng Bội Bội xinh đẹp, nhưng cô ấy không phải kiểu tôi thích. Tôi ấy à, vẫn còn là một “trai zin” ngây thơ, kết quả bên này nói tôi bắt cá hai tay, bên kia nói tôi tam giác tình yêu, nam nữ đều ăn, mấy cậu có biết tôi bị oan lắm không? Thật sự là oan thấu trời xanh!”

Giang Thiếu Bạch nói đến câu cuối, giọng điệu trở nên bi thương vô cùng thê thảm.

Bách Quang Vũ vỗ vỗ vai hắn, thành khẩn nói: “Lão tứ, trai còn zin không phải chuyện gì vinh quang đâu, đừng nói ra.”

Quách Phạn gật đầu phụ họa: “Đàn ông không có bản lĩnh mới còn zin đó!”

Giang Thiếu Bạch: Đúng là thói đời thời nay! Đàn ông con trai còn zin giữ mình trong sạch thế mà biến thành ví dụ điển hình của đàn ông thất bại.

Giang Thiếu Bạch thở dài: “Lại nói, trường học không công bằng gì cả. Nữ sinh có thể tùy tiện đi vào ký túc xá nam, thế mà nam sinh không thể tùy ý đi vào ký túc xá nữ…”

Bách Quang Vũ: “…” Lão tứ đúng là hết thuốc chữa rồi. Có nữ sinh sẵn lòng đến ký túc xá nam, đây không phải là chuyện tốt sao?

Giang Thiếu Bạch mở hộp bánh bắt đầu ăn, ăn rồi còn cảm thán khen: “Bánh ngọt ở đây ngon ghê! Chỉ là nhỏ quá.”

Bách Quang Vũ trừng mắt nhìn Giang Thiếu Bạch một lúc, đối phương vẫn không nhúc nhích, cuối cùng cậu bạn phú nhị đại dứt khoát nhào đến cướp bánh, Quách Phạn và Lý Vũ Hàm cũng đồng loạt tham gia cuộc chiến.

“Nói tới cũng lạ, sao chị Hoàng lại tặng bánh nhỉ?” Lý Vũ Hàm hơi hoang mang, chuyện Giang Thiếu Bạch cứu người đã trôi qua lâu rồi, Hoàng Bội Bội cũng đã đưa thẻ, bây giờ còn tặng bánh ngọt, hơi kỳ quái.

Giang Thiếu Bạch liếc mấy cậu bạn, hơi khinh thường nói: “Lý do đơn giản như vậy mà các cậu không biết sao?” Đúng là một đám chày gỗ mà.

Bách Quang Vũ hiếu kỳ nhìn hắn: “Lão tứ, cậu biết hả? Nói nghe xem, tại sao vậy?”

Giang Thiếu Bạch chống cằm: “Rất nhiều người trên mạng nói tôi có quan hệ với Diệp Đình Vân, thế nên Hoàng Bội Bội nghĩ tôi là tình địch của cô ấy, biết đến sự tồn tại của một tình địch là tôi nên đến thăm dò thật hư đó mà.”

Bách Quang Vũ hít một hơi lạnh, nhìn hắn với ánh mắt khó diễn tả bằng lời, một lúc lâu sau, cậu bạn vỗ vỗ vai Giang Thiếu Bạch nói: “Lão tứ, cậu thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi.”

Giang Thiếu Bạch lại thầm nghĩ Bách Quang Vũ quá ngốc, hắn nói ra chân tướng mà đứa ngốc này lại không tin, đúng là đàn gảy tai trâu.

Giang Thiếu Bạch đứng lên: “Tôi đi ra ngoài một chút.”

Cậu bạn phú nhị đại tò mò hỏi: “Giờ này còn đi ra ngoài, cậu đi đâu vậy?”

“Lão đại, cậu hỏi nhiều vậy để làm gì, tôi là một người đàn ông bình thường, đương nhiên phải có cuộc sống về đêm chứ.”

Lý Vũ Hàm tò mò hỏi: “Cậu định phá zin hả?”

Giang Thiếu Bạch thần bí cười cười, xoay người rời đi.

Ra khỏi ký túc xá, hắn thở dài một hơi, thầm nghĩ hắn nào có phóng khoáng như vậy, hắn đang đi kiếm tiền chứ không phải tìm thú vui.



Giang Thiếu Bạch đón xe đi đến bệnh viện.

Hàn Uy đợi mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng Giang Thiếu Bạch cũng đến.

“Cậu Giang, cậu tính toán vừa khéo, cha mẹ của em họ tôi về rồi.”

Giang Thiếu Bạch gật gật đầu, bệnh viện đông người nhiều tai mắt, thế nên trước đó hắn đã bàn bạc với Hàn Uy, chờ đến tối yên tĩnh mới tới.

“Đi thôi.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.

Hàn Uy dẫn hắn đi vào phòng bệnh, Hàn Châu không có tri giác nằm im lìm trên giường.

“Cậu Giang, cậu xem…”

“Thiếu một hồn một phách.” Giang Thiếu Bạch lấy từ ba lô ba cây hương dẫn hồn rồi châm lên, bắt đầu chiêu hồn.

Vừa mới bắt đầu chiên hồn, cơ thể Hàn Châu cử động một cái nhưng rất nhanh lại không nhúc nhích gì nữa.

Giang Thiếu Bạch đã thấy lão thần côn chiêu hồn nhiều lần, nhưng bản thân tự chiêu hồn lại không thuận lợi như tưởng tượng.

Hàn Uy thấy Hàn Châu không có phản ứng gì, trong lòng bồn chồn không thôi.

“Cậu Giang, làm sao vậy?”

“Hồn phách chưa về, hẳn là bị bắt lại.” Giang Thiếu Bạch thản nhiên nói.

Hàn Uy sốt ruột nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Giang Thiếu Bạch nhìn anh nói: “Đến công viên trò chơi nhìn xem, hẳn là hồn phách bị kẹt trong nhà ma.”

Trong nhà ma có rất nhiều quỷ, để lâu chỉ sợ sẽ không ổn. Có điều hắn vừa châm hương dẫn hồn, bên kia có phản ứng, chứng tỏ chưa xảy ra vấn đề gì quá nghiêm trọng.

“Chúng ta đến công viên trò chơi bây giờ sao?” Hàn Uy hỏi.

“Càng sớm càng tốt.” Thời gian càng lâu càng dễ xảy ra chuyện.

Anh gật đầu đáp: “Tôi hiểu, tôi lái xe.”

Hàn Uy lái xe chở Giang Thiếu Bạch đến công viên trò chơi, lúc hai người đến nơi đã là rạng sáng, công viên đã đóng cửa từ lâu, nhưng đối với hắn thì không có vấn đề gì. Hắn nhẹ nhàng dẫn theo Hàn Uy trèo tường, đi vào công viên trò chơi.

Anh nhìn Giang Thiếu Bạch bộc lộ thân thủ mà không khỏi kinh hãi.

Thật ra Hàn Uy vẫn còn nghi ngờ không biết Giang Thiếu Bạch có cứu người được hay không, nhưng nhìn thấy hắn nhảy một cái cao đến ba mét, anh lập tức không còn ngờ vực gì nữa.

Hết chương 42

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play