Giang Thiếu Bạch nhìn dược viên trước mắt mà thở dài.
“Nhìn ngươi hơi chán nản, sao vậy?” Diệp Đình Vân nhận ra cảm xúc của hắn hơi hạ xuống.
Hắn khoanh tay đáp: “Không phải tại nghèo sao?”
Hắn làm một tu sĩ đa bảo bị người ta đuổi giết nhiều năm, nay lại trở về trắng tay, cảm giác này này không hay ho chút nào.
Giang Thiếu Bạch nhìn vườn linh dược, ở thế giới này, linh thảo ngàn năm chẳng khác gì cỏ dại ven đường, nếu lúc này có người vào đây, phỏng chừng còn cho rằng bọn họ trồng một vườn cỏ dại.
Diệp Đình Vân cười cười: “Đừng quá nóng vội, từ từ sẽ đến. Kỳ thật cảm giác dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng cũng thú vị lắm, tận mắt chứng kiến tài sản từ từ tăng lên, rất có cảm giác thành tựu.”
Hắn mỉm cười: “Ngươi thích là được rồi…”
Diệp Đình Vân cười khổ: “Đây chính là Tiên giới, là nơi mà biết bao người thiết tha mơ ước, Tu Chân giới có mấy tu sĩ bình an đến được đây đâu cơ chứ. Vui vẻ lên đi.”
“Ngươi nói đúng.”
Cùng đi với bọn họ đến Tiên giới còn có mấy tu sĩ Ngự Không, không biết bao nhiêu người đến được đây. Xét tình hình này, hắn không nên có phúc mà không biết hưởng.
“Chúng ta nên thanh lý đồ vật vô dụng trong tay, thịt muỗi dù nhỏ vẫn là thịt.” Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói.
Giang Thiếu Bạch gật gù: “Ừ.”
Mấy năm cuối khi ở Tu Chân giới, hắn thường xuyên nam chinh bắc chiến, trong tay có không ít nhẫn không gian của tu sĩ Bách Kiếp, bên trong cất giấu khá nhiều thứ, dù đa số bán không được giá nhưng đó lại là những thứ mới lạ ở Tiên giới, chúng chính là đặc sản của Tu Chân giới mà Tiên giới không có. Vật quý thì hiếm, có thể bán có giá một chút.
“Nghe nói sắp tới Hùng tộc và vài Yêu tộc sẽ mở một khu phố giao dịch, đến lúc đó ta sẽ đi bày sạp bán hàng.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.
“Ý kiến hay.”
Hắn lắc đầu, ở Tu Chân giới hắn là đại năng Bách Kiếp, là chúa tể một phương, mấy chuyện như bày sạp bán hàng rất mất thể diện. Có điều ở thế giới này thì Hư Tiên vô số, Bách Kiếp còn không bằng chó, chút tu vi của hắn chẳng là gì, đi bày sạp cũng là chuyện bình thường.
***
Giang Thiếu Bạch và Đa Đa cùng đi đến phố giao dịch, vì không biết thứ gì có thể bán được giá nên hắn bày một số hàng hóa ra thử trước. Ở Tiên giới có quá nhiều đồ tốt, đồ của hắn lại có linh khí nghèo nàn nên không ai thèm hỏi thăm. Ngược lại đồ của Đa Đa lại bán rất chạy.
“Ngọc giản này bán thế nào?”
“Đây là bản có hạn, một cái giá mười tiên nguyên thạch.”
“Đắt vậy?”
“Trong này có quay một trăm mỹ nữ phong cách khác nhau. Một trăm mỹ nữ đó! Giá này đã thấp lắm rồi, bán một bản là ít đi một bản. Bây giờ không mua, đến lúc muốn mua sợ là không còn đâu.”
Mấy tu sĩ nghe Đa Đa nói mà dao động, từng người ngoan ngoãn giao tiên nguyên thạch rồi cầm ngọc giản đi.
Giang Thiếu Bạch liếc mắt nhìn, thảo nào lúc đại ca ở Tu Chân giới đã dồn hết sức phát triển ngành giải trí, ngành này dễ kiếm tiền quá mà. Hắn cực cực khổ khổ thu thập nhiều tài nguyên như vậy lại không bằng mấy bộ phim tình cảm máu chó, càng không sánh bằng album ảnh mỹ nữ.
Không biết các tu sĩ cực khổ thu thập tài nguyên mà biết tình huống này sẽ có tâm trạng gì.
Các ngọc giản của Đa Đa được tranh mua sạch sẽ, còn có người từng mua, xem xong quay lại mua thêm chục cái.
Không lâu sau, quầy hàng của bọn họ hoàn toàn náo nhiệt, Đa Đa bán hàng xong bèn gọi Giang Thiếu Bạch dọn hàng về nhà.
Nhờ phúc của Đa Đa, mấy món hắn bày ra cũng bán được, những đa số là phụ kiện bán kèm với ngọc giản của chuột ngố.
Đối mặt với kết quả như vậy, Giang Thiếu Bạch không khỏi dở khóc dở cười.
Mặc dù nơi này là Tiên giới, nhưng dù sao những thứ mà hắn lấy ra từng là bảo vật của tu sĩ Bách Kiếp, thế mà bị mấy bộ huyễn ảnh nghiền thành bột trong một giây.
***
Giang Thiếu Bạch và Đa Đa quay về biệt viện.
Hắn có cảm giác chuột ngố lập công lớn xong, cả người như to ra, toàn bộ cơ thể mượt mà hơn.
“Ngươi về rồi, thu hoạch thế nào?” Diệp Đình Vân lên tiếng hỏi.
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Rất tốt, sắp tới không phải lo lắng vấn đề tiên nguyên thạch nữa.”
Cậu khá bất ngờ: “Có chuyện tốt như vậy sao?”
Hắn khẽ gật đầu: “Hôm nay buôn bán không tồi.”
Diệp Đình Vân hiếu kỳ hỏi: “Bán được món gì vậy?”
“Không phải Giang lão đại bán đắt hàng đâu, là ta bán được đó.” Đa Đa đắc ý quơ quơ móng vuốt, sau đó lấy ra một đống tiên nguyên thạch.
Diệp Đình Vân hết hồn: “Sao nhiều vậy?”
Chuột ngố vỗ vỗ ngực, biểu thị tất cả đều là công lao của nó. Giang Thiếu Bạch bất đắc dĩ đành phải giải thích cho cậu nghe chuyện gì đã xảy ra.
“Có chuyện thế này nữa sao?” Cậu nghe xong vô cùng ngạc nhiên.
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ừ. Không ngờ Đa Đa chó ngáp phải ruồi.”
Chuột ngố nghe hắn nói thế lập tức nhảy dựng lên, bày tỏ nó không có chó ngáp phải ruồi, là nó mưu tính sâu xa, đa mưu túc trí.
Diệp Đình Vân nhìn chuột ngố nói: “Đa Đa, lần này ngươi lập công lớn rồi.”
Cậu nói câu này là thật lòng. Tục ngữ từng nói “Vạn sự khởi đầu nan”, vừa đặt chân đến Tiên giới, số tiền đầu tiên kiếm được cực kỳ quan trọng. Lần này kiếm được nhiều tiên nguyên thạch, thời gian sắp tới không cần phải lo lắng vấn đề tiên nguyên thạch nữa rồi, còn có thể mua vài thứ mà bọn họ để ý từ trước.
Giang Thiếu Bạch nhìn chuột ngố, thầm nghĩ thỉnh thoảng con chuột này cũng có mắt nhìn, lúc trước khi thấy Đa Đa sao chép mỗi ngọc giản của đại ca ra thêm một bản, hắn đã cho rằng nó làm chuyện hoang đường, không ngờ lúc này phát huy tác dụng.
Diệp Đình Vân cầm một viên tiên nguyên thạch lên, nhanh chóng hấp thu sạch sẽ tiên nguyên lực bên trong tiên nguyên thạch, chỉ mới hấp thu một viên mà cậu đã cảm nhận được thực lực tăng cao rất rõ ràng.
Tiên nguyên thạch bị rút cạn tiên nguyên khí, hóa thành bột phấn rơi xuống đất.
Diệp Đình Vân cảm thán nói: “Chất lượng tiên nguyên thạch quả nhiên cao hơn cực phẩm nguyên thạch.”
Cậu hơi đau răng hít sâu một hơi, sau khi dùng tiên nguyên thạch, cậu không còn muốn dùng nguyên thạch bình thường trong nhẫn không gian nữa. Cậu lắc lắc đầu, thầm cảm thán từ tiết kiệm thành xa xỉ thì dễ, chứ đang xả xỉ quay lại tiết kiệm thì khó quá, cậu cũng không ngờ có ngày bản thân lại kén chọn như vậy.
Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân nói: “Tranh thủ thời gian tu luyện đi.”
Cậu khẽ gật đầu: “Ừ.” Muốn dừng chân ở Tiên giới thì tu vi Bách Kiếp vẫn còn hơi kém một chút.
Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, có số tiên nguyên thạch này rồi, tỷ lệ tiến giai Hư Tiên sẽ tăng lên rất nhiều.
***
Giang Thiếu Bạch còn đang suy nghĩ phải dùng số tiên nguyên thạch này thế nào thì Hùng Minh hùng hùng hổ hổ tìm tới.
Đa Đa nhìn y nói: “Sao ngươi tới đây?”
Hùng Minh bất mãn nhìn chuột ngố nói: “Ta nghe nói ngươi bán ngọc giản quang ảnh bên ngoài, sao không nói cho ta biết? Ngươi còn nhiều đồ tốt như vậy, ngươi giấu riêng!”
Đa Đa bất đắc dĩ xòe tay: “Đừng trách ta, là ngươi cứ thích xem đi xem lại mấy bộ kia, ngươi nhìn mãi không ngán như vậy, đương nhiên không kịp xem mấy bộ khác.”
Hùng Minh: “… Đồ tốt như vậy, sao ngươi lại bán đi?” Y vừa nghe nói Đa Đa bày sạp bán rất nhiều ngọc giản quang ảnh quý giá số lượng có hạn là lập tức sốt ruột.
Đa Đa nhún vai: “Đây không phải do chủ nghèo sao? Chủ ta nghèo quá, ta đành phải bán tài sản riêng.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Con chuột ngố chết tiệt này, mặc dù… đúng là hắn rất nghèo, nhưng chuyện này không cần thiết phải nói ra.
Hùng Minh nhìn Đa Đa nói: “Lần này ngươi kiếm được một mớ nhỉ.”
Chuột ú gật đầu: “Đúng là kiếm được một số. Có điều làm một lần là được rồi.” Mặc dù trong huyễn ảnh có trận pháp phòng ngự, nhưng Tiên giới đầy người tài giỏi, muốn phá giải trận pháp phòng ngự rồi sao chép lại là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hùng Minh nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Giang đạo hữu, hiện giờ ngươi đã có nhiều tiên nguyên thạch rồi, ngươi định làm gì?”
Hắn không suy nghĩ đã đáp: “Tu luyện.”
“Ngươi thật không thú vị. Thúy Vi Lâu mới tới một nữ tu rất xinh đẹp, có muốn đi xem không?”
Giang Thiếu Bạch bất đắc dĩ nói: “Không đi. Nếu ta đi e là Đình Vân sẽ tức giận.”
“Ngươi sợ vợ quá vậy! Vậy ngươi dẫn Đình Vân đi cùng là được chứ gì.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Phu phu hai người cùng đi lầu xanh, quả nhiên Tiên giới rất cởi mở, thảo nào hai bà vợ của Tiên Vương bỏ trốn.
“Không được, vất vả lắm mới kiếm được chút tiên nguyên thạch, phải tiết kiệm.”
“Chuyện tu luyện có thể từ từ, người sống một đời phải tận hưởng lạc thú trước mắt.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Lúc này Diệp Đình Vân từ trong đi ra, lên tiếng chào hỏi Hùng Minh: “Minh đạo hữu vừa tời à, không biết ngươi định dẫn Thiếu Bạch đi đâu hành lạc.”
Hùng Minh xấu hổ cười gượng: “Nào có, ta chỉ đùa một chút, tu sĩ vẫn nên coi việc tu luyện là chính.”
Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Minh đạo hữu có thể hiểu rõ thì tốt. Nếu ngươi tu luyện lên đến Tiên Vương thì có thể giống vị Tiên Vương vừa bị vợ bỏ chạy kia, muốn cưới mấy mỹ nữ mà không được.”
Hùng Minh: “…” Mục tiêu lên Tiên Vương hơi xa vời, y có thể tiến giai Hư Tiên đã là không tồi rồi.
“Tiến giai Tiên Vương nào có dễ dàng như vậy! Sau khi tiến giai Tiên Vương, thỉnh thoảng phải đối mặt với tam cửu lôi kiếp, sơ ý một chút sẽ bị đánh chết.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Mỗi lần tu sĩ tấn cấp sẽ phải chịu lôi kiếp, nhưng đại tu sĩ thì khác, cứ cách mỗi vạn năm sẽ phải chịu một trận lôi kiếp. Đại khái đây là lôi kiếp thiên đạo giáng xuống giữ gìn sự cân bằng. Không ít tu sĩ đã tử vong dưới lôi kiếp này.
Diệp Đình Vân nhìn Hùng Minh nói: “Sao Minh đạo hữu lại coi nhẹ bản thân như vậy. Tộc Cổ Hùng nổi tiếng có thể chất cường tráng, với thể chất của đạo hữu, có thể dễ dàng qua được lôi kiếp.”
Hùng Minh lắc đầu, tộc Cổ Hùng chỉ chiếm ưu thế về khí lực một chút mà thôi, chứ so về thể chất thì có không ít chủng tộc ưu việt hơn tộc Cổ Hùng.
Y nhìn Giang Thiếu Bạch nói tiếp: “Có phải Giang đạo hữu sắp tiến giai Hư Tiên rồi không?”
Hắn cười gượng: “Còn sớm lắm.”
“Ngươi đừng quá khiêm tốn, hai ngươi có thể từ hạ giới phi thăng lên đây, hẳn là người tài năng xuất chúng ở hạ giới, những tu sĩ như hai ngươi sau này tu vi sẽ tiến bộ rất nhanh, có nhiều người còn hùng bá một phương.”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đạo hữu quá khen, ta có thể tới được đây không phải vì ta tài giỏi mà là vì đạo lữ của đại ca ta là người của Long tộc, ta được bọn họ dẫn theo.”
Hùng Minh gật gù, ra vẻ hiểu rõ nói: “Thì ra là vậy. Ta đã nói rồi mà, bình thường từ hạ giới phi thăng lên đều là Hư Tiên, ngươi chỉ là tu sĩ Bách Kiếp, sao lại phi thăng lên được, thì ra là vậy.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Hắn chỉ thuận miệng khiêm tốn một chút, vậy mà con gấu này tưởng thật.
Nếu không nhờ có tinh đồ của hắn thì hai con rồng mù đường của Long tộc có mơ mới đến được Tiên giới.
Hùng Minh nhìn hắn nói tiếp: “Ca ca ngươi làm thế nào cua được Long tộc vậy, mấy con rồng đó rất kiêu ngạo.”
Đúng là xét tình huống bình thường thì đại ca và Ngao Dạ sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với nhau, nhưng hai người đó thuộc dạng lên xe trước mua vé bổ sung sau, hai người bị khế ước cưỡng chế khóa chặt lấy nhau, từ đó tình cảm mới phát triển.
Giang Thiếu Bạch liếc nhìn Hùng Minh: “Đại ca ta vô cùng hào hoa phong nhã, thông minh tuyệt đỉnh, rất xứng với Long tộc.”
Y mở to hai mắt, hơi ngạc nhiên nói: “Thật sao? Đại ca ngươi trông thế nào? Hôm đó tiền bối Ngao Cấm vội đến vội đi, không có cơ hội gặp mặt.”
“Ngươi quản nhiều như vậy làm gì?” Giang Thiếu Bạch trợn mắt.
Hùng Minh gãi gãi đầu: “Được rồi được rồi, ta không hỏi nữa.”
Hắn phát hiện Tiên giới tựa hồ rất tôn trọng bản quyền, hắn vốn nghĩ đã có hàng nhái, nhưng tình huống đó chưa từng xảy ra. Đại khái vì tu sĩ Tiên giới coi trọng thể diện, khinh thường chuyện đạo nhái, hoặc là đối phương không thèm để ý chút tiên nguyên thạch. Cũng có khả năng đầu óc mấy người này hơi ngu ngốc, chưa nghĩ ra cách này.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, Tiên giới chưa từng xuất hiện hàng lậu hàng nhái quy mô lớn, thế nên hắn có thể tiếp tục phát triển con đường kiếm tiền bằng cách bán ngọc giản.
Đa Đa vẫn có chừng mực, ngọc giản nó bán ra đều là bản sao, tất cả ngọc giản đều lưu lại bản gốc.
Dựa vào việc bán ngọc giản, có thể nói Giang Thiếu Bạch *nhật tiến đấu kim.
*Nhật tiến đấu kim: một ngày thu được cả đấu vàng, ý chỉ kiếm được nhiều tiền.
Các loại ngọc giản trở nên thịnh hành, các tu sĩ rất thích những mỹ nữ trong ngọc giản. Nhưng sau khi biết mỹ nữ là tu sĩ ở hạ giới, bọn họ rối rít cảm thán mỹ nhân như hoa trong mây, có thể thấy được chứ không sờ được, đáng tiếc, thật đáng tiếc…
Mặc dù bọn họ rất khao khát các mỹ nữ trong ngọc giản, nhưng khao khát là một chuyện, vì các mỹ nữ mà xuống Tu Chân giới lại là một chuyện khác. Có lẽ chính vì cách xa mới thấy đẹp, vì mong ngóng mà không gặp được nên ngọc giản càng được yêu thích.
“Không ngờ bán ngọc giản quang ảnh lại kiếm được nhiều tiền như vậy.”
Diệp Đình Vân gật đầu: “Đúng là bất ngờ.” Kiếm tiền từ bán ngọc giản còn nhiều hơn ra ngoài làm nhiệm vụ.
Cậu lắc lắc đầu, không nhịn được nói: “Vẫn là đại ca có bản lĩnh.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đúng vậy.”
Dưới trướng đại ca tập trung các mỹ nữ Yêu tộc, kiểu nào cũng có, người bình thường mở công ty giải trí cũng không có khả năng tập hợp được nhiều mỹ nhân như vậy.
Hắn cau mày nói tiếp: “Có lẽ đại ca ở Long tộc không tồi.”
Lạc Kỳ và Ngao Dạ là đạo lữ, theo lời tiền bối Ngao Cấm thì khế ước đồng tâm không hoàn toàn giải trừ, Ngao Dạ và Lạc Kỳ sẽ cùng hưởng vinh quang cũng như phải cùng chịu tổn thương, vậy nên Long tộc sẽ không làm khó cho anh.
Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Có lẽ vậy.” Với trí thông minh của Lạc Kỳ, đi đến đâu cũng có thể đứng vững gót chân.
Hết chương 371
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT