Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân tìm kiếm trong sa mạc rất lâu mà vẫn không gặp được ai.
Điều kiện ở sa mạc không tốt, một lúc sau, Giang Thiếu Bạch cảm nhận được tinh thần của hắn kém đi, cơ thể hơi mệt mỏi.
Di chuyển lâu trong sa mạc tốn rất nhiều thể lực, mà thể lực dần dần yếu đi, thời gian dài mới cảm nhận được.
Đi đã lâu mà vẫn không thu hoạch được gì, Giang Thiếu Bạch dứt khoát đặt mông ngồi xuống, lấy đan dược ra dùng.
Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch ngồi dựa lưng vào nhau giữa cát vàng mênh mông.
“Nếu ta đoán không sai, nơi này hẳn là có mảnh vỡ của vì sao, vùng đất này là ảo cảnh do mảnh vỡ vì sao tạo ra.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.
“Có khả năng này.” Cậu đáp lời.
Nghe nói khi Linh giới còn sơ khai, nhiều nơi có trận văn trời sinh, được gọi là nguyên thủy trận văn.
Trận văn mà Trận Pháp Sư hiện tại sử dụng đa số đều từ nguyên thủy trận văn biến đổi ra.
Nơi có nguyên thủy trận văn thường có báu vật hiếm có, trận văn tồn tại là để bảo vệ những bảo vật này.
Hiện tại có rất ít nguyên thủy trận văn, vì tranh giành báu vật nên đa số nguyên thủy trận văn đã bị phá hỏng.
Trong sa mạc, Diệp Đình Vân thấy được linh tuyền cao cấp, vườn linh thảo đầy các loại linh thảo ngàn năm, cậu còn nhìn thấy quặng mỏ linh tài hiếm có chất thành núi, nhưng rất đáng tiếc, tất cả đều là ảo ảnh. Cậu đoán là do nguyên thủy huyễn trận trận văn tạo thành.
Ảo cảnh có thể tạo ra thứ mà trong lòng tu sĩ mong muốn nhất, đáng tiếc tất cả chỉ là ảo ảnh không có thật.
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ nhiều mảnh vỡ ngôi sao chứa nguồn năng lượng vô cùng đáng sợ, nhất là loại mảnh vỡ ngôi sao đặc biệt có trận văn trời sinh.
Giang Thiếu Bạch cau mày: “Rắc rối to rồi! Dường như chúng ta đụng phải mảnh vỡ vì sao khá đặc biệt, nó thích thêu dệt ảo cảnh, không biết khi nào chúng ta mới thoát ra được.”
“Không biết Tinh chủ đi đâu rồi.” Dù sao Tinh Diệu cũng là tu sĩ Bách Kiếp, có lẽ ông có cách phá ảo cảnh.
Đa Đa đứng cạnh Giang Thiếu Bạch quay một vòng: “Ta thấy nơi này rất tốt, khắp nơi toàn là báu vật.”
Chuột ngố như bị say rượu vậy, liên tục nhảy lên nhảy xuống, nét mặt phấn khởi không thôi.
“Ngươi đang làm gì đó?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Đa Đa nói như đương nhiên: “Ngươi không thấy được sao? Ta bị vùi trong núi nguyên thạch! Khắp nơi đều là nguyên thạch cực phẩm!”
Giang Thiếu Bạch trợn mắt nói: “Đồ đần, tất cả là giả, mê muội ở đây sẽ chết đó.”
Đa Đa trừng mắt nhìn, phát hiện mỏ nguyên thạch cực phẩm đã biết mất, nó lộ vẻ tiếc nuối nhảy lên người Giang Thiếu Bạch.
Nguyên thạch mà nó nhìn thấy chỉ là ảo cảnh, nhưng ảo cảnh đó quá chân thật rồi. Có nhiều bảo vật như vậy, dù là giả thì nhìn cũng no mắt.
Giang Thiếu Bạch liếc mắt nhìn Đa Đa, mắng một câu: “Đồ không có định lực.”
Đa Đa thở dài rũ đầu xuống, có chút không cam lòng. Nó nhìn hắn hỏi: “Chúng ta cứ ngồi như vậy sao?”
Giang Thiếu Bạch lười biếng đáp: “Có đi tiếp cũng không ích gì.”
Hắn đã thử nhiều lần rồi, dù đi kiểu gì đều quay lại điểm bắt đầu, chỉ hao công tốn sức mà thôi.
Đa Đa nhìn Giang Thiếu Bạch một lúc, thầm nghĩ hắn quá vô sỉ, bản thân ngồi chờ chết mà còn mắng nó không có định lực.
Giang Thiếu Bạch nhìn ra ý tứ của chuột ngố, nhưng hắn không hề cảm thấy xấu hổ.
“Càng là lúc nguy cấp thì càng phải bình tĩnh. Còn biện pháp giải quyết ấy à, cứ từ từ suy nghĩ là được.” Giang Thiếu Bạch ổn định cảm xúc xong, lời lẽ chính nghĩa nói.
Đa Đa thấy dáng vẻ như có dự tính trước của hắn bèn hỏi: “Vậy ngươi có kế hoạch gì không?”
Hắn bình thản gật đầu: “Có!”
Chuột ngố lập tức hiếu kỳ: “Kế hoạch gì…”
Giang Thiếu Bạch cười thần bí: “Ngủ trước đã, có gì tính sau, lấy bất biến ứng vạn biến.”
Đa Đa: “…”
Diệp Đình Vân nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Muốn ngủ thì ngủ một giấc cũng tốt.”
Hắn nghe vậy đắc ý gối đầu lên đùi cậu. Đa Đa nằm sấp bên cạnh, thầm nghĩ “Lúc nào rồi mà Giang Thiếu Bạch còn có thể ngủ được.”.
Diệp Đình Vân nhìn Giang Thiếu Bạch đang gối đầu trên đùi cậu, cười cười nói: “Có lẽ quá mệt rồi, nghỉ ngơi một lúc cũng tốt.”
Giang Thiếu Bạch từ từ nhắm hai mắt, chìm vào giấc ngủ. Sau khi ngủ một giấc, hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn.
Tinh Không Diễm bay ra khỏi thức hải của Giang Thiếu Bạch, bay lên cao giữa không trung, chiếu sáng cảnh vật xung quanh.
Sau khi hấp thu Tinh Hóa Hỏa xong, Tinh Không Diễm như chìm vào giấc ngủ say, mặc cho hắn có gọi thế nào cũng không ra. Đến khi nó ngủ đủ rồi thì tự động tỉnh giấc.
Giang Thiếu Bạch nhìn thấy Tinh Không Diễm hóa ra một đóa hoa sen, ở giữa hoa sen có một đứa bé cởi truồng đang ngồi. Hắn nhìn bộ dạng của nó như thế mà nhíu mày.
Thời điểm linh vật trời đất hóa hình thường sẽ tham khảo hình dạng đồ vật mà nó nhìn thấy, bình thường thì linh vật có khế ước sẽ ưu tiên thảm khảo hình dáng của chủ nhân. Thế mà có vẻ đã Tinh Không Diễm tham khảo hình dạng của Liệt Liệt và Yêu Yêu – Ma Huyết Đằng của Diệp Đình Vân.
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ Tinh Không Diễm không có ánh mắt, hắn đẹp trai lai láng mà không tham khảo, đi tham khảo một đóa hỏa diễm nho nhỏ và một gốc yêu đằng.
Đa Đa nhìn Không Không nói: “Giang lão đại, thằng bé cởi truồng này có vẻ giống ngươi đó.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Giống cái gì chứ? Hắn có không mặc quần áo đâu, không hề giống, mà không giống hắn cũng tốt.
Tinh Không Diễm bay lơ lửng trên không, hai tay ôm chân, cơ thể bất động, cái đầu quay một vòng 360 độ rồi quay lại chính vị.
Giang Thiếu Bạch: “…”
Đa Đa nhảy lên đầu Giang Thiếu Bạch, vỗ vỗ tay nói: “Không Không thật lợi hại! Có thể quay đầu như vậy, Giang lão đại có làm được giống vậy không?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Ngại quá, hắn không thể.
Tinh Không Diễm đại khái hiểu bản thân được khích lệ, nó lắc lắc cổ, quay một vòng lại một vòng.
Đa Đa thưởng thức màn biểu diễn đặc sắc của Tinh Không Diễm, không keo kiệt vỗ tay khen ngợi: “Lợi hại lợi hại, Không Không thật lợi hại!”
Tinh Không Diễm hơi mắc cỡ, bẽn lẽn cúi đầu xuống.
Giang Thiếu Bạch thấy dáng vẻ ngượng ngùng của nó, vừa định nói gì đó thì nó chợt ngẩng đầu lên, không nói tiếng nào mà điều khiển đài sen vọt về hướng đông nam.
Tinh Không Diễm bay rất nhanh, hỏa diễm cắt qua hư không đến nỗi phát ra tiếng vù vù.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân liếc nhìn nhau, sau đó cả hai lập tức đuổi theo.
Thỉnh thoảng Tinh Không Diễm đổi hướng, hai người liên tục đuổi theo không ngừng nghỉ, thoáng cái đã hơn ba mươi ngày trôi qua.
Thời gian hơn một tháng mà Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân không hề gặp được người của Tinh Nguyệt Thần Tông. Nhưng đuổi theo Tinh Không Diễm hơn một tháng, Giang Thiếu Bạch phát hiện nguyên tố tinh thần thay đổi càng lúc các sinh động, hẳn là đã gần đến thứ tạo ra ảo cảnh.
Tinh Không Diễm bay đi không biết mệt mỏi, nhưng hai người đã chịu hết nổi. Thời gian qua lâu, Giang Thiếu Bạch phát hiện chạy theo Tinh Không Diễm sẽ phải chịu áp lực nặng nề, giống như đeo vật nặng mà chạy, càng chạy thì càng nặng.
Cuối cùng Tinh Không Diễm cũng ngừng lại, nó đáp xuống một tảng đá.
Giang Thiếu Bạch nhìn nó, thở phào một hơi: “Rốt cuộc nó chịu ngừng rồi.”
May là Không Không ngừng lại, chứ nếu nó còn chạy nữa thì e là hắn không đuổi kịp được.
“Tảng đá này đẹp quá!” Diệp Đình Vân cảm thán.
Giữa đồng không mông quạnh lại có một tảng đá màu xanh biếc sừng sững, tảng đá giống một khối phỉ thúy to lớn nhưng đẹp hơn phỉ thúy gấp ngàn lần.
Tảng đá lấp lóe ánh sáng các vì sao, Diệp Đình Vân thử đến gần nhưng không thành công.
Cậu như bị kẹt trong ảo cảnh, mắt thấy chỉ cần đi mấy trăm bước nhưng lại bị sức mạnh vô hình nào đó ngăn cách trong phạm vi nhất định. Giang Thiếu Bạch cũng gặp tình trạng tương tự.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ra sức một lúc lâu mà không thể đến gần tảng đá, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Tinh Không Diễm ngồi trên tảng đá, vô cùng tò mò nhìn hai người, như đang xem kịch vậy.
Giang Thiếu Bạch thử liên hệ tinh thần với Tinh Không Diễm, bất ngờ phát hiện liên hệ giữa hắn và Tinh Không Diễm đã bị cắt đứt.
“Không Không thật lợi hại, có thể tìm được đến đây.” Diệp Đình Vân không kiềm được cảm thán.
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu, Tinh Không Diễm hẳn là không hiểu trận pháp, nhưng điều này không ngăn cản được nó thông qua bản năng tìm đến mục tiêu.
Hắn thử hấp thu tinh hoa sao trời xung quanh, không ít nguyên khí sao trời chui vào người hắn. Hắn hấp thu một lúc, nét mặt nghiêm túc nói: “Đây không phải là mảnh vỡ ngôi sao, đây là tinh thể gốc của ngôi sao.”
Tinh thể gốc ngôi sao do sao trời biến thành, ngưng tụ tinh hoa ngôi sao, là bảo vật vô giá, là thứ mà các tu sĩ tinh võ hồn tha thiết ước mơ.
Tảng đá kia hẳn là ngôi sao loại nhỏ, cũng may là loại nhỏ chứ nếu không thì hai người có khả năng bị áp lực sao trời nghiền thành bột mịn.
Dù chỉ là tinh thể gốc ngôi sao nhỏ nhưng vẫn chứa năng lượng cực lớn.
Ngôi sao đang liên tục phóng ra tinh thần lực, đợi đến khi nó phóng ra hết thì ảo trận sẽ tự động sụp đổ. Có điều với tộc độ phóng tinh thần lực thế này, muốn chờ ảo trận tự động sụp đổ chỉ sợ phải chờ một trăm năm nữa.
Vừa rồi Tinh chủ bay một đường, hẳn là hướng về phía này, nhưng rốt cuộc ông không tìm đến nơi mà lại là Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đến trước.
Quá may mắn rồi! Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, ánh mắt nóng rực.
Tinh Không Diễm bay một vòng quay tinh thể gốc ngôi sao, bao phủ toàn bộ ngôi sao.
Khí tức của Tinh Không Diễm càng lúc càng dày đặc, cùng lúc đó, tinh võ hồn của Giang Thiếu Bạch nhanh chóng thăng lên, năng lượng của tinh thể gốc ngôi sao quá mạnh. Năng lượng này còn nhiều gấp mấy lần tử khí của tu sĩ Bách Kiếp, và tinh khiết hơn tinh thần lực hắn hấp thu dưới mưa sao băng rất nhiều. Hắn cảm giác cả người được tinh thần lực nhu hòa bao bọc, cảm giác như muốn thăng hoa.
Tinh Không Diễm ôm lấy tảng đá, hạnh phúc cọ cọ.
Nó đã hóa thành người, mặt mày cười tươi, cơ thể thì càng lúc càng to ra, giống như quả bóng được thổi hơi, cả người toàn là thịt.
Tinh Không Diễm hấp thu no căng bụng, tiêu hóa không nổi nữa bèn thông qua khế ước truyền cho Giang Thiếu Bạch, khiến hắn cũng nhanh chóng bị non căng.
Từng giọt tinh huyết nhanh chóng được ngưng tụ, trong vòng hai canh giờ ngắn ngủi mà trong người hắn ngưng tụ được đến mấy chục giọt tinh huyết. Trước kia muốn ngưng tụ tinh huyết cần tốn rất nhiều nguyên khí, luyện hóa mấy ngàn nguyên thạch trung phẩm, hiện tại ngưng tụ tầm mười giọt tinh huyết có nguyên khí sao trời liên tục bổ sung, không cần đau lòng tổn thất như trước.
Bích Ngọc Thiên Tâm Diễm bay ra khỏi người Diệp Đình Vân, hỏa diễm màu xanh ngọc bích vẫn xinh đẹp như trước, khiến người ta nhìn mà có cảm giác tươi mát.
Giang Thiếu Bạch trông thấy Liệt Liệt biến hình cạnh đài sen, hai mắt to của nó sáng long lanh, thoạt nhìn khá lanh lợi.
Liệt Liệt tò mò nhìn tinh thể gốc ngôi sao trước mặt, Không Không quay đầu nhìn Liệt Liệt, nó ợ một cái rồi mời đối phương cùng ăn.
Tính tình của Không Không khá bá đạo, thích giành ăn, trước đó từng nhiều lần cướp đồ ăn của Liệt Liệt. Nhưng nếu nó ăn không vô nữa thì sẽ không keo kiệt chia cho đàn em.
Liệt Liệt nhìn tảng đá trước mắt, hơi tiếc nuối lắc đầu. Tinh thể gốc ngôi sao không phải thuộc tính hỏa, Tinh Không Diễm phù hợp nguyên tinh này nên mới hấp thu được, còn Liệt Liệt thì không.
Không Không thấy đối phương không có hứng thú với tảng đá, nó hơi thất vọng.
Giang Thiếu Bạch ngồi xuống trước tảng đá, liên tục luyện hóa tinh thần lực xung quanh, không ngờ vừa luyện hóa là đến mấy tháng.
Diệp Đình Vân có thể nhận ra nguyên khí trong người hắn không ngừng tăng lên, đến mức độ đáng sợ. Cậu lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Giang Thiếu Bạch cau mày: “Không sao, chỉ là no căng thôi.”
Cậu nhíu mày, bản thân cậu có thể cảm nhận được tảng đá này chứa nguyên lực cuồn cuộn, dù Không Không đã hấp thu rất nhiều nhưng nó vẫn còn rất dồi dào.
Vô số nguyên khí sao trời tiến vào người Giang Thiếu Bạch, giúp thực lực của hắn tăng lên, cuối cùng tiến giai hậu kỳ Toàn Đan.
Diệp Đình Vân thấy thế, hơi kinh ngạc nói: “Ngươi tiến giai rồi!”
“Đúng vậy.”
Hắn có cảm giác tinh thể gốc ngôi sao này không chỉ chứa tinh thần lực, mà còn có nguyên khí, chính nguyên khí này cải thiện cơ thể hắn, đồng thời nâng cao các võ hồn khác, thậm chí giúp hắn tiến giai hậu kỳ Toàn Đan.
Giang Thiếu Bạch hoài nghi nguyên khí này chính là bản nguyên khí, bản nguyên khí sinh ra vào lúc thiên địa sơ khai, chỉ cần dùng có một chút bản nguyên khí là có thể đề cao hình thái sinh mệnh một tu sĩ, chính là bảo vật vô giá. bản nguyên khí cũng rất có lợi đối với tu sĩ Bách Kiếp, nếu bọn họ có được bản nguyên khí thì có thể tăng tỷ lệ tiến vào Ngự Không Cảnh.
Diệp Đình Vân cười cười: “Nhanh thật.”
Nhưng đúng là đã đến lúc tiến giai rồi. Cậu luôn ở bên cạnh hắn, biết rõ khoảng thời gian này hắn đã thu nạp bao nhiêu nguyên khí sao trời.
Đa Đa xoa xoa mũi nói: “Ngươi thối quá!’
Tử khí đọng lại trong người Giang Thiếu Bạch đã tiêu hóa không còn, hiện tại có tạp chất màu đen cực kỳ bẩn chảy ra, mùi thối kinh người. Hắn tắm nhiều lần mới có thể tẩy sạch tạp chất này.
Diệp Đình Vân cảm thấy kỳ quái nói: “Hiệu quả tẩy kinh phạt tủy lần này không tồi!”
Tu sĩ tu luyện càng lâu thì càng khó tẩy kinh phạt tủy, hiện tại tống ra được nhiều tạp chất như vậy cũng là một chuyện tốt, điều này chứng tỏ thể chất Giang Thiếu Bạch được cải thiện rất nhiều.
Hắn cười nói: “Có thể là bản nguyên khí có tác dụng.” Bản nguyên khí có vẻ tốt hơn tử khí rất nhiều.
Sau khi hắn tiến giai hậu kỳ Toàn Đan, Tinh Không Diễm đã thon thả xuống, khẩu vị cũng tốt hơn.
Diệp Đình Vân nhìn quanh bốn phía: “Ngươi có cảm thấy uy lực của ảo cảnh suy yếu đi rồi không?”
Hắn gật đầu xác nhận: “Hình như vậy.”
Ảo cảnh này là do tinh thể gốc ngôi sao trước mặt hai người tạo ra, hiện tại nó bị Tinh Không Diễm hấp thu, đương nhiên uy lực của ảo cảnh sẽ bị suy giảm theo.
Hết chương 314
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT