Khi Giang Thiếu Bạch quay lại Đô Thiên học phủ thì học viện đã khai giảng được một thời gian. Học viện có mấy đạo sư mới, tu vi không tồi. Thẩm Thục Di phát hiện Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đã trở thành tu sĩ Toàn Đan, cô lắp bắp kinh hãi không thôi.
“Là các nguơi?” Thẩm Thục Di ngạc nhiên trợn to hai mắt.
Nhiều tu sĩ Toàn Đan ở đại lục Phi Hồng là bá chủ một phương, cô không ngờ Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rời đi mấy tháng, lúc quay lại đã trở thành tiền bối Toàn Đan.
“Xem ra Thẩm đạo sư rất ngạc nhiên?” Giang Thiếu Bạch khó hiểu hỏi.
Thẩm Thục Di cười xấu hổ: “Vì chuyện này hơi khó tin mà, dù sao từ Động Thiên tiến giai lên Toàn Đan rất khó. Ta biết nhiều người tiến giai thất bại, có vài người bị kẹt ở đỉnh Động Thiên đến mấy chục năm trời.”
Trong mắt Thẩm Thục Di, dù Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân khá lợi hại, nhưng khoảng cách để trở thành tu sĩ Toàn Đan vẫn rất xa.
Khoảng thời gian này cô nghe người ta đồn rằng học viện của cô có hai đạo sư trở thành tu sĩ Toàn Đan, Thẩm Thục Di cứ lo âu không biết từ đâu có tin đồn thất thiệt như thế. Hai người tiến giai Toàn Đan căn bản không phải thuộc học viện của cô, sau đó lại có rất nhiều người đến tìm cô nói chuyện.
Hiện tại nhìn thấy hai người, rốt cuộc Thẩm Thục Di yên tâm một chút,
“Hai vị tiền bối hữu lễ.” Cô hành lễ với Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân.
Cậu cười nói: “Thẩm đạo sư khách sáo rồi, chúng ta là bạn bè cũ, đừng xa lạ như vậy.”
Thẩm Thục Di cũng cười đáp: “Hai vị tiền bối làm ta giật mình.”
“Học viện vừa có đạo sư mới nhỉ. Xem ra tình hình kinh doanh không tồi.” Diệp Đình Vân lên tiếng.
“Dạo gần đây có rất nhiều người muốn làm đạo sư, họ chỉ muốn có môt công việc ở đây, còn đãi ngộ thế nào lại không để tâm cho lắm.” Nét mặt Thẩm Thục Di kỳ quái nói.
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ ở Trung Quốc cũng có nhiều kẻ có tiền đưa con đến nơi chính quy làm việc. Hắn có biết một cô gái, đi xe sang trăm vạn, xách túi xách mười mấy vạn, dùng mặt nạ mấy ngàn, nhưng lại làm việc ở văn phòng, lĩnh lương ba ngàn một tháng. Dù lương thấp nhưng không phải dân thất nghiệp, coi như là thành phần trí thức.
Thẩm Thục Di nhìn hai người nói tiếp: “Dạo này còn có lời đồn, nói là làm đạo sư ở ấu học phủ sẽ hỗ trợ rèn luyện tâm cảnh, có thể đề cao tỉ lệ đột phá Toàn Đan. Hình như lời đồn này có liên quan đến hai vị tiền bối.”
Đa Đa nghe cô nói thế, nó đứng trên vai Giang Thiếu Bạch cười không ngừng, đến nỗi từ trên vai lăn xuống đất luôn.
Giang Thiếu Bạch: “…” Tin đồn vô căn cứ thế này tuyệt đối không phải do hắn lan truyền.
Diệp Đình Vân hiếu kỳ hỏi: “Đồn như vậy mà cũng có người tin sao?”
Thẩm Thục Di nhún vai: “Thà tin là có còn hơn là không.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Cô nhìn Giang Thiếu Bạch, tò mò hỏi tiếp: “Giang tiền bối thấy sao, làm đạo sư có tác dụng không?”. Bạn có biế𝘵 𝘵rang 𝘵ruyện { 𝒯rU𝓶𝘵ru yện.vn }
Giang Thiếu Bạch: “…” Muốn hắn trả lời câu hỏi này thế nào mới thỏa đáng đây?!
Lúc này Diệp Đình Vân dời đề tài: “Ta nghe nói Tả Trầm trưởng lão đang tìm chúng ta phải không?”
Thẩm Thục Di khẽ gật đầu.
Cô từng hỏi Diệp Đình Vân có muốn thử nghiệm chữa trị di chứng cho những người thức tỉnh võ hồn thất bại hay không, lúc đó cậu nói có thể cân nhắc, sau đó học viện bán đan dược càng lúc càng đắt hàng.
“Tả Trầm trưởng lão sắp 500 tuổi rồi. Đa số tu sĩ cấp cao ít người nối dõi, tu vi càng cao càng khó có hậu nhân.”
“Hơn 100 năm trước, Tả Trầm trưởng lão có người con trai tài hoa tuyệt diễm, mới hơn 50 tuổi đã trở thành tu sĩ Toàn Đan, nhiều người ở Tinh Nguyệt Thần Tông cho rằng hắn có hy vọng tiến giai Bách Kiếp. Nào ngờ, bảy năm trước, hắn đã chết trong trong chiến ở ngoại vực.”
“Tả trưởng lão người đầu bạc tiễn người đầu xanh, suýt nữa tổn thương tâm cảnh, tẩu hỏa nhập ma. Sau đó Tả trưởng lão một mực chăm lo cho cháu trai còn nhỏ tuổi. Ông chỉ có một người cháu trai, lúc ông còn sống đương nhiên có thể che chở an nguy cho cháu, nhưng thế sự vô thường.”
Giang Thiếu Bạch đảo mắt, như có điều suy nghĩ, trưởng lão Toàn Đan thường có thể sống đến 500 tuổi. Tả trưởng lão sắp 500 tuổi, chứng tỏ đại nạn sắp đến, khi còn sống đương nhiên dễ nói chuyện, nhưng ông mất đi rồi thì khó mà nói trước được hoàn cảnh cháu trai của ông.
Thế giới này mạnh được yếu thua, tại nhiều gia tộc, nếu chỉ có một tu sĩ cao cấp thì khi người này vừa qua đời, gia tộc sẽ nhanh chóng suy yếu, nếu người kia lưu lại đồ vật gì đó thì càng dễ trở thành bùa đòi mạng.
Vì bảo toàn người thân, tránh rước họa cho gia tộc, nhiều tu sĩ cấp cao sẽ nén đau đưa bảo vật cho đạo hữu cùng cấp trước khi đại nạn kéo đến, sẽ không để cho con cháu gặp nạn.
Tả trưởng lão là tu sĩ đỉnh Toàn Đan, đương nhiên có tài sản khổng lồ, dù ông phân tán hết tài sản nhưng tóm lại sẽ có người hoài nghi ông để lại cho cháu trai thứ gì đó. Trên đời này lòng người vô cùng khó dò. Có lẽ lúc này Tả trưởng lão đã lòng nóng như lửa đốt.
Thẩm Thục Di nói tiếp: “Diệp tiền bối, Tả trưởng lão giàu có, nếu ngươi có thể giúp ông ấy, ông sẽ không để ngươi chịu thiệt đâu.”
Diệp Đình Vân cười cười: “Nếu vậy thì tốt quá. Ta và Thiếu Bạch tiến giai đã dùng hết bảy tám phần nguyên thạch, đang nghĩ cách kiếm ít tiền đây.”
Thẩm Thục Di nghĩ nghĩ rồi nói: “Diệp tiền bối có thể đến Hiệp Hội Đan Sư khảo hạch lấy huy hiệu đan sư. Có huy hiệu đan sư rồi, mở một tiệm đan dược có thể kiếm được tiền.”
Hai mắt Thẩm Thục Di sáng lên mấy phần, trong lòng hơi ước ao.
Tu sĩ Toàn Đan muốn trở thành tu sĩ Bách Kiếp cần tài nguyên khổng lồ, không ít tu sĩ Toàn Đan dùng thời gian dài để tìm kiếm tài nguyên. Nếu là đan sư thì có thể giảm bớt không ít công sức. Với thuật luyện đan của Diệp Đình Vân, kiếm nguyên thạch hẳn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Diệp Đình Vân đến từ hoang vực, không có huy hiệu đan sư mà Hiệp Hội Đan Sư phát. Thẩm Thục Di từng muốn nhắc nhở đối phương đi thi lấy huy hiệu, nhưng lại lo lắng Diệp Đình Vân bị người của Hiệp Hội chiêu mộ nên không nói ra. Hiện tại cậu có tu vi Toàn Đan, cô đoán chừng cậu sẽ không muốn ở lại học viện nữa.
Ba người trò chuyện một lúc, Giang Thiếu Bạch thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có lẽ đã hết giờ học, nhiều trẻ em đang đứng bên ngoài vô cùng hiếu kỳ nhìn vào văn phòng. Giang Thiếu Bạch chợt có cảm giác bản thân giống như gấu trúc.
“Giang lão sư thật sự trở thành tu sĩ Toàn Đan sao?”
“Mọi người đều nói vậy. Cha ta còn nói hiện tại Giang lão sư là đại năng Toàn Đan, thân phận khác trước rồi.”
“Không ngờ Giang lão sư lợi hại như vậy, ta còn tưởng lão sư chỉ biết ăn bám.” Một bé cáo lên tiếng.
“Ta đã nhìn ra từ lâu, Giang lão sư không phải vật trong ao.” Đứa nhỏ vừa nói chính là bé hổ “vua ngủ” trong lớp của Giang Thiếu Bạch, một thời gian ngắn không gặp, bé hổ lại béo lên một vòng nhưng vẫn rất thích ngủ như trước.
Giang Thiếu Bạch nhìn mấy đứa nhỏ ngoài cửa sổ, tâm trạng không tồi.
Hai người trở lại học viện chơi một ngày, Đô Thiên ấu học phủ càng trở nên nổi tiếng.
***
Mộc gia.
Mộc Cổn Cổn đang bị họ hàng thân thích vây quanh, nhiều họ hàng xa xôi từ đâu cũng đến thăm Cổn Cổn, cậu bé chưa bao giờ được gia tộc chú ý như vậy, trong lòng thầm tự đắc một chút.
Mộc Cổn Cổn ngồi phía trước, uống một hớp lớn nước trái cây, uống xong hí ha hí hửng chẹp miệng.
“Cổn Cổn, lão sư của ngươi thật sự trở thành tu sĩ Toàn Đan rồi sao?”
“Cổn Cổn, ngươi từng đi theo tu sĩ Toàn Đan đó nha.”
“Tiếc quá, Đoàn Đoàn đã tốt nghiệp rồi, nếu không cũng là đệ tử của tu sĩ Toàn Đan.”
“Cổn Cổn, vận may của ngươi quá tốt.”
“Quan hệ của ngươi và lão sư thế nào?”
“Cổn Cổn, lão sư từng dạy các ngươi những gì?”
Mộc Cổn Cổn khó khăn nói: “Lúc lão sư dạy ta thì chưa phải là tu sĩ Toàn Đan.”
Người nhà họ Mộc không thèm để ý nói: “Vậy thì sao chứ, hiện tại họ là tiền bối Toàn Đan.”
Mấy câu giống vậy còn xảy ra ở Đô Thiên ấu học phủ và trong nhà các học sinh khác. Có thể dính chút quan hệ với một vị tu sĩ Toàn Đan là chuyện vô cùng vinh dự đối với nhiều tu sĩ cấp thấp.
Ngay cả cha của Mộc Cổn Cổn cũng bị họ hàng vây quanh. Mấy trưởng lão Mộc gia hỏi thăm chuyện về Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân. Là một người từng quen biết với tu sĩ Toàn Đan, gần đây địa vị của ông Mộc cũng tăng lên.
Từ lần Mộc Cổn Cổn chôm cái gối của ông, sau đó mỗi lần ông Mộc nằm lên gối luôn có cảm giác không yên. Ông khó khăn lắm mới quên chuyện xấu hổ “đổi đan dược” kia, kết quả hai người trở thành tu sĩ Toàn Đan.
“Cha Cổn Cổn nè, lần trước ngươi gặp hai vị tiền bối, họ là người thế nào?”
“Rất hiền lành.”
“Ta nghe nói tu sĩ Toàn Đan rất kiêu căng, không ngờ còn có người hiền lành.”
“Hai vị tiền bối nhìn thấy cái gối của ngươi có nói gì không?”
Ông Mộc nhìn từng cặp mắt hiếu kỳ xung quanh, cuối cùng chạy trối chết.
***
Đô Thiên ấu học phủ.
“Không ngờ hai vị đạo sư Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân thật sự trở thành tu sĩ Toàn Đan, ta còn cho rằng đó chỉ là lời đồn nhảm.” Lương Hà lên tiếng.
Lương Hà có tuổi tác không nhỏ, ấy vậy mà tu vi chỉ là sơ kỳ Động Thiên, thấy vô vọng tiến giai bèn lưu lại học phủ kiếm sống.
“”Đúng vậy! Trước đó không nhìn ra hai vị có ý tiến giai Toàn Đan. Hai vị quá vô danh.” Lâm Y tiếp lời.
Mặc dù cùng là đạo sư học viện, nhưng họ lại không quá thân thiết với nhau.
Sau khi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân tiến giai Toàn Đan, mấy đạo sư khác kinh ngạc không thôi, đồng thời vô cùng hối hận lúc trước không tạo quan hệ tốt với hai người, bây giờ người ta thành tiền bối Toàn Đan rồi, không còn cùng tầng lớp với bọn họ nữa.
“Hai vị kia là người thế nào?” Một đạo sư mới đến hỏi.
Lương Hà hơi bối rối nói: “Hai người rất hiền hòa, và cả kiên nhẫn nữa.”
Ông ta thở dài một hơi, lúc trước ông biết hai người là tu sĩ Động Thiên, cho rằng không hơn kém ông bao nhiêu. Nào ngờ người ta là đỉnh Động Thiên, còn trẻ như vậy đã lên đến đỉnh Động Thiên, chỉ có vài đại tông môn mới bồi dưỡng được. Trong các đại tông môn, đệ tử như vậy đa số rất nổi tiếng, nhưng nhìn Giang Thiếu Bạch và Giang Thiếu Bạch lại không giống, hai người không có chút tiếng tăm.
“Họ hẳn là có chút đặc biệt.” Đạo sư mới đến lại nói.
Lương Hà suy nghĩ một chút rồi đáp: “Diệp tiền bối là luyện đan sư, đan thuật không tồi, có lẽ điểm này tương đối đặc biệt.”
Thuật luyện đan của Diệp Đình Vân không tồi, nhưng lúc mới bắt đầu, cậu chỉ điều chế đan dược phẩm cấp khá thấp. Sau đó Mộc Cổn Cổn tìm đến Diệp Đình Vân đổi đan dược, lúc này Lương Hà mới phát hiện đối phương có thể luyện chế đan dược trung cấp linh cấp. Sau đó nữa, càng có nhiều học sinh tìm đến Diệp Đình Vân đổi đan dược. Bây giờ nghĩ lại, dường như đan dược loại nào Diệp Đình Vân cũng luyện chế được.
“Hai vị tiền bối thật sự đến từ hoang vực sao?” Một đạo sư hỏi.
Lương Hà gãi gãi đầu: “Ai mà biết được.” Có lẽ họ xuất thân từ đại tông môn nào đó, chọc phải phiền phức nên mới đến học viện nhỏ bé của bọn họ.
Hết chương 291
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT