Diệp Đình Vân, Giang Thiếu Bạch và Liễu Ngọc tiếp tục di chuyển trong bí cảnh, thời gian trôi qua, trong bí cảnh càng lúc càng ít người, ba người không gặp các tu sĩ khác.
Một trận chấn động dữ dội thình lình xảy ra, ngay giữa trung tâm bí cảnh chợt lan ra sương mù sáng xanh, một cung điện to lớn sừng sững đột nhiên trồi lên từ mặt đất.
Ba người nhìn thấy cung điện xa xa mà chấn kinh không thôi.
Cung điện ở trung tâm bí cảnh xa hoa lộng lẫy, hiện ra mấy phần tiên khí, nhìn từ xa đã khiến con người muốn hướng tới.
Giang Thiếu Bạch hiếu kỳ hỏi Liễu Ngọc: “Mấy lần trước bí cảnh mở ra có xuất hiện cung điện không?”
Liễu Ngọc lắc đầu: “Không biết, ông ngoại không nói với ta. Có lẽ có, cũng có thể là không. Lần này tương đối đặc biệt, khả năng Tinh Không Diễm sắp xuất thế.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu, trong lòng tán thành ý kiến của Liễu Ngọc.
Đa Đa ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rực nhìn ra phương xa, trong ánh mắt mang theo mấy phần chờ mong.
“Tinh Không Diễm chắc chắn ở trong đó.”
Giang Thiếu Bạch trông thấy mấy tia sáng chui vào trong cung điện kia, Liễu Ngọc thì do dự, nhất thời không biết phải làm sao.
“Chúng ta có nên đi vào không? Đi vào trong đó có khả năng sẽ bị vây công.” Y khó khăn nói.
Vừa rồi có mấy tu sĩ đi vào, hình như có cả tu sĩ ngoại vực, địch nhiều ta ít! Hiện giờ ba người vào trong, lỡ như bị người ta bao vây tiêu diệt thì phải làm sao đây? Mà không đi vào thì lại bỏ lỡ cơ duyên hiếm có như vậy.
Diệp Đình Vân nhìn xa xa nói: “Khí tức những người vừa đi qua đó đã biến mất rồi, hẳn là đã tiến vào trong cung điện.”
Giang Thiếu Bạch cân nhấc một chút rồi nói: “Chúng ta cũng đi đi. Liễu thiếu, ngươi đi không?”
Liễu Ngọc do dự một lúc, cuối cùng khẽ gật đầu.
Ba người Giang Thiếu Bạch đi đến trước cửa cung điện, tầng thứ nhất của cung điện vuông vức có vô số cửa nhỏ, vài cửa đã sáng lên ánh đèn đỏ, có cửa thì không.
Liễu Ngọc nhìn lên cánh cửa, đau đầu nói: “Tiếp theo chúng ta phải tách ra rồi.” Nét mặt y đầy sầu lo, Liễu Ngọc buồn bực gãi mặt, trong lòng ảo não không thôi.
Giang Thiếu Bạch nhìn Liễu Ngọc hỏi: “Liễu thiếu, ngươi biết đây là cái gì à?”
Liễu Ngọc cau mày nói: “Đây là Thiên Tài Điện.”
“Thiên Tài Điện, nghe rất lợi hại.”
Y gật đầu nói tiếp: “Nghe nói Thiên Tài Điện là nơi mà các trưởng lão tông môn cổ xưa tuyển chọn đệ tử thiên tài, mỗi đệ tử đi vào một cửa, có tổng cộng chín chín tám mươi mốt cửa, đại biểu chín chín tám mươi mốt cơ hội.”
Các tu sĩ đi vào bí cảnh vượt hơn tám mươi mốt người, có điều hiện tại chết đến bảy tám phần, không còn nhiều người như vậy.
“Qua cảnh cửa, đi vào các cánh cửa sau, sẽ có rất nhiều cửa ải, sau khi qua cửa ải sẽ có phần thưởng nhất định. Nếu có thể thông quan thì sẽ được tông môn trọng điểm bồi dưỡng.”
Giang Thiếu Bạch chớp mắt: “Nhưng hiện tại tông môn gì đó không còn một ai nữa.”
Liễu Ngọc gật đầu: “Đúng vậy, cho nên không còn phần thưởng trọng điểm bồi dưỡng, nhưng phần thưởng vượt ải vẫn còn. Nếu ta đoán không sai thì có lẽ phần thưởng khi thông quan sẽ là Tinh Không Diễm.”
“Nếu là vậy thì tốt quá rồi.”
“Không tốt lắm đâu.” Liễu Ngọc lắc lắc đầu.
“Có vấn đề gì sao?”
Y cau mày đáp: “Thiên Tài Điện là thủ đoạn của tu sĩ cổ xưa, ta nghe nói mấy vạn năm trước, rất nhiều tu sĩ có huyết mạch đặc thù, có vài tu sĩ vừa ra đời đã có sức mạnh nâng được ngàn cân, thế nên khảo hạch sẽ cực kỳ nghiêm ngặt, muốn có được phần thưởng không dễ đâu.”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Thử một lần cũng không sao. Liễu thiếu nghĩ thế nào?”
Y khó xử đáp: “Ta cũng muốn thử xem, thông quan là không thể rồi đó, nhưng nếu may mắn hẳn là qua được một hai cửa ải.”
Liễu Ngọc thầm nghĩ Thiên Tài Điện rất hiếm khi xuất hiện, bình thường không thể nào gặp được, ai ngờ y lại có thể gặp được ở đây, mặc dù tỷ lệ thông quan rất thấp nhưng vẫn nên thử một phen, qua ba cửa ải đầu tiên hẳn là không có vấn đề.
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi vào thôi.” Giang Thiếu Bạch chờ không kịp nói.
Thế là ba người chọn riêng từng cửa tiến vào.
Giang Thiếu Bạch vừa đẩy cửa liền bị truyền tống vào một lối đi.
Vừa rồi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đồng thời đẩy cửa, có điều cánh cửa này chỉ hút Giang Thiếu Bạch vào trong.
Hắn thản nhiên nói: “Chờ ta thông quan xong là có thể gặp Đình Vân.”
Đa Đa bật cười: “Ngươi đúng là rất tự tin.”
Sau cửa là một lối đi thật dài, đối diện là một con rối kỳ quái, Giang Thiếu Bạch từ từ nhích lại gần con rối, nó lập tức phát động tấn công, nhưng hắn chỉ cần mấy quyền đã đánh thắng con rối.
Đa Đa nhìn hắn nói: “Lãng phí quá vậy, đây là con rối có tu vi Động Thiên, ngươi có thể thử khống chế nó, có lẽ sẽ thu được.”
Giang Thiếu Bạch lạnh nhạt nói: “Quá yếu, chiếm không gian.” Nếu là trước khi có được cự thi hoàng kim thì có lẽ hắn sẽ có hứng thú với con rối này, nhưng sau khi có được cự thi rồi, hắn chẳng còn hứng thú nữa.
Đa Đa nói tiếp: “Đồ phá của, dù ngươi không cần dùng đến thì có thể bán mà.”
Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ, cảm thấy làm vậy cũng có lý.
Nhớ ngày hắn vừa mới đến thế giới này, hắn chính là một tên nghèo rớt mồng tơi, mặc dù bây giờ có tiền rồi nhưng vẫn không nên lãng phí. Giang Thiếu Bạch suy nghĩ một chút, cuối cùng thu con rối hỏng vào nhẫn không gian.
Đánh bại con rối, hắn nhận được một nguyên thạch.
Giang Thiếu Bạch thảy thảy nguyên thạch trên tay, cạn lời luôn: “Thiên Tài Điện gì mà keo kiệt quá vậy.”
Chột ngố chớp chớp mắt: “Một nguyên thạch có thể tu luyện rất lâu, chỉ là đánh bại một con rối vô dụng, phần thưởng vậy là không tệ rồi.”
Nói thì nói thế, nhưng Thiên Tài Điện cao lớn đồ sộ, nguy nga tráng lệ như vậy mà chỉ thưởng một nguyên thạch, khiến người ta cảm thấy nó hơi bủn xỉn.
Sau đó hắn nhanh chóng được truyền tống đến cửa ải thứ hai, lúc này con rối biến thành ba cái. Hắn suy xét đến đề nghị của Đa Đa, quyết định xóa dấu ấn linh hồn trong con rối rồi thu nó vào không gian.
Chuột ngố hưng phấn nói: “Tốt quá, nếu Thiên Tài Điện chỉ dùng con rối khảo nghiệm thực lực, vậy linh hồn lực của ngươi có thể tự do làm càn rồi.”
Giang Thiếu Bạch lại ẩn ẩn có cảm giác khảo nghiệm của Thiên Tài Điện sẽ không đơn giản như vậy, hắn thêm vài phần chờ mong.
Cửa thứ ba vẫn là con rối, nhưng số lượng đã thành năm con, sự tự tin của hắn đã tăng lên nên nhanh chóng giải quyết năm con rối này. Trong quá trình thu phục cự thi hoàng kim, hắn cũng có thu hoạch không nhỏ, linh hồn lực tăng lên một chút, đối phó năm con rối không quá tốn sức.
Đa Đa nhìn năm con rối bị giải quyết nhanh gọn, hơi đố kỵ nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Ngươi quá may mắn rồi.”
Đáng tiếc, cửa thứ tư không phải là con rối canh cửa.
Vừa tiến vào hành lang, Giang Thiếu Bạch phát hiện hắn không cách nào vận chuyển nguyên lực, không những vậy hắn còn có cảm giác cả người như bị đá đè.
Đa Đa cũng bị ảnh hưởng tương tự, chỏm lông trên đầu bị đè bẹp xuống, trông nó hơi ỉu xìu. Chuột ngố quay đầu nhìn trái nhìn phải, lại nhìn lên trên rồi nói: “Cửa này khảo nghiệm thể lực tu sĩ, ngươi khiêng tảng đá kia nhét vào chỗ lõm trên kia sẽ được tính là vượt ải thành công.”
Giang Thiếu Bạch tiến lên dời tảng đá nặng, lập tức bị trọng lượng của nó làm giật mình.
Đa Đa thấy thế hiếu kỳ hỏi: “Rất nặng sao? Rất nặng sao?”
Thấy hắn không nói lời nào, chuột ngố lập tức nhảy lên tảng đá. Giang Thiếu Bạch đen mặt, thầm nghĩ con chuột ngu ngốc không giúp đỡ được thì thôi đi còn thêm phiền. Dù nó nhỏ hơn tảng đá, nhưng bản thân nó nặng cũng hơn chục cân, thật muốn dứt khoát khiêng đá đè chết con chuột này luôn cho rồi.
Cuối cùng Giang Thiếu Bạch vận chuyển Trượng Lục Kim Thân Quyết, khiêng tảng đá nhét vào chỗ lõm trong khe.
Khối đá nặng vừa tiếp xúc với chỗ lõm, cánh cửa lập tức mở ra. Giang Thiếu Bạch trông thấy một tảng đá còn lớn hơn, Đa Đa bất đắc dĩ nói: “Phiền phức rồi, tảng đá càng lúc càng lớn hơn.”
Hắn nhìn ánh mắt của chuột ngố, như biết được nó đang nghĩ “tảngđá trước nhỏ hơn đã tốn sức như vậy, bây giờtảngđá to hơn thì phải làm sao đây”, hắn không nói gì mà cắn răng.
Giang Thiếu Bạch tiến lên thử khiêng tảng đá, nhưng nửa chừng thì thất bại. Hắn thử mấy lần, vẫn không thể nào thành công. Lúc này hắn chợt nhớ ra Trượng Lục Kim Thân Quyết mà nãy giờ quên mất, Giang Thiếu Bạch vận chuyển pháp quyết, phát hiện tảng đá nhẹ đi, khiến hắn kinh hỉ không thôi.
Đa Đa mở to mắt, vui vẻ nói: “Cố lên, cố lên…”
Giang Thiếu Bạch khiêng tảng đá đi nửa đường chợt đặt xuống lại.
Chuột ngố không hiểu hỏi: “Sao ngươi không khiêng lên?”
Hắn lắc đầu: “Không vội.”
Hắn oán thầm Đa Đa, gì mà khiêng tảng đá lên? Con chuột ngốc này nói như dễ lắm vậy, thử làm coi?
Giang Thiếu Bạch cân nhắc một lúc, theo trình tự ba cửa trước thì có khả năng cửa tiếp theo sẽ là một tảng đá khổng lồ hơn nữa, cứ vậy thì hắn không cần nóng vội, trước tiên tăng khí lực bản thân lên mới hợp lý. Hắn lấy mấy viên đan dược mà Diệp Đình Vân đưa ra dùng.
Giang Thiếu Bạch vừa dùng đan dược vừa vận chuyển lên Lục Trượng Kim Thân Quyết. Hắn phát hiện ở trong cung điện, luyện hóa dược lực vô cùng dễ dàng, dược lực sẽ dung nhập vào huyết nhục nhiều hơn, sau đó chuyển hóa thành huyết nhục lực. Phát hiện ra điều này, hắn lập tức nuốt từng viên đan dược rồi luyện hóa.
Đa Đa thấy Giang Thiếu Bạch không đi khiêng đá mà bắt đầu tu luyện, nó nhàm chán lăn qua lăn lại trong lối đi. Chuột ngố chơi một lúc, thấy Giang Thiếu Bạch không chú ý tới nó bèn lấy một khối nguyên thạch trong bụng ra bắt đầu tu luyện.
Không đến ba ngày mà Giang Thiếu Bạch đã dùng hơn sáu mươi viên đan dược. Đa Đa ở bên cạnh nhìn mà kinh hồn táng đảm, trái lại hắn không thèm để ý. Sau khi luyện hóa đan dược, hắn thử đi lên di chuyển tảng đá, không ngờ tảng đá nặng tựa ngàn cân lại nhẹ đi không ít.
Đa Đa chứng kiến một màn này, kích động nói: “A, ngươi thật lợi hại, dựa vào đan dược luyện chế, cuối cùng bùn nhão như ngươi cũng trát được lên tường rồi.”
Giang Thiếu Bạch trừng mắt nhìn chuột ngố, sau đó khiêng tảng đá lắp vào chỗ lõm, cánh cửa lập tức mở ra, hắn nhận được mấy khối khoáng thạch không biết tên.
Giang Thiếu Bạch nhìn khoáng thạch mà Thiên Tài Điện ban thưởng, thầm nghĩ cái cung điện cũ kỹ chết tiệt này vẫn bủn xỉn như vậy.
Nhưng dựa theo nguyên tắc “thịt muỗi cũng là thịt”, Giang Thiếu Bạch cất mấy khối khoáng thạch vào không gian.
Hết chương 276
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT