Edit: OnlyU

Tại nhà của Diệp Tinh.

Diệp Tinh chuẩn bị đồ ăn vặt xong xuôi chờ Giang Thiếu Bạch đến, kết quả lại là một gia sư xa lạ.

“Đây là ai vậy mẹ?” Cậu bé quay qua hỏi mẹ.

Trịnh Ly hơi khó xử nói: “Thầy Giang có việc không tới được!”

Diệp Tinh khó tin nhìn Trịnh Ly, bỗng nhiên hiểu ra: “Mẹ, mẹ đuổi thầy!”

Thực tế là Giang Thiếu Bạch đã bị đuổi việc mấy ngày rồi nhưng Trịnh Ly không dám nói với Diệp Tinh cô đuổi việc thầy cậu bé. Mấy ngày trước đều lấy cớ là thầy bận, thầy phải làm bài luận qua loa cho xong chuyện. Nay thấy không thể giấu giếm thêm nữa, Trịnh Ly bèn tìm một gia sư khác cho con trai.

Cô vốn nghĩ trẻ con có tính hay quên, vài ngày trôi qua sẽ quên mất Giang Thiếu Bạch, kết quả không ngờ đã mấy ngày mà phản ứng của Diệp Tinh lại lớn như vậy.

Diệp Tinh đầy bi thương kêu gào, còn lăn lộn dưới đất.

Trịnh Ly nhìn mà vô cùng bắt đắc dĩ, Giang Thiếu Bạch nhìn giống như chuyên bán hàng đa cấp vậy, mới vài ngày đã lừa con trai cô giao hết tiền tiêu vặt, cô thật sự không yên lòng lắm.

Thật ra người sa thải Giang Thiếu Bạch là Diệp Thâm, hiếm khi Diệp Tinh tin phục một gia sư như vậy nên Trịnh Ly vẫn luôn do dự đuổi việc Giang Thiếu Bạch.

Diệp Thâm về đến nhà, nghe người giúp việc thuật lại chuyện Giang Thiếu Bạch, thầm nghĩ tâm tư hắn không thành thật, sợ làm hư Diệp Tinh bèn cho hắn nghỉ việc, còn số tiền “bị lừa” thì không thèm tính toán.

Diệp Tinh vốn nghĩ tất cả mọi chuyện đang tiến triển rất tốt, không ngờ người nhà lại đuổi việc Giang Thiếu Bạch.

Cậu bé cực kỳ bi thương, A Hoàng thì ngược lại khá vui mừng, suýt chút nữa nó bị Giang Thiếu Bạch nuốt sống, nó vẫn rất sợ hắn. Trước kia A Hoàng ở trong cơ thể Diệp Tinh rất tốt, hiện tại ở trong tượng gỗ, Giang Thiếu Bạch ở bên cạnh, nó luôn cảm thấy bên cạnh nó là một đại yêu quái đang nhe răng nhếch mép.

Diệp Tinh lăn lộn dưới đất: “Mẹ đuổi thầy đi, mẹ đuổi thầy đi thật hả?”

Trịnh Ly nhìn Diệp Tinh như vậy mà đau lòng không thôi, cô lên tiếng: “Được rồi, mẹ sẽ mời thầy Giang quay lại.”

“Thật không?” Cậu bé lập tức hỏi.

Trịnh Ly gật gật đầu xác nhận.



Trong ký túc xá.

“Lão tứ, người nhà họ Diệp muốn mời cậu quay lại làm gia sư, cậu từ chối hả?” Bách Quang Vũ hỏi.

Giang Thiếu Bạch gật đầu đáp: “Đúng vậy! Gần đây không thiếu tiền.”

Lúc vừa vào học viện, Giang Thiếu Bạch hăng hái tích cực biết bao nhiêu, vừa nhập học đã vội vã tìm việc làm thêm, bây giờ thì tốt rồi, mua một cái tablet, cả ngày nằm trên giường xem “Cừu vui vẻ và Sói xám”, thật sự là điên rồi, người cần mẫn nhất ký túc xá biến thành người lười biếng nhất.

*Cừu vui vẻ và Sói xám là một bộ phim hoạt hình dài tập của Trung Quốc do Huang Weiming, sáng tác, được sản xuất bởi công ty Sáng tạo nguồn lực giải trí. Bộ phim nói đến một nhóm cừu sống ở Thảo nguyên Xanh và câu chuyện xung quanh con sói vụng về muốn ăn thịt chúng.

“Lão tứ, cậu thích xem hoạt hình vậy à?”

“Trước giờ chưa từng xem.”

“Lúc còn nhỏ cũng chưa xem hả?” Quách Phạn hỏi.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Lúc nhỏ trong nhà không có ti vi.”

Mấy cậu bạn còn lại nghe vậy đồng loạt quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt đồng tình, nhà không có ti vi sao? Vậy là nghèo đến cỡ nào!

Giang Thiếu Bạch bị mấy ánh mắt đồng tình nhìn mà dựng cả lông tơ: “Chỉ là không có ti vi xem mà thôi, kỳ thật không có gì quá lắm đâu.”

Bách Quang Vũ vỗ vỗ vai Giang Thiếu Bạch, thầm nghĩ lão tứ thật thảm, hắn quyết định sẽ không khinh bỉ lão tứ già đầu như vậy còn xem hoạt hình nữa.



Tại nhà của Diệp Tinh.

“Giang Thiếu Bạch không muốn đến?” Diệp Thâm lên tiếng hỏi.

Trịnh Ly gật đầu nói: “Ừ.”

Vẻ mặt hắn kỳ quái: “Người này…” Là đang lên mặt sao?

Ngày đó Diệp Thâm trở về nghe người giúp việc nói Giang Thiếu Bạch lấy tiền tiêu vặt của Diệp Tinh, hắn vô cùng tức giận. Không phải hắn tiếc số tiền kia mà cảm thấy Giang Thiếu Bạch làm vậy chứng tỏ nhân phẩm có vấn đề. Hoàn cảnh của Diệp Tinh khá đặc biệt, hiếm khi mới gặp một người đáng tin như vậy, lại còn biết nói chuyện, thế mà người này lại có phẩm hạnh không tốt, hắn rất tức giận.

Nhưng vừa đuổi gia sư đi, cả người Diệp Tinh liền không đúng, Diệp Thâm không thể không mời Giang Thiếu Bạch quay lại, kết quả bị ăn canh bế môn.

Trịnh Ly do dự một chút: “Kỳ thật, có lẽ Giang Thiếu Bạch thật sự không đơn giản.”

Diệp Thâm nhìn vợ hỏi lại: “Sao em lại nói vậy?”

“Mấy ngày trước ở Yên đại có một nữ sinh nhảy xuống từ lầu 7, được Giang Thiếu Bạch ở dưới lầu đỡ được. Nhảy từ lầu 7 sẽ có trọng lực rất lớn, thế mà Giang Thiếu Bạch có thể cứu được, chứng tỏ thân thủ bất phàm.”

Diệp Thâm cau mày: “Có chuyện này nữa à?”

Trịnh Ly gật đầu nói: “Đúng vậy! Trường học còn thưởng cho hắn tám vạn.”

Giang Thiếu Bạch là do thành viên trong câu lạc bộ Linh Dị giới thiệu đến, hắn không muốn dạy kèm nữa, cô lập tức liên hệ với người giới thiệu, nói tới nói lui lại chuyển đến Giang Thiếu Bạch.

Bách Quang Vũ nói cho Trịnh Ly biết gần đây Giang Thiếu Bạch nhận được tiền thưởng, hiện tại sa đọa, suốt ngày mê mệt xem hoạt hình, đến ba giờ khuya mà hắn vẫn còn đang cày phim, mọi người trong ký túc xá chịu không nổi luôn.

Trịnh Ly thở dài trong lòng, dù sao vẫn nghĩ gia sư này có chút trình độ, sa thải thì dễ, muốn mời quay lại mới khó. Chỉ trách cô cho hắn nghỉ việc rồi mới biết chuyên này, nếu biết sớm một chút thì cô sẽ cân nhắc cẩn thận chuyện sa thải hắn.

Con trai cô và Giang Thiếu Bạch rất thân thiết, ngẫu nhiên còn lỡ miệng nói Giang Thiếu Bạch cũng thấy được.

Thực tế thì trước kia cũng có mấy gia sư nói là “thấy được”, nhưng mấy người này chỉ muốn lấy lòng Diệp Tinh nên mới cố ý hùa theo cậu bé mà thôi. Trước kia Trịnh Ly không chú ý mà chỉ nghĩ Giang Thiếu Bạch cũng giống như mấy người đó.

Hết chương 27

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play