Cứ cách một ngày là Cửu Vĩ Hoa lại mọc thêm một cái đuôi, hiện tại đã mọc được tám cái đuôi. Tư Tế đại nhân an bài vài người thay nhau canh giữ trong sân nhà Diệp Đình Vân, vì Cửu Vĩ Hoa tiếp tục cao lên khiến nhiều chim muông bay đến. Sợ rằng trước khi Cửu Vĩ Hoa trưởng thành đã bị chim gặm hết nên Tư Tế đại nhân cố ý sắp xếp người canh chừng.
Vì gần đây nhiều chim bay đến Hổ Nha Trại, thế nên bọn trẻ con vốn hay chơi đùa trong bộ lạc bị người lớn bắt ở trong nhà, đề phòng bị ô tôn bắt đi.
Thường xuyên có chim tập kích bất ngờ, thế nên trong Hổ Nha Trại xuất hiện nhiều chiến sĩ cầm cung tên đi tuần tra.
Tư Tế đã bàn bạc với Diệp Đình Vân, nếu Cửu Vĩ Hoa có thể trưởng thành thành công, bộ lạc hy vọng được đổi hai đuôi, họ có thể dùng vật tư để đổi.
Diệp Đình Vân vui vẻ đồng ý, sau khi Cửu Vĩ Hoa chín muồi, mỗi đuôi kết gần một ngàn hạt giống, Tư Tế nói nó có tác dụng không nhỏ trong việc nâng cao thể chất. Cậu nhìn ra Tư Tế đại nhân rất xem trọng hạt giống này, còn cậu thì lại không để ý lắm.
Đối với Diệp Đình Vân, dược tính trong Cửu Vĩ Hoa có tác dụng không tồi, nhưng chỉ cần đưa cho cậu một cây giống, lại cho cậu thêm thời gian là cậu có thể thúc giục bồi dưỡng nó trưởng thành. Vì cậu là thụ nhân nên linh dược có tác dụng không lớn như trong tưởng tượng đối với cậu, ngược lại rất có hiệu quả đối với Giang Thiếu Bạch, dù vậy hắn ăn thịt hung thú sẽ có hiệu quả còn tốt hơn.
Sau khi được Diệp Đình Vân cho phép, Tư Tế hết sức để bụng Cửu Vĩ Hoa. So sánh với ông ta thì Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân có vẻ tùy tiện hơn rất nhiều.
Diệp Đình Vân cả ngày nghiên cứu các loại thức ăn, Giang Thiếu Bạch thường xuyên chạy ra ngoài săn thú. Thỉnh thoảng Tư Tế đại nhân nghĩ linh thảo quý giá như vậy mà hai người không để ý chút nào.
Có Tư Tế đại nhân quan tâm đến Cửu Vĩ Hoa, hai người bèn không để tâm đến nó nữa. Cửu Vĩ Hoa càng lúc càng cao và khỏe mạnh, hiện tại đã cao hơn hai thước rưỡi, cao hơn Giang Thiếu Bạch luôn.
“Tư Tế đại nhân, Cửu Vĩ Hoa biến dị đều cao như vậy sao?” Giang Thiếu Bạch tò mò hỏi.
“Biến dị mà, có thể xảy ra bất cứ khả năng nào.” Tư Tế Bạch Miểu thầm chột dạ, ông ta trồng Cửu Vĩ Hoa nhiều năm, đừng nói chín đuôi, tám đuôi còn không có, thế nên ông ta cũng không hiểu biết nhiều về Cửu Vĩ Hoa.
Nhưng dựa theo sách cổ ghi lại, lúc bộ lạc còn cường thịnh, có một cao thủ từng đoạt được một gốc Cửu Vĩ Hoa trưởng thành từ mãnh thú, sau khi mấy chiến sĩ ăn vào, tỷ lệ đột phá tăng lên rất nhiều. Nhưng chuyện đó đã xảy ra rất xưa rồi, không biết là thật hay giả nữa.
Có lẽ tổ tiên chỉ ghi chép những kỳ ngộ của các bộ lạc khác vào sách sử mà thôi.
***
Rất nhanh đã đến ngày Cửu Vĩ Hoa chín muồi.
Tư Tế đại nhân ra lệnh các chiến sĩ trong Hổ Nha Trại không cần đi ra ngoài, mùa đông năm ngoái thì tất cả mọi người khẩn trương tranh thủ thời gian chuẩn bị lương thực, năm nay được mùa nên mọi người không sốt ruột. Sau khi nhận được lệnh của Tư Tế đại nhân, các chiến sĩ không đi săn nữa mà ở lại Hổ Nha Trại.
Trên trời thỉnh thoảng có mấy đàn chim bay đến, các chiến sĩ liên tục kéo dây cung bắn chim bay trên không. Chim rớt xuống không ngừng, đối với thức ăn tự động đưa tới cửa, mấy đứa nhỏ rất hào hứng.
“Thay người.” Thương Vân đi về phía Thương Sơn nói.
Y nghe thế gật gật đầu.
“Bắt được mấy con chim vậy?” Thương Vân lên tiếng hỏi.
“Năm con.” Thương Sơn đáp.
“Thịt tự đưa đến trước cửa nhà. Năm ngoái không có chuyện tốt như vậy.”
Thương Sơn nhìn Thương Vân nói: “So với mấy con chim thì Cửu Vĩ Hoa quan trọng hơn, tuyệt đối không được để chim mổ bụi hoa, Tư Tế đại nhân sẽ phát điên mất.”
Thương Vân nghiêm túc gật đầu: “Đại ca không cần phải nói, đệ hiểu được.”
So với các bộ lạc lớn thì những thứ tốt mà Hổ Nha Trại có được chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lần này là cơ hội có một không hai, hạt giống của Cửu Vĩ Hoa trưởng thành có thể chế thành linh dược, giúp gia tăng tỷ lệ tiến vào Động Thiên Cảnh. Dù chỉ là khả năng đề cao thôi cũng đã vô cùng quý hiếm rồi.
Nếu trong Hổ Nha Trại có hai người Động Thiên Cảnh thì thực lực của bộ lạc sẽ nhanh chóng phát triển, còn có thể giành lại địa bàn đã bị Ưng Trại cướp đi trước kia. Nếu hắn có thể tiến vào Động Thiên Cảnh thì thật tuyệt, lúc này trong tộc đang phát triển, có lẽ hắn sẽ có cơ hội tiến vào Động Thiên Cảnh.
Giang Thiếu Bạch đứng trước cửa nhà, nhìn chim bay loạn trên không trung, hắn cau mày nói: “Mấy con chim này như phát điên rồi.”
Diệp Đình Vân nhìn Cửu Vĩ Hoa trước cửa rồi nói: “Có lẽ Cửu Vĩ Hoa giống như thuốc kích thích đối với chúng.”
Hắn nhìn bụi hoa trước nhà, hiện tại nó lại khác ngày hôm qua, mỗi ngày đều phát triển kinh người, hiện tại bụi hoa đã cao đến ba thước, tám nhánh rũ xuống, trên từng nhánh dày đặt các hạt lớn nhỏ.
Theo lời Tư Tế đại nhân, hạt giống của Cửu Vĩ Hoa trưởng thành lớn bằng một phần tư quả nho, nhưng hạt giống của Cửu Vĩ Hoa do Diệp Đình Vân chăm sóc lại cực kỳ nặng. Tất cả tư liệu mà Tư Tế đại nhân có được đều rất xa xưa, nên Giang Thiếu Bạch nghĩ lời của ông ta chỉ có giá trị tham khảo mà thôi.
Diệp Đình Vân nhìn Cửu Vĩ Hoa trước cửa nói: “Sắp chín muồi rồi.”
Hắn nghe thế nhìn lên không trung, chim trên trời càng lúc càng nhiều: “Không thể kích thích bụi hoa chín muồi sớm sao?”
Cậu lắc đầu: “Không được, nó vốn không tiếp thu linh khí của ta.”
“Bụi hoa còn kén ăn!” Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói.
Diệp Đình Vân thầm nghĩ có lẽ vì thế nên Cửu Vĩ Hoa mới quý giá như vậy.
Mí mắt Giang Thiếu Bạch đột nhiên giật một cái, hắn linh tính có chuyện gì đó sắp xảy ra. Giang Thiếu Bạch ngẩng đầu nhìn lên, chợt thấy bóng dáng của Dực Phi trên không trung, hắn lập tức đen mặt.
“Thằng nhóc ngốc nghếch.”
Bộ lạc đã nhiều lần ra lệnh trẻ em phải ở trong nhà, kết quả thằng nhóc này dám chạy ra, cho rằng có cánh là có thể giả làm chim sao, đúng là không biết trời cao đất rộng!
Mấy con chim lông vàng như phát hiện Dực Phi là ngoại tộc, tất cả vọt về phía cậu bé. Rốt cuộc lúc này Dực Phi biết hoảng sợ, vội bay nhanh về phía trước. Cậu bé bị đám chim lông vàng đuổi chạy trối chết, vừa hét lên chói tai, Giang Thiếu Bạch nghe mà sợ hết hồn.
Mấy chiến binh bên kia tựa hồ đã chú ý thấy tình hình bên này, lập tức phát động tấn công vào bầy chim, nhưng bầy chim tránh né được mũi tên của họ. Vả lại họ sợ ngộ thương Dực Phi nên ra tay có phần bó tay bó chân.
Thấy Dực Phi sắp bị bắt, Giang Thiếu Bạch lập tức phóng sấm sét tấn công. Tia sét màu tím ầm ầm xuất hiện giữa không trung, ngăn cản đòn tấn công của đám chim vàng. Tiếng sấm vang dội oanh động khiến không ít con chim đang bay trên trời bị chấn kinh.
Từ sau khi đến thế giới này, Giang Thiếu Bạch rất ít khi sử dụng sấm sét tấn công trước mặt người khác, thế nên người ở Hổ Nha Trại không biết hắn thức tỉnh lôi võ hồn. Thực tế thì ngay ngày đầu tiên khi đến thế giới này, Giang Thiếu Bạch từng sử dụng lôi võ hồn trước mặt Thương Thạch, nhưng đối phương khá chậm chạp nên vốn không chú ý tới.
Hiện tại đã bại lộ, Giang Thiếu Bạch không định giấu giếm nữa.
Hắn liên tục phát động sấm sét tấn công hướng lên trời, đàn chim trên không trung giống như sủi cảo rơi xuống. Tình hình quá hỗn loạn, mọi người không kịp kinh ngạc đã phải tập trung chiến đấu.
Diệp Đình Vân biến ra lá cây khổng lồ hứng lấy Dực Phi rơi xuống rồi ném cậu bé vào trong nhà đá.
Giang Thiếu Bạch liếc mắt, thầm nghĩ Dực Phi chính là nhân tài tương lai của Hổ Nha Trại, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì bọn họ sẽ đau lòng lắm. Thằng nhóc này đúng là đâm đầu vào chỗ chết.
“Thu hoạch!”
Trong lúc mọi người đang thiết tha chờ đợi, rốt cuộc Cửu Vĩ Hoa chín muồi.
Mấy đuôi hoa của Cửu Vĩ Hoa đã mọc trước đó vài ngày, đến cái đuôi thứ chín thì không giống, thoáng cái đã dài bằng mấy nhánh đuôi khác, sau đó trên đầu chín nhánh nở ra đóa hoa cực kỳ diễm lệ.
Giang Thiếu Bạch nghĩ hoa của bụi Cửu Vĩ Hoa cực kỳ đẹp, nhưng hai bên đang chiến đấu hăng say, không ai có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp này.
Đóa hoa vừa nở lập tức héo tàn, thời gian duy trì không đến hai phút. Ngay lúc nó trưởng thành, hạt giống màu vàng nhạt biến thành màu tím nhạt, một mùi hương khó diễn tả tỏa ra, khiến Giang Thiếu Bạch có cảm giác phấn chấn tinh thần.
Lúc hạt giống chín muồi, đàn chim trên không trung kéo đến càng nhiều hơn. Thương Sơn cầm Trảm Long Đao vung lên chém chết mấy con chim. Trên không trung, vô số ánh kiếm ánh đao lóe lên, dường như trời đổ một cơn “mưa chim” xuống.
Mọi người đã chuẩn bị từ trước, tất cả chen lấn nhào tới thu hoạch hạt giống, quá trình giống như đánh giặc vậy, cũng có không ít hạt giống rơi xuống đất bị chim mổ mất. Vì hạt giống, bộ lạc và bầy chim phát động trận chiến kịch liệt.
Sau khi thu hoạch xong hạt giống Cửu Vĩ Hoa, đàn chim như mất đi mục tiêu bay quanh quẩn trên không trung một lúc rồi bỏ đi. Có vài con chim không cam lòng cứ bay xung quanh bộ lạc một lúc lâu, sau đó thấy đồng loại đều bay đi hết, đành phải mất mát rời đi.
Giang Thiếu Bạch thấy đàn chim trên trời đã bay đi hết, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chim bị cung tên bắn rơi không ít, sau khi tất cả chim bay đi, mọi người bắt đầu thu dọn chiến trường.
Nhiều con chim bị trúng tên mất thăng bằng rơi xuống nhưng chưa chết, mấy chiến sĩ thấy còn nào bị thương nặng thì chém thêm một đao cho chết hẳn, gặp còn nào bị thương nhẹ thì đút thuốc tê, nuôi nhốt vài ngày sẽ ăn sau. Đã vào mùa đông, thức ăn tươi mới sẽ càng lúc càng ít, mà so với thịt khô thì họ thích ăn thịt tươi hơn.
Tư Tế đại nhân nhìn hạt giống thu hoạch được mà thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mặc dù ông ta hiếu kỳ việc Giang Thiếu Bạch có lôi võ hồn nhưng không hỏi nhiều.
Giang Thiếu Bạch đi vào nhà đá, trông thấy Dực Phi mặt mày vẫn còn tái nhợt. Dực Bằng nhanh chóng chạy đến, y trịnh trọng xin lỗi vì làm phiền đến Giang Thiếu Bạch, sau đó để lại sọt trứng rồi đưa Dực Phi về.
Hắn nhìn sọt trứng của Dực Bằng, thầm nghĩ Dực Phi thích đi lấy trứng chim có lẽ không phải ham chơi mà là do di truyền!
Giang Thiếu Bạch kiểm tra trứng Dực Bằng mang tới, thầm cảm thán gừng càng già càng cay. Số trứng mà Dực Phi đưa tới trước đây có chất lượng kém xa số trứng này. Xem ra cậu nhóc còn phải học hỏi nhiều. Giang Thiếu Bạch vốn thích ăn trứng, vừa khéo trứng trong nhà sắp hết rồi, nhận được một sọt trứng khiến tâm trạng của hắn trở nên rất tốt.
***
Dực Bằng đi phía trước, Dực Phi ủ rũ cúi đầu đi theo sau.
Y nhìn con trai nói: “Nhóc con, sau này cẩn thận một chút.”
Dực Phi nghiêm mặt, trịnh trọng gật đầu.
“Lần này mà không có hai vị tiên sinh Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân thì con lành ít dữ nhiều rồi.” Trong lòng Dực Bằng vẫn còn sợ hãi.
Vừa nãy khi đàn chim tấn công, Dực Bằng bị sắp xếp chiến đấu ở khu vực khác, có người chạy đến báo cáo tình hình cho y, nói năng lung tung không rõ, mới đầu nói Dực Phi bướng bỉnh chạy ra ngoài nên bị chim tấn công, sau đó mới nói cậu bé đã được cứu. Dực Bằng nghe câu đầu mà kích động muốn chết.
Dực Phi nhớ lại vẫn còn sợ: “Phụ thân, Giang tiên sinh biết phóng sấm sét đó.”
Dực Bằng cau mày nói: “Vậy hẳn là lôi võ hồn.”
“Lôi võ hồn, hình như rất lợi hại.”
“Đương nhiên rồi, Tư Tế đại nhân nói lôi võ hồn là võ hồn có lực công kích đứng đầu.” Dực Bằng đáp.
Dực Phi vô cùng sùng bái nói: “Giang tiên sinh thật lợi hại, một người mà có đến hai võ hồn.”
Dực Bằng quay đầu nhìn con trai nói: “Đúng vậy! Trên đời này có rất nhiều người lợi hại, nên con không được quá kiêu căng tự mãn.”
Cậu bé hơi ngượng ngùng gãi đầu một cái, nhớ lại đàn chim vừa nãy, Dực Phi vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Hết chương 244
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT