Giang Thiếu Bạch ra khỏi phòng, phát hiện cả căn biệt thự thối hoắc, mấy người nhà họ Mộ phải mở cửa sổ thông gió. Lạc Phao Phao ngồi trên xe nhún lắc trái lắc phải, thấy hắn đi ra lập tức nhìn hắn đầy khinh bỉ.
Người nhà họ Mộ cũng đoán được gì đó, ánh mắt nhìn Giang Thiếu Bạch mang theo mấy phần hâm mộ.
Giang Thiếu Bạch không để ý đến họ, đi thẳng đến phòng huấn luyện. Hắn mở mấy phát điện, thử tiếp nhận dòng điện mới.
Hiện tại Giang Thiếu Bạch có thể tiếp nhận dòng điện lớn nhất là 30A, sau khi thăng lên địa giai, mức 30A đã không còn cảm giác gì với hắn. Giang Thiếu Bạch tăng lên 50A, vẫn không có cảm giác gì, cuối cùng lên đến 100A mới có chút cảm giác.
Giang Thiếu Bạch nhìn máy phát điện, thầm nghĩ cái máy này có hạn chế, mức lớn nhất chỉ là 200A, rất nhanh đã không theo kịp tiến bộ của hắn, phải làm một cái máy có công suất lớn hơn mới được.
Dòng điện cuồn cuộn chạy trong người, cảm giác rất tốt, Giang Thiếu Bạch vừa tiến giai, kinh mạch mở rộng không ít. Sau khi thành công tiến giai, hắn có cảm giác cần phải nhanh chóng bổ sung năng lượng.
Giang Thiếu Bạch liên tục hấp thu điện lưu, cơ thể nhanh chóng được lấp đầy. Hắn đang đắm chìm trong cảm giác khoan khoái, chợt phát hiện công suất máy yếu đi, nhìn xuống thì thấy dầu ma-dút đã cạn.
Giang Thiếu Bạch bực bội đạp cái máy một cái, hơi thất vọng.
Cảm nhận được nguyên khí mênh mông cuồn cuộn trong người, hắn rất muốn phóng một tia sét thử nghiệm, xem thực lực hiện tại thế nào rồi.
Lúc còn ở huyền cấp, uy lực tia sét của hắn đã rất mạnh rồi, giờ đã thăng lên địa cấp, tia sét của hắn nhất định sẽ khiến người ra sợ hãi. Nhưng thủ đô có dân số quá đông đúc dày đặc, Giang Thiếu Bạch nghĩ nếu muốn thử nghiệm thì nên tìm một nơi vắng vẻ, tránh việc bị đưa lên đầu đề. Mà hiện giờ đang thời buổi rối ren, nên khiêm tốn một chút mới tốt.
Có câu no ấm sinh dâm dục, thực lực vừa tăng lên, Giang Thiếu Bạch lập tức thả lỏng, chợt nhớ ra dạo này nhiều việc, đã mấy ngày rồi hắn chưa gặp Diệp Đình Vân.
Nghĩ đến Diệp Đình Vân, hắn bỗng có cảm giác ngứa ngáy trong lòng. Không nghĩ đến thì thôi, vừa nhớ đến cậu là lại có xúc động muốn gặp cậu ngay lập tức. Giang Thiếu Bạch thay đổi lợi hại như vậy, cũng nên báo cho Diệp Đình Vân biết để cậu cùng vui với hắn.
Giang Thiếu Bạch gọi điện cho Diệp Đình Vân, lúc này mới biết nhà họ Diệp đã xảy ra chuyện.
***
Mộ Tiếu đứng trước cửa phòng huấn luyện của Giang Thiếu Bạch, vô cùng tò mò nhìn máy phát điện trong phòng qua cửa kính.
Mộ Lâm đi đến, lành lạnh nói: “Nhìn cái gì đấy?”
“Anh Lâm, đó là máy phát điện hả?”
Mộ Lâm gật đầu: “Hẳn là vậy.”
“Máy phát điện kỳ quái quá! Hình như Giang Thiếu Bạch cứ chơi cái máy này, chẳng lẽ là…”
“Chẳng lẽ cái gì?” Mộ Lâm hỏi lại.
“Chẳng lẽ Giang Thiếu Bạch không phải là người mà là người máy. Chỉ có máy móc mới cần phải nạp điện.”
Mộ Lâm nghe vậy lườm đối phương đến trắng mắt: “Siêng năng làm việc, bớt suy nghĩ vớ vẩn đi.”
Cậu lúng túng gãi đầu một cái: “Anh Lâm, tại Giang Thiếu Bạch kỳ quái quá mà. Anh không thấy hắn kỳ quái sao?”
Mộ Lâm dừng bước, quay đầu nhìn cậu nói: “Phỏng chừng Giang thiếu nhìn em cũng thấy em rất kỳ quái.”
“Anh Lâm, em thử cái máy kia được không?”
Anh bất đắc dĩ nhìn Mộ Tiếu: “Sao chuyện gì em cũng hiếu kỳ vậy? Nếu em không sợ chết thì cứ thử. Em bị điện giật chết, anh không nhặt xác cho em đâu.”
Mộ Tiếu: “…”
Cậu lè lưỡi, đi ra phòng khách, thấy Đa Đa – con hamster cực hot trên mạng – đang nằm ngửa chỏng vó trên thảm nhỏ, dáng vẻ sống không bằng chết giống như bị chuyện gì đó đả kích.
Lạc Phao Phao đang cầm cây quạt nhỏ ngồi bên cạnh quạt cho Đa Đa.
Mộ Tiếu nhìn một màn này mà cảm thấy kỳ lạ không thôi.
Mộ Tuyết đi tới nói: “Nhìn cái gì đấy, đừng có ý đồ với con chuột kia nữa. Lạc Kỳ đã nói nó bị cấm phát sóng trực tiếp rồi.”
Mộ Tiếu không hiểu ra sao: “Tại sao vậy? Con chuột đó có nhiều fan lắm mà.” Chẳng lẽ Lạc Kỳ thấy con chuột còn nổi tiếng hơn anh ta nên ghen tỵ?
“Trước kia nó từng đeo viên đá trứng bồ câu, khiến kẻ trộm mò đến.”
Mộ Tiếu nghe vậy kinh ngạc nói: “Viên đá bồ câu đó là thật sao?” Cậu dừng một chút rồi nói tiếp: “Đúng rồi, nhà họ Lạc giàu có như vậy, không cần phải dùng đồ giả. Chị Tuyết, chị nhìn cái thảm của nó kìa, đó là thảm lông đắt tiền cho thú cưng, tự động tỏa nhiệt, hai vạn một cái đó. Đúng là người không bằng chuột mà.”
Mộ Tuyết bất đắc dĩ nói: “Siêng năng làm việc đi.”
Cô nhìn Đa Đa, trong lòng cũng hơi ngạc nhiên, con chuột kia không có đặc tính của chuột. Lạc gia cấm nó phát sóng trực tiếp, e là không chỉ vì viên đá trứng bồ câu thôi đâu.
***
Giang Thiếu Bạch lái ô tô đến vườn thuốc Diệp gia, tìm được Diệp Đình Vân.
Lúc Giang Thiếu Bạch đến thì cậu đang đi quanh vườn thuốc, kiểm kê tổn thất.
“Nhà cậu cũng gặp trộm à?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Diệp Đình Vân gật đầu, cũng không nhìn hắn mà nói: “Mất không ít linh thảo, trên trăm cây linh thảo trong vườn thuốc bị lấy sạch. Mà đây không phải lần đầu tiên, may là không có ai thương vong.” Nếu tình trạng này kéo dài thì nhà họ Diệp sẽ rất nguy hiểm, có lẽ cậu phải rời khỏi gia tộc mới được.
Giang Thiếu Bạch tiếc của thịt đau như cắt: “Cả một vườn thuốc bị nhổ hết linh thảo sao?”
“Ừ.”
Diệp Đình Vân cũng từng bị trộm vườn thuốc, trong vườn có trồng ba bốn gốc linh thảo tương đối quý hiếm, còn lại là hàng thông thường. Diệp Đình Vân hiểu rõ đạo lý không được để hết trứng gà vào một rổ, mấy linh thảo quý hiếm đều trồng phân tán.
Giang Thiếu Bạch không hiểu mấy người từ tiểu bí cảnh làm sao nữa. Họ vừa nghĩ người ở thế giới bên ngoài nghèo mạt, như mọi rợ chưa khai hóa, lại vừa đi xung quanh càng quét, ăn ở khó coi quá.
“Mấy tên kia nghèo đến phát điên rồi sao?”
Diệp Đình Vân trầm ngâm một chút rồi nói: “Tôi nhận được tin tức, chỉ sợ là không tốt lắm. Nghe nói vì linh khí trong tiểu bí cảnh suy giảm nên mấy năm nay thu hoạch linh thảo không được như trước. Mà dân số trong tiểu bí cảnh ngày một tăng, tu sĩ cần linh thảo rất nhiều.”
Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Có đúng là tiểu bí cảnh sắp nổ tung không?”
Cậu bất ngờ hỏi: “Cậu cũng biết?”
Hắn cười cười: “Tình cờ gặp được người đi ra từ tiểu bí cảnh nên biết một chút.”
“Tôi nghe ngóng được tin tức, nói là trong tiểu bí cảnh có người tu luyện đến thiên cấp, gần đây họ có cảm giác tai họa sắp đến, có người đoán nếu linh khí trời đất tiếp tục giảm xuống thì tiểu bí cảnh sẽ tan vỡ, khi đó, người tu luyện sẽ không cách nào đăng lâm đại đạo.”
“Tu sĩ thiên cấp?” Từ ký ức của Vương Minh và Liễu Cầm Cầm, Giang Thiếu Bạch biết được trong tiểu bí cảnh có người như vậy, nhưng rất thần bí.
“Nghe nói tu sĩ thiên cấp có tuổi thọ 500 năm, nhưng không thể tùy tiện dùng võ, một khi dùng đến võ công, nhẹ thì sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ, nặng thì chịu lôi kiếp gia thân.”
“Lôi kiếp gia thân?” Giang Thiếu Bạch thắc mắc hỏi.
“Chính là bị lôi kiếp đánh chết, tôi nghe nói trong lịch sử có người luyện đến thiên cấp, cho rằng có thể phi thăng, kết quả bị lôi kiếp đánh chết.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Quả nhiên con đường tu luyện đầy những rủi ro, mắt thấy sắp đi lên đỉnh cao nhân sinh, kết quả sơ ý té xuống núi, chết không toàn thây. Cho nên mới nói, cuộc sống luôn thay đổi thất thường.
Diệp Đình Vân bỗng hỏi: “Cậu thăng lên địa cấp rồi à?”
Giang Thiếu Bạch lập tức mặt mày hớn hở gật gật đầu: “Đúng vậy! Rất lợi hại phải không?”
Cậu thản nhiên đáp: “Không tồi.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Không tồi là ý gì, hiện giờ hắn rất lợi hại đó.
Hắn nhìn kỹ cậu, phát hiện mộc khí trên người cậu cực nồng, hắn kinh ngạc: “Cậu cũng thăng lên địa cấp?”
Diệp Đình Vân lắc đầu: “Vẫn chưa, có thể tính là bước nửa chân vào thôi.”
Mấy hôm trước cơ thể Diệp Đình Vân bị mộc hóa một lần, trái tim ngừng đập, trong nháy mắt đó, cậu có cảm giác như sắp chết bèn nuốt một viên trúc cơ đan, mạnh mẽ luyện hóa linh lực bùng nổ trong người. Tuy có thể miễn cưỡng áp chế linh lực nhưng vẫn chưa ổn định được.
Cậu thường xuyên bị mất khả năng khống chế linh lực, khiến cậu thấp thỏm như đang đi trên băng.
Giang Thiếu Bạch kéo tay Diệp Đình Vân nói: “Chúng ta đến nhà tôi đi, còn một ít nhân sâm chờ thu hoạch.”
Đến nhà riêng của hắn có thể thuận tiện lăn giường luôn. Khó khăn lắm hai người mới thăng cấp, nên lăn giường chúc mừng mới đúng. Trời có sập cũng không thể trì hoãn việc lăn giường nha!
Diệp Đình Vân nhìn chằm chằm hai mắt sáng như đèn pha của hắn, hiểu rõ hắn có ý gì, nhưng cậu không từ chối.
Giang Thiếu Bạch chợt nhớ ra chuyện gì đó bèn lấy một cái máy ra, dụng cụ phát ra tia sáng chói mắt, hắn nhìn mà cau mày. Diệp Đình Vân lên tiếng hỏi: “Đây là cái gì?”
“Máy kiểm tra linh khí, chỉ cần ở gần đồ vật có linh khí là nó sẽ sáng lên.”
Hắn chợt nghĩ thảo dược mà nhà họ Diệp trồng còn có tác dụng che giấu linh khí cho Diệp Đình Vân.
“Thứ này ở đâu ra vậy?”
“Đây là chiến lợi phẩm của tôi đó.”
Diệp Đình Vân đại khái hiểu “chiến lợi phẩm” là ý gì nên không hỏi tới.
“Xem ra tôi không nên ở lại Diệp gia nữa.” Cậu lo lắng nói.
Hắn nắm tay cậu nói: “Vậy cậu đến ở với tôi. Nếu ai đến kiếm chuyện thì tôi đánh bay người đó.” Hắn vừa lên địa cấp, đạt sức mạnh trước nay chưa từng có nên tự tin cũng tăng vọt.
Giang Thiếu Bạch nắm chặt tay Diệp Đình Vân, tay cậu trơn bóng như ngọc, sờ thật thoải mái. Hắn bỗng có xúc động muốn hôn lên tay cậu, nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, hắn chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, như có ai đang giám thị.
Giang Thiếu Bạch quay đầu lại, tinh mắt phát hiện Diệp Diểu đang nấp sau một cây tùng lớn.
Ánh mắt Diệp Diểu hơi uất ức, lại vừa bực bội vừa hung dữ, giống con chó nhỏ vì chủ nhân có niềm vui mới mà bị vứt bỏ.
Giang Thiếu Bạch đảo mắt, thầm nghĩ có lẽ Diệp Diểu đã biết hắn và Diệp Đình Vân đã “gạo nấu thành cơm”, nhưng không thể ngăn cản đành phải lén lút nhìn ngó.
Giang Thiếu Bạch bỗng cúi đầu hôn Diệp Đình Vân một cái.
Cậu trừng mắt nhìn hắn: “Làm gì vậy?”
Hắn vô tội chớp chớp mắt: “Hôn một cái.”. Tì𝓂 đọc thê𝓂 tại ~ t 𝗋 u 𝓂 t 𝗋 u 𝒚 𝙚 n.𝘃n ~
Giang Thiếu Bạch không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng giờ phút này Diệp Diểu đang tức đến giơ chân, hắn âm thầm đắc ý trong lòng.
“Đi nhanh thôi, linh khí trên người cậu quá nồng, tốt nhất tạm thời ở chung với tôi.”
Diệp Đình Vân cau mày, sắc mặt hơi trầm xuống. Những người từ tiểu bí cảnh đi ra khá đông, đã vậy còn có dụng cụ, nếu họ phát hiện linh khí từ cậu thì rắc rối sẽ kéo đến không dứt.
Diệp Diểu thấy Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi rồi, y bước ra từ gốc cây. Nhớ lại dáng vẻ của Giang Thiếu Bạch, Diệp Diểu tức đến giậm chân. Y nghiến răng nghiến lợi, xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng đành phải chấp nhận sư thật anh hai yêu dấu của y bị tên Giang Thiếu Bạch “miệng đầy lời dối gian” bắt cóc mất rồi.
Hết chương 213
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT