Mộ Nghiên nửa tin nửa ngờ ăn viên đan dược, viên thuốc vừa vào miệng, dược lực nồng đậm lập tức lan ra, cơ thể dịu đi, một cảm giác thoải mái khó diễn tả dâng lên.
Nét mặt Mộ Nghiên trở nên nghiêm túc, hơi căng thẳng nói: “Các hạ nguyện ý dùng đan dược này đổi sách của tôi?”
Quyển sách trong tay Mộ Nghiên được tìm thấy trong một hang núi, y vốn kỳ vọng rất nhiều vào quyển sách, nhưng khi y mang đến phòng đấu giá giới huyền thuật, người giám định phòng đấu giá nói giá trị quyển sách không cao nên từ chối.
Tuy người giám định phòng đấu giá huyền thuật được coi là hoả nhãn kim tinh, nhưng Mộ Nghiên vẫn nghĩ có khả năng đối phương nhìn lầm rồi, thế là y bày sạp thử vận may, xem có ai biết nhìn hàng hay không.
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ.”
“Tôi muốn 5 viên, à không, 3 viên được rồi.” Mộ Nghiên hơi khẩn trương nhìn Giang Thiếu Bạch, sợ hắn đối ý, thái độ hoàn toàn khác vừa nãy.
Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ rồi nói: “Đưa anh 5 viên luôn.”
Từ khi thực lực tăng nhanh, tác dụng của đan dược này đối với hắn đã hạn chế, thế nên hắn không để ý lắm.
Mộ Nghiên vô cùng kích động nói: “Cám ơn.”
Mộ Nghiên vừa ăn một viên đan dược của Giang Thiếu Bạch, bây giờ có thêm 4 viên, mà dược lực của thuốc đúng như lời Giang Thiếu Bạch nói, quả nhiên vô cùng ôn hòa.
Giang Thiếu Bạch đưa cho Mộ Nghiên 5 viên, tương đương với 20 viên luyện cốt đan, giá này đã vượt xa mong muốn của y.
Mộ gia có rất nhiều người tu luyện, đều phải dựa vào đan dược, đa số là mua từ Trần gia. Nhưng Trần gia bán không rẻ, người nhà họ Mộ vất vả kiếm tiền, cuối cùng đa số chui vào túi Trần gia.
Ngay từ đầu thì quan hệ giữa hai nhà là hợp tác, coi như giúp nhau cùng có lợi. Nhưng gần đây Trần gia có một luyện đan sư xuất sắc, lòng tham càng ngày càng lớn. Đối xử với Mộ gia có xu thế vênh váo hung hăng, thậm chí ngầm có ý xem người nhà họ Mộ là thuộc hạ của Trần gia, khiến quan hệ hai bên trở nên căng thẳng.
Khoảng thời gian trước, anh của Mộ Nghiên tìm được một gốc linh dược trăm năm, vốn định bán cho môn phái cổ võ để đổi tài nguyên tu luyện.
Nhà họ Trần nghe tin mới bóng gió nói muốn thu mua, không bán cho họ thì sau này đừng hòng mua đan dược của họ nữa.
Linh dược trăm năm vô cùng hiếm, người có nhu cầu không tiếc bỏ ngàn vàng để mua, thế mà Trần gia chỉ trả 8 viên luyện cốt đan.
Mộ Nghiên nghĩ Trần gia càng lúc càng tham lam vô độ, đáng tiếc người nhà họ Mộ muốn tu luyện thì không thể thiếu đan dược. Dù những người có thực lực cao cũng luyện chế đan dược được, nhưng đều là cung cấp cho người nhà, hiếm khi bán ra.
“Hai cậu mua mấy món còn lại không? Bán hết cho hai cậu, chỉ cần 2 viên đan dược là được.”
Giang Thiếu Bạch buồn phiền nói: “Mấy món còn lại của anh chỉ là một đống rách nát.”
Mộ Nghiên ngượng ngùng đỏ mặt.
Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Mua lại đi.”
Mộ Nghiên bán đủ loại đồ, trong số đó có vài món còn dùng được. Quyển sách này theo lý hẳn là có giá ít nhất mấy chục viên đan dược, thế mà đối phương chỉ cần 5 viên, đúng là quá rẻ.
Giang Thiếu Bạch nghe lời gật đầu: “Ừm, được rồi.”
Mộ Nghiên lấy được đan dược của Giang Thiếu Bạch, không đợi kịp vội vàng trở về.
Hắn nhìn theo bóng dáng đối phương, cảm thán nói: “Người này không dễ dàng gì.”
“Cậu nhìn ra vấn đề gì hả?” Diệp Đình Vân hỏi.
“Công pháp hắn ta tu luyện có vấn đề, phản phệ rất mạnh, chỉ sợ tráng niên mất sớm.”
“Cậu nói không sai.”
Giang Thiếu Bạch bất ngờ hỏi lại: “Cậu biết à?”
“Có lẽ hắn ta là người của cổ võ thế gia – Mộ gia. Người nhà Mộ gia có tư chất rất cao, đa số tuổi còn trẻ đã bộc lộ tài năng. Có điều người nhà này đến 40 tuổi là tới giới hạn, sau tuổi 40 không được dùng võ công, nếu cố dùng vỗ công sẽ hao tổn tuổi thọ, mà dù không dùng võ thì đa số cũng không sống qua tuổi 60.”
Giang Thiếu Bạch giật mình: “Còn có chuyện này nữa sao?”
Đối với nhiều người thì 40 tuổi đang là lúc tráng niên, mà người tu tập cổ võ còn sống thọ hơn người bình thường một chút.
Diệp Đình Vân gật đầu nói: “Nghe nói luyện công pháp của nhà họ Mộ thì giai đoạn sau bị phản phệ sẽ rất đau đớn, nên họ không thể an hưởng tuổi già, công lực càng cao thì khi phản phệ càng khổ sở, nhiều người không chịu nổi mà tự sát.”
Giang Thiếu Bạch trợn mắt, không biết phải nói sao: “Nếu nguy hiểm như vậy thì đừng luyện!”
Cậu lắc đầu đáp: “Nhiều gia tộc cổ võ cố chấp lắm.”
Nhưng đúng là có vài thứ không cách nào từ bỏ, giống như chư hầu thời cổ đại, ai cũng muốn làm hoàng đế, dù biết làm hoàng đế rất nguy hiểm nhưng người trước ngã xuống là có người sau tiến lên mưu đồ tạo phản, muốn quân lâm thiên hạ. Có vài người thành công, nhưng lên ngôi chỉ được vài ngày lại bị người khác giết chết.
“Mộ gia dùng dan dược có thể giảm bớt đau đớn, nhưng giá cả đan dược rất đắt, hầu như tất cả tiền của mà họ vất vả kiếm được đều đổ vào đan dược.” Diệp Đình Vân nói tiếp.
Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ: “Vậy là cái tên khó ưa lúc nãy chính là người thường bán đan dược cho Mộ gia?”
“Nếu tôi đoán không lầm thì gã là người nhà họ Trần, Trần gia cũng là gia tộc cổ võ, nhưng họ còn am hiểu chế thuốc.”
Trần gia có vài cao thủ, nhưng cơ bản đều là dùng đan dược bồi dưỡng mà thành.
Mộ gia là gia tộc cổ võ truyền thừa nhiều năm, thực lực không tồi. Còn Trần gia mới phất lên mấy năm gần đây thôi, nhưng họ phát triển khá nhanh.
Người biết luyện đan luôn được mọi người bợ đỡ, nhưng một người nhà họ Trần mà dám buông lời đe dọa người nhà họ Mộ như vậy, e là quan hệ hợp tác giữa hai nhà sắp chấm dứt.
***
Kế đó Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lại đi thêm một vòng trong hội giao lưu, ngoại trừ quyển sách vừa nãy thì không thu hoạch được gì nữa, thế là hai người quay về khách sạn.
Giang Thiếu Bạch vô cùng tò mò hỏi: “Quyển sách cậu nhìn trúng có gì đặc biệt à?”
Diệp Đình Vân không nói gì mà thả linh lực hệ mộc vào quyển sách, quyển sách thường thường không có gì đặc biệt bỗng chốc thay đổi.
Giang Thiếu Bạch nhìn thấy linh khí tỏa ra bốn phía từ quyển sách, vui mừng nói: “Nhặt được bảo vật rồi!”
Hắn lật quyển sách xem, cao hứng nói: “Trúc cơ đan, phương pháp bào chế trúc cơ đan!”
Hắn từng nghe về trúc cơ đan, nghe nói thứ này có thể tẩy kinh phạt tủy, xây dựng nền móng, đột phá bình cảnh.
Sư phụ hắn cũng rất coi trọng đan dược này, nhưng theo cách nói của ông thì phương pháp bào chế đã thất truyền. Có lẽ vẫn còn người biết được nhưng họ giữ bí mật rất kín, sư phụ hắn cũng không biết.
Giang Thiếu Bạch phát hiện quyển sách này ghi lại vài phương pháp bào chế trúc cơ đan, phương pháp cần linh thảo, nhưng loại này đã tuyệt tích. Có phương pháp bào chế nhưng không thể áp dụng, thật đáng tiếc.
“Không ngờ năm viên bổ khí đan lại đổi được thứ tốt như vậy.” Lúc này Giang Thiếu Bạch mặt mày hớn hở, lúc trước hắn còn dùng viên thuốc này để câu cá trong hồ, giờ nghĩ lại tiếc đứt ruột, quá lãng phí.
“Đình Vân, sao cậu biết sách có vấn đề?”
Diệp Đình Vân thản nhiên nói: “Trực giác. Không biết phương pháp này có thể luyện ra trúc cơ đan không.”
Hắn lật quyển sách xem tiếp, người viết phương pháp này rất có tâm, còn vẽ tranh minh họa. Nhưng nhiều linh dược có hình thù kỳ quái, hắn chưa từng thấy qua.
“Đây là chữ viết cổ.” Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ sách nhiều chữ cổ như vậy, không biết được viết từ năm nào.
Sau đó hắn lấy di động ra chụp nội dung quyển sách, chuẩn bị từ từ thu thập dược liệu trong sách ghi lại.
“Dược liệu này…” Hắn chụp đến một trang bỗng khựng lại.
Diệp Đình Vân nhìn qua, nghi ngờ hỏi: “Dược liệu này có vấn đề gì? Tử san hô tảo châu, thứ này có ghi chép trong sách cổ Diệp gia, rất quý giá, gần bị tuyệt chủng rồi.”
“Tôi từng thấy nó rồi.”
“Ở đâu?”
“Ở sa mạc Taklamakan, tôi từng thấy ở đó.”
Khi đó hắn xuống dưới nước, bị con cá kim đỉnh ngân văn dọa sợ, vội vàng vơ vét vài thứ rồi chạy. Bây giờ thực lực của hắn cách một trời một vực so với lúc đó, nếu lần này hắn gặp lại được thì dù không đánh thắng cũng không đến mức chạy trối chết.
Giang Thiếu Bạch gãi đầu, từ sau khi hắn có được Trượng Lục Kim Thân Quyết, hắn hơi lười biếng tu luyện Ngự Thủy Quyết. Nếu muốn đi đến sa mạc Taklamakan lần nữa thì phải nhanh luyện Ngự Thủy Quyết.
Tinh thông Ngự Thủy Quyết sẽ rất có ích khi chiến đấu dưới nước.
Diệp Đình Vân nhìn phương pháp bào chế rồi nói: “Từ từ chuẩn bị.”
Theo hiểu biết của cậu, tử san hô tảo châu sinh trưởng dưới nước, một khi ra khỏi nước phải nhanh chóng xử lý, nếu không thì dược lực sẽ xói mòn trong thời gian ngắn, đến lúc đó sẽ tốn công vô ích.
Giang Thiếu Bạch gật đầu tán thành.
Tuy quyển sách có ghi vài phương pháp bào chế, nhưng mỗi cách đều cần trên trăm loại dược liệu.
Giang Thiếu Bạch nhớ lại một câu chuyện mà sư phụ hắn từng kể, trước kia có một thuật sư, vì chuẩn bị tất cả dược liệu cần thiết để bào chế trúc cơ đan mà mất vài chục năm, nguyên liệu bào chế còn chưa đầy đủ thì người đã chết.
Kiên trì vài chục năm, cuối cùng thất bại trong gang tấc, người này đành giao trọng trách tìm kiếm nguyên liệu bào chế cho con trai, dặn con trai phải cố gắng tiếp tục tìm kiếm, an ủi linh hồn ông ta trên trời.
Thế nhưng người con này không làm theo di nguyện của cha mà bán hết những dược liệu người cha đã tìm được. Mặc dù làm vậy không tốt lắm, nhưng không thể không nói, cách làm này lại là một lựa chọn tốt. Dù sao muốn tìm được nguyên liệu cần thiết thì không chỉ dựa vào cố gắng mà còn phải xem vận may.
Hết chương 185
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT