Công tác chuẩn bị của đoàn phim "Hoa Nở Hoa Tàn" rất nhanh, chỉ qua hai ngày sau khi tin tức của Đường U Lạc tung ra thì nhân viên đoàn phim cũng gửi kịch bản và các thông báo liên quan đến diễn viên. Những thứ như họp báo ra mắt phim, chụp ảnh poster thì Trần Hi đã làm xong mấy hôm trước, qua vài ngày nữa cô mới chính thức đi quay phim.
Ai da, còn vài ngày để ở nhà, cô rất hài lòng cầm lấy điện thoại…
Trần Hi rảnh rỗi thì đi quét dọn nhà cửa, ăn vặt, ngồi lướt web hóng chuyện. Cô đang xem hăng say thì chuông cửa vang lên, chạy ra mở cửa thì nhìn thấy...
"Tô..." Hai chữ tiền bối còn chưa thốt ra khỏi miệng, nhìn thấy đôi lông mày nhíu lại của Tô Cẩm, cô vội vàng sửa miệng: "Tô Cẩm, anh đến đây làm gì?"
Tô Cẩm tự nhiên đi vào, chậm rãi trả lời cô: "Anh nghe nói vài hôm nữa em sẽ bắt đầu quay phim, nhà anh cách đoàn phim khá gần nên anh qua đây đón em."
"Sao... sao anh biết vài hôm nữa em quay phim ạ?" Trần Hi rất ngạc nhiên, cô chỉ vừa mới nhận được thông báo của đoàn phim, Tô Cẩm không phải là người của đoàn phim, vậy mà anh còn rõ lịch trình hơn cô nữa, điều này không khoa học.
Tô Cẩm bất đắc dĩ xoa đầu cô: "Trần Hi à, anh là bạn trai của em, anh biết mấy chuyện này thì rất bình thường."
Trần Hi thu dọn hành lý, đi xuống nhà, lên xe, chưa đầy một tiếng đồng hồ mà cô đã ngồi yên trên xe của Tô Cẩm theo anh về nhà.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Trần Hi vẫn còn chưa cảm nhận được hết tâm trạng của Tô Cẩm, lúc ngồi trên xe cô chợt nhớ ra là cần phải báo một tiếng cho người đại diện của mình.
Cô gửi một tin nhắn cho người đại diện bảo mình sẽ sang ở cùng với Tô Cẩm.
Một lát sau điện thoại nhận được tin nhắn trả lời: "Chị không lo em đến nhà đàn ông, chị chỉ lo sau này người đàn ông bên cạnh em sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay."
Trần Hi: "..."
Ngôi nhà cô thích, cửa sổ sát đất cô thích, còn có cả người đàn ông cô yêu. Trần Hi thoải mái nằm trên giường, cảm giác hạnh phúc phút chốc dâng trào trong lòng.
Cô đã từng ở đây mấy ngày nên cũng khá quen thuộc với mọi thứ, cảm giác ở cùng với Tô Cẩm không có gì thay đổi, vẫn tự nhiên và thoải mái như trước đây, Trần Hi rất vừa lòng.
Cuối cùng thì Tô Cẩm cũng xem xong Kinh Kim Cương, bây giờ bắt đầu xem cái gì mà "Cuộc Gặp Gỡ Đẹp Nhất". Trần Hi không nghĩ rằng Tô Cẩm lại có những sở thích có chiều sâu như vậy, cô bèn hỏi anh.
Tô Cẩm tùy ý lật một trang sách, thản nhiên trả lời: "Tùy tâm trạng mà xem thôi."
Trần Hi lại hỏi: "Vậy... khi đọc Kinh Kim Cương anh có tâm trạng gì?"
Tô Cẩm ung dung trả lời: "Phổ độ chúng sinh..."
Phụt... Nam thần thật cao siêu... Quả nhiên người thường không thể nào hiểu được.
Ngày thứ hai Trần Hi ở nhà Tô Cẩm thì trời đổ mưa, Trần Hi buồn rầu nằm nhoài trên thảm trải sàn trong phòng: "Tại sao cứ mỗi lần em đến đây thì trời lại mưa?"
Tô Cẩm ra vẻ thần bí đáp: "Chắc là do dự báo thời tiết báo như vậy."
Trần Hi: "..." Nam thần à, anh nhạt quá đi.
Nam thần lại mở miệng: "Nhưng mà như thế cũng tốt… Để em khỏi cần nghĩ lý do chạy ra ngoài."
Bị đi guốc trong bụng rồi...
Trần Hi ngồi bẹp xuống đất bóc khoai lang ăn, truyện tranh trên bàn không còn sức hấp dẫn với cô nữa rồi. Trần Hi nhìn qua nhìn lại, sau đó nhìn đến góc nghiêng của người nào đó đang đọc sách. Mái tóc đen cắt ngắn được chải gọn, đôi mắt đen sâu thẳm, gương mặt nghiêm túc, đường nét tinh tế, đẹp trai lại vô cùng dịu dàng, tao nhã.
Một tay anh chống cằm, tay còn lại lật sách, giống như nam chính tuyệt vời trong cuốn truyện tranh của cô vậy.
Làm sao mà anh ấy lại là người yêu của mình nhỉ?
Sao anh ấy lại trở thành người yêu của mình vậy?
Đáng lý anh ấy không nên là bạn trai của mình đúng không?
"Vậy mà anh lại trở thành bạn trai của em ư? Thật khó mà tin nổi." Trần Hi không kìm được mà thốt lên.
Tô nam thần vẫn rất bình tĩnh trước ánh mắt say đắm của cô, anh lật một trang sách, không để ý đến cô gái háo sắc nào đó mà lên tiếng hỏi: "Em ăn hết khoai trên bàn rồi à?"
Trần Hi quay đầu nhìn đống túi trống không bên cạnh, tiếc nuối đáp: "Em ăn hết rồi, anh muốn ăn hả? Để em đi lấy cho."
Cô vừa dứt lời thì đứng dậy, Tô Cẩm nhìn cô đầy ẩn ý.
Trần Hi nửa ngồi nửa quỳ trên đất, bắt gặp ánh mắt hút hồn của Tô Cẩm, cô chớp mắt nhìn anh.
Giây tiếp theo… Cô bị anh đẩy ngã xuống đất, trong tình huống đó mà nam thần vẫn không quên đỡ lấy đầu cô, sau đó môi lưỡi quấn quít, Trần Hi gần như không thở nổi, sau khi hai người tách ra, cô lập tức thở hổn hển.
Nam thần lên tiếng, giọng nói đầy quyến rũ: "Bây giờ em có cảm giác anh là bạn trai của em chưa?"
Đã như vậy rồi, em còn có thể nói gì nữa chứ? >﹏﹏ Mấy ngày trêu ghẹo và bị trêu ghẹo, hôn và bị hôn của hai người trôi qua nhanh chóng, hôm nay Trần Hi phải đến phim trường. Cô ngồi trên xe nhìn Tô nam thần với ánh mắt cực kỳ không cam lòng… Tô nam thần xoa đầu cô, nghiêm túc nói: "Anh lái xe, không hôn em được đâu, em chú ý nhìn phía trước đi."
>﹏ Xe chạy đến khách sạn của đoàn phim. Hai người xuống xe.
Mấy người Đỗ Hân ở xa đang chém gió thì nhìn thấy bọn họ, Trần Hi quay lại nói nhỏ với Tô nam thần: "Anh cảm thấy có phải em rất dễ bị người khác quên lãng không?"
Tô Cẩm xách vali của cô xuống, khó hiểu nhìn cô.
Trần Hi tiếp tục nói: "Em đi rồi, có phải ngày mai anh sẽ quên em là bạn gái của anh không?"
Tô Cẩm dở khóc dở cười, một tay kéo vali một tay xoa đầu cô, khẳng định: "Không đâu. Anh còn chưa nếm thử tất cả vị kẹo của em mà."
Trần Hi:???
Bãi đỗ xe dưới tầng hầm rất vắng vẻ, ngoài ba người bọn Đỗ Hân ở bên ngoài đến hỗ trợ xách hành lí thì chẳng còn ai.
Bây giờ mấy người Đỗ Hân mới chậm chạp đi qua.
Ngay lúc đó, Tô Cẩm cúi người, hôn một cái thật sâu lên môi Trần Hi... Sau đó còn tựa như thưởng thức mà gật đầu nói: "Hôm nay vị hơi chua, cũng tạm được."
>﹏ Ba người Đỗ Hân: "!!!!"
Tô Cẩm nhìn về phía ba người Đỗ Hân đang dậy sóng trong lòng, vẻ mặt rất bình tĩnh, còn dặn dò Trần Hi đủ thứ.
Trần Hi thấy mấy người Đỗ Hân chỉ có thể ngoan ngoãn vâng lời trước mặt Tô Cẩm thì cực kì vui vẻ.
Nhưng khi Tô Cẩm đi rồi thì ba người lại trở về dáng vẻ như trước.
Đỗ Hân nói: "Mẹ nó, thế mà em thật sự cưa được Tô Cẩm rồi, em nói xem, rốt cuộc em đã giở trò gì với cậu ấy vậy?"
Tiểu Cổ: "Không ngờ trong mắt Tô Cẩm thì chị Hi lại thắng được Tần Kha, chuyện này không khoa học chút nào!"
Tiểu Lâm: "Chị Hi, em muốn bái chị làm sư phụ, chị dạy em cách quyến rũ đàn ông đi, chị dạy em đi, em hứa là sẽ không truyền ra ngoài đâu."
Trần Hi nhìn ba người nhao nhao chạy đến bên cạnh mình, cô bình tĩnh cười rồi lên tiếng: "Mọi người cảm thấy khả năng Tô Cẩm thích em bởi vì em xinh đẹp như hoa, khí chất tao nhã, nghiêng nước nghiêng thành có cao không?"
Bọn người Đỗ Hân đồng thanh đáp: "Đương nhiên là không."
Trần Hi không cười nữa, khẽ nói: "Vậy thì do gần đây mắt anh ấy bị mù."
Mấy người Đỗ Hân quả quyết gật đầu: "Chẳng trách..."
Trần Hi: "..." Quả nhiên tôi đã đắc tội với mấy người rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT