Editor: Mie

Beta: An Hiên

Ngày đó Trần Hi không trang điểm, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh đèn lộ vẻ mê người, Mẫn Triết chưa từng nhìn thấy nữ minh tinh nào không trang điểm mà lại có thể đẹp đến vậy, trong lúc nhất thời tinh thần hơi dao động.

Trần Hi nở nụ cười tiêu chuẩn, đôi mắt phản chiếu ánh đèn thủy tinh trên trần, óng ánh dọa người, lông mi của cô rất dài, nháy mắt một cái đã hấp dẫn Mẫn Triết, vị trí chủ đạo giữa hai người thay đổi.

Trần Hi đặt ly rượu xuống, hai tay đột nhiên vòng lên cổ anh ta, tim Mẫn Triết đập thình thịch, há miệng nhìn cô, tay của Trần Hi chuyển động sau lưng anh ta, Mẫn Triết không biết cô đang làm gì nhưng Tô Cẩm đứng phía xa lại thấy rõ tình huống nơi này của bọn họ.

Tô Cẩm nhíu mày, định nhấc chân đi về phía này, kết quả điện thoại của anh kêu lên, anh thu chân lại mở điện thoại ra.

Cũng ngay lúc này, người nào đó rút cánh tay đang khoác trên vai Mẫn Triết xuống, hơn nữa còn nhanh chóng bỏ điện thoại vào túi sau lưng.

Mẫn Triết như lọt vào trong sương mù nhìn cô, sau đó xem đồng hồ, đã một phút rưỡi trôi qua rồi mà Tô Cẩm vẫn còn chưa đến đây, không khoa học chút nào, chẳng lẽ thật sự là anh ta nhầm ư? Không phải chứ.

Trần Hi cũng nhìn đồng hồ trên tay anh ta, tràn đầy tiếc nuối lại lẫn chút mùi hả hê, "Tiền bối Mẫn, làm sao đây, anh sắp hết thời gian rồi."

Khóe miệng Mẫn Triết giật giật, không nhịn được nên quay đầu lại nhìn Tô Cẩm, phát hiện Tô Cẩm vẫn còn đang uống rượu tán gẫu, bắt gặp ánh mắt của anh ta còn chào hỏi anh ta nữa chứ, Mẫn Triết sắp điên rồi, không hề nghĩ đến chuyện Trần Hi sẽ giở trò sau lưng.

55, 56, 57...

Trần Hi vỗ tay, "Okay, tiền bối Mẫn, em sẽ chờ anh thổ lộ trên TV, đừng ngại ngùng, cuộc sống mà, đôi khi phải đi con đường không tầm thường mới có thể phát hiện ra tài năng của mình được."

Cô còn áy náy vỗ vai anh ta tỏ vẻ an ủi, Mẫn Triết cực kỳ đau lòng, hai tay chống bàn lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm, "Không đúng, không đúng..."

Ngay lúc Mẫn Triết đang đau khổ, Trần Hi thì thoải mái vô cùng, Tô Cẩm rất biết chọn thời gian đi đến, anh nhìn vẻ mặt hả hê của Trần Hi thì cười lắc đầu, sau đó quay sang Mẫn Triết, thong thả nói, "Đúng rồi, bạn gái mới của cậu vừa gọi điện thoại cho tớ, nói là cậu không nghe điện thoại, còn hỏi tớ cậu đang ở đâu."

Nét mặt Mẫn Triết thay đổi lấy điện thoại ra xem, thấy mười bảy cuộc gọi nhỡ, mặt anh ta đen sì, vội hỏi, "Cậu nói thế nào?"

Tô Cẩm xòe tay, trịnh trọng trả lời, "Còn có thể nói thế nào, tất nhiên là cậu đang làm gì thì tớ nói cái đó."

Mẫn Triết muốn khóc luôn rồi.

Tô Cẩm không quan tâm chút nào, "Tớ nói cậu đang ôm một cô gái nói chuyện phiếm, còn là hoa đã có chủ."

Mẫn Triết bị đùa ác, anh ta lau nước mắt nhìn Trần Hi xong lại nhìn sang Tô Cẩm, quát, "Đó là vợ tương lai của tớ đấy."

Mẫn Triết không kịp bỏ ly rượu xuống đã chạy ra ngoài, hình ảnh duy mỹ đó thật sự khiến người ta phải líu lưỡi, Trần Hi nhìn bóng lưng anh ta đi xa thì bật cười vui sướng, nhưng cô vẫn bắt được sai sót từ miệng nam thần, "Ai là hoa đã có chủ ạ?"

Cảm giác Tô nam thần đứng trước mặt hoàn toàn không giống với Mẫn Triết, Trần Hi không dám nhìn thẳng.

Tô Cẩm nhìn khuôn mặt trắng hồng của cô, không trả lời vấn đề cô đưa ra, chỉ nói, "Đi thôi, đi cắt bánh kem."

Ở trước mặt Tô Cẩm, Trần Hi rất dễ bị dụ nên lập tức bỏ ly rượu xuống đi theo anh cắt bánh kem.

Đợi đến khi cô cầm dao cắt bánh kem trong tay, vẻ mặt mọi người xung quanh rất kỳ lạ.

Bao gồm Tần Kha đang đứng bên cạnh không cười và cả Đường U Lạc đang cười đầy căm hận.

Lúc đó Trần Hi mới biết Tô nam thần nói cắt bánh kem chính là cắt chung với cô. o(╯□╰)o

Tên đã lên dây, không bắn không được, Trần Hi không còn đường để lui.

Thế là cắt bánh kem xong lại đổ champagne, mọi người cùng nói chúc mừng, sau đó thay nhau mời rượu, Trần Hi uống trong trạng thái hoang mang, không biết rốt cuộc bọn họ đang chúc mừng ai, chúc mừng cái gì?

Trần Hi chưa uống được bao nhiêu, vừa mới vui vẻ đã bị Tô Cẩm lấy ly lại không cho cô uống rượu, còn bảo đi ăn gì đó đi, nhưng cô vừa ăn cả đống thứ rồi nên bây giờ chỉ muốn uống thêm vài ly.

Nhưng Tô nam thần rất kiên trì, uống một hơi hết sạch rượu của cô.

Trần Hi tiếc nuối rời khỏi nơi này, nhàm chán lên sân thượng hóng gió.

Bữa tiệc được tổ chức ở một khách sạn nổi tiếng, đã đến buổi tối, phía sau vườn hoa chiếu đèn nê ông năm màu, có thể nhìn thấy đủ loại chậu cây cảnh được cắt tỉa đặc biệt khắp nơi, phiến đá lót đường bóng loáng, bể bơi lộ thiên gợn sóng lăn tăn và cả đình nghỉ mát theo phong cách nhà giàu.

Trần Hi mở cửa sân thượng, một làn gió đêm lướt qua mặt, thổi đến mức khiến tinh thần người ta phấn chấn, đầu óc lập tức tỉnh táo hơn một chút.

Trên ban công bày một ít champagne và bánh ngọt, trong góc có một chiếc ghế sofa kiểu Châu Âu để chuẩn bị cho khách mời có thể thoải mái nghỉ ngơi, ánh đèn bên ngoài rất mờ, Trần Hi đi đến bên cạnh lan can sân thượng, hít một hơi thật sâu...

"Chị thường tự hỏi rốt cuộc Tô Cẩm thích người như thế nào, tài giỏi ra sao mới thích hợp ở bên cạnh cậu ấy, chị đã từng nghĩ rất nhiều, chỉ duy nhất chưa nghĩ đến kiểu người như em."

Sau lưng truyền đến một giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng, Trần Hi quay đầu lại, Tần Kha cầm một ly rượu ngồi trên ghế sofa trong góc, không phải champagne mà là rượu vang, cô ta mặc chiếc váy màu đen, ánh đèn bên ngoài mờ ảo nên Trần Hi không phát hiện ra cô ta cũng ở đây, mà càng không ngờ Tần Kha vừa mở miệng đã nhắc đến Tô Cẩm.

Tần Kha nghiêng người dựa vào ghế sofa, lắc lư ly rượu vang trong tay, ánh mắt mơ mơ màng màng chăm chú nhìn ly rượu, tay còn lại thì chống má, hai chân vắt chéo nhau, trông vừa lười biếng lại mê người, giống như những quý phu nhân có tiền trên TV vậy.

Cô ta hơi nhếch môi, "Đừng hiểu nhầm, không phải chị nói em không tốt, chỉ là theo hiểu biết của chị về Tô Cẩm, từ ngày đó chị đã biết điều cậu ấy không thích nhất chính là những nữ minh tinh ra mắt không sạch sẽ lại còn dựa vào quan hệ để lăng xê."

Trần Hi, "..."

Đúng rồi, chị đâu bảo tôi không tốt, chỉ nói tôi là nữ minh tinh không sạch sẽ lại còn dựa vào quan hệ để lăng xê mà thôi.

Hình như Tần Kha đã uống không ít, gò má ửng đỏ, say chếnh choáng, nói xong, cô ta lại cầm ly rượu vang lên uống rồi nói tiếp, "Em không biết đâu, thực ra chị đã quen biết cậu ấy từ rất sớm, không phải từ bộ phim điện ảnh "Tình Yêu Vô Hình", mà là lúc cậu ấy mới hai mươi tuổi..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play