Editor: Đẹ

Beta: An Hiên

Đường U Lạc tạo nên một cơn sốt trong giới giải trí, mà Trần Hi chính là ngòi nổ. Đường U Lạc đang đắc ý ngồi đợi xem Trần Hi sẽ làm gì tiếp theo, kết quả lại làm cho cô ta thất vọng. Trần Hi không hề có động tĩnh gì, cả ngày ngồi trước máy tính, không đọc kịch bản cũng không tập quay. Vậy mà đến lúc quay phim lại không hề nói sai lời thoại lần nào, ngay cả giọng điệu cũng phù hợp chính xác.

Đường U Lạc càng ngày càng thấy ngứa mắt mà không còn cách nào cả. Dù sao cô ta cũng đã bôi đen Trần Hi với người ngoài đến nỗi không thể đen hơn nữa rồi, chẳng thể làm gì thêm được.

Trần Hi tự mình biết mình nên mỗi ngày cũng chỉ lẳng lặng quay phim.

Một ngày kia, đột nhiên có cơn mưa xối xả ở địa điểm quay phim. Lúc đó vẫn còn vài diễn viên chính ở lại đỉnh núi, mà đoàn làm phim cũng không ngờ tới thời tiết này. Nhất thời, mọi thứ đều như thể gà bay chó sủa, mọi người chạy qua chạy lại thu dọn đồ đạc cất lên xe. Bởi vì tình huống khẩn cấp, Trần Hi và vài người đều chui vào chiếc xe của trợ lý Tô Cẩm.

Ngoài cửa sổ sấm sét vang dội, tổ làm phim bảo bọn họ nên đi về trước, sợ rằng nếu chậm trễ chút nữa thì khó có thể xuống núi.

Mạnh Thành Đức ngồi ở ghế lái, vội gật đầu rồi khởi động xe chuẩn bị xuống núi. Trong xe lúc này có Trần Hi, Tô Cẩm, Đường U Lạc và một nam phụ tương đối quan trọng. Mạnh Thành Đức lái xe, Tô Cẩm ngồi ghế lái phụ, đằng sau lần lượt là Đường U Lạc, Trần Hi và anh chàng nam phụ.

Nam phụ kia vẫn thường hay cười nói với Trần Hi trong đoàn làm phim, mà ngoài đời cũng coi như có quen biết nên vừa lên xe đã tâm sự đông tâm sự tây với Trần Hi.

Đường núi không dễ đi, mọi người ngồi trong xe cũng bị phân tán sự chú ý. Những hạt mưa lớn nhỏ đập vào thân xe khiến tâm trạng trở nên nặng nề hơn. Đi vào đoạn đường quanh co bên sườn núi mà như thể ngồi cáp treo, trái tim tựa như treo ngay cổ họng.

Đường U Lạc thể hiện rõ ràng nhất, trên đường đi cô ta cứ phàn nàn không ngừng về thời tiết đến nhân viên, rồi lại phàn nàn đường núi. Mạnh Thành Đức cũng đáp lại cô ta một hai câu, nhưng thấy người khác không thèm để ý nên cô ta dần trở nên yên tĩnh.

Tô Cẩm ngồi phía trước im lặng nhìn ra ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.

Bởi vậy, càng về sau trong xe cũng chỉ còn có tiếng nói chuyện của Trần Hi và anh chàng nam phụ.

Trần Hi mở Weibo, nam phụ cũng tò mò cúi đầu xem cùng, khẽ hỏi, “Chị Hi, chị đang xem cái gì vậy?”

Trần Hi thản nhiên trả lời, "Một loạt các từ hiếm có trong văn học Trung Quốc."

Mấy người phía trước bỗng liếc nhìn cô một cái, nam phụ cũng tò mò nhìn cô.

“Thông thường chúng ta vẫn hay gọi là những từ ngữ thô tục.”

Mấy người phía trước cúi đầu, Đường U Lạc xùy một tiếng. Nam phụ tiếp tục nhìn.

Cậu ta nhìn một lúc, sau đó lại hỏi, “Chị Hi, chị xem những thứ này làm gì vậy? Không phải tự hành hạ bản thân sao?”

Trần Hi rất nghiêm túc dạy bảo, “Chàng trai, xem những thứ như thế này mới có thể trau dồi kiến thức, ví dụ như văn học, từ vựng hoặc là lòng người tốt xấu.”

Nam phụ lên tiếng, “Nghe chị nói vậy em cũng cảm thấy rất có lý, chúng ta cùng nghiên cứu đi.”

Trần Hi nói: “Tốt lắm, cậu cũng muốn xem tiếp sao? Lại đây.”

Nam phụ nhích lại gần, cười nói, “Được được.”

Trần Hi nhìn khuôn mặt trắng mịn như ngọc của anh chàng nam phụ, tâm trạng rất vui vẻ, trực tiếp bỏ qua vẻ mặt đặc sắc của ba người còn lại.

Hai người ngồi nghiên cứu xem Trần Hi bị mắng chửi và bàn tán như thế nào. Được một phần ba quá trình thảo luận, Trần Hi dùng vốn từ vựng muôn màu muôn vẻ của mình giải thích cặn kẽ cho nam phụ biết đủ các thể loại từ ngữ thô tục bằng cả tiếng Anh lẫn tiếng Trung.

Nam phụ rất nghiêm túc học hỏi, thỉnh thoảng còn đặt những câu hỏi sắc bén.

Ví dụ như: “Chị Hi, chị bị bôi đen như thế này lỡ bố mẹ thấy được thì làm thế nào?”

Trần Hi trả lời, “Không biết, chị chặn bọn họ rồi. Đợi đến lúc được tẩy trắng thì chị sẽ liên hệ lại.”

Còn nữa: “Chị Hi, chị bị đá như vậy, lại còn bị bôi đen, chị cảm thấy nguyên nhân từ đâu mà ra?”

Trần Hi trả lời, “Còn có thể là nguyên nhân gì? Tất cả đều vì đối thủ quá mạnh mẽ mà vốn liếng của mình không đủ. Nếu có, hiện tại chắc hẳn chị nên nằm ôm đàn ông xem drama rồi.”

Nói xong lại cảm thấy không đúng ở đâu đó, “Nói cái gì vậy, chị có bị đá đâu.”

Nam phụ lạnh lùng vung tay, “Không cần giải thích, bọn em đều hiểu mà.”

Cuối cùng: “Chị Hi, đạo diễn Uông luôn nghi ngờ ánh mắt của chị, em cũng rất nghi ngờ, chẳng lẽ chị không thấy rằng tiền bối Tô đẹp trai hơn Nghiêm Hoài An rất nhiều sao?”

Trần Hi còn đang định thuận miệng trả lời, bỗng ngẩng đầu, không đúng, sao không khí lại có vẻ tràn ngập sát khí thế này?

Mạnh Thành Đức lớn tiếng ho khan, cảnh cáo liếc ra đằng sau, Đường U Lạc ngồi chỉnh sửa móng tay nhàn nhã nhìn cô. Về phía Tô Cẩm, anh bỗng hơi thả lỏng người, nghiêng đầu bình tĩnh nhìn cô.

Trần Hi suy nghĩ một chút, cẩn thận đáp lời.

“Thật ra thì đạo diễn Uông và mọi người hiểu lầm rồi, chị không có quan hệ gì với Nghiêm Hoài An cả…”

“Người ta đang hỏi cô cảm thấy ai đẹp trai hơn, không hỏi cô có quan hệ với ai.” Đường U Lạc ở bên cạnh góp gió.

Trần Hi trả lời thế nào cũng đều có vấn đề. Nói là Tô Cẩm đẹp trai, mọi người nhất định sẽ cảm thấy cô nông cạn, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Nếu nói rằng Nghiêm Hoài An đẹp trai thì... Dù sao bất kể có trả lời như thế nào thì cũng phải có ý là Tô Cẩm đẹp trai. Nên trả lời thế nào đây ta?

“Tô…”

Cô còn chưa nói hết câu, Đường U Lạc lại lên tiếng, “Nói cách khác là Nghiêm Hoài An không đẹp trai mà cô vẫn qua lại với anh ta, hẳn là ánh mắt có vấn đề."

Trần Hi: “…”

Sao mấy người có thể nói vậy được cơ chứ, cho nên cô mới bảo mình không có quan hệ gì với Nghiêm Hoài An cơ mà, mấy người không nghe à?

Tô Cẩm nhìn khuôn mặt đầy vạch đen của Trần Hi, cũng không biết vì giải vây cho Trần Hi hay có ý gì khác, anh chớp mắt khẽ cười, “Trần Hi thích mấy chàng trai nhỏ tuổi như Liễu Khê ấy, Nghiêm Hoài An và tôi không có liên quan gì.”

Liễu Khê, ai cơ? Trần Hi nghi ngờ nhìn Tô Cẩm. Anh chỉ cười, không giải thích rồi quay ra nhìn cửa sổ, nụ cười ấy còn dễ bị giật điện hơn so với sấm chớp ngoài trời.

Cũng may còn có Đường U Lạc, cô ta nhìn nam phụ, sau đó nói, “Khó trách hai người có nhiều chuyện để nói với nhau như thế, hóa ra vì có sở thích kiểu vậy, thật sự không nhìn ra đấy Trần Hi.”

Trần Hi cứng ngắc quay đầu nhìn chàng trai nào đó đang thẹn thùng, lo lắng không yên, “Liễu Khê, cậu bao nhiêu tuổi?”

Quả nhiên nam phụ nhăn nhó trả lời, “Hai mươi hai ạ.” Sau đó lại thêm một câu, “Còn chưa lập gia đình.”

Gia đình cái đầu nhà cậu, khóe môi Trần Hi run rẩy, bình tĩnh dịch mông, quay đầu bốn mươi lăm độ nhìn ra cửa sổ.

Một đường xuống núi thẳng tiến đến đường cao tốc cũng không thấy mưa tạnh, Tô Cẩm hỏi địa chỉ nhà của Đường U Lạc và Liễu Khê, sau đó bảo Mạnh Thành Đức đưa hai người về.

Đường U Lạc thất vọng, “Trần Hi, nhà cô ở đâu?”

Trần Hi còn chưa kịp nói địa chỉ, Tô Cẩm ngồi đằng trước bình tĩnh nói ra tên đường. Đường U Lạc nghi ngờ nhìn qua nhìn lại hai người, nam phụ cũng góp phần, “Chị Hi, em hỏi chị mà chị vẫn chưa nói mình ở đâu.”

Trần Hi muốn giải thích.

Tô Cẩm mở lời, “Trí nhớ cô ấy không tốt, tôi hỏi người đại diện của cô ấy.”

Tô nam thần thật uy phong.

“Trí nhớ không tốt á? Kịch bản còn không đọc mà vẫn quay được phim, chắc hẳn trí nhớ không kém lắm đâu nhỉ?” Đường U Lạc bất mãn phá đám.

Tô nam thần đáp, “Cô Đường đã nghe đến trí nhớ có chọn lọc bao giờ chưa? Về điểm ấy tôi cũng rất hài lòng với Trần Hi. Ít nhất lúc quay phim sẽ tiết kiệm được thời gian.”

Sao nam thần lại như thế chứ?

Đường U Lạc không trả lời, chỉ trừng mắt nhìn người vô tội là Trần Hi qua gương chiếu hậu.

Mạnh Thành Đức ngồi bên cạnh Tô Cẩm đạp chân ga mạnh hơn, lau mồ hôi, trong lòng căng thẳng.

Rốt cuộc là trúng phải cái gì mà bao che cho Trần Hi quá rõ ràng như thế chứ? Ngay cả xưng hô cũng có tính công kích, Trần Hi, cô Đường. Không được, không thể chịu nổi cảnh tượng này.

Đường U Lạc được đưa về nhà đầu tiên, Tô Cẩm rất có phong độ đưa cho cô ta một cái ô rồi nhìn cô ta quay đi. Mạnh Thành Đức lại lén lau mồ hôi, trong lòng biết rằng Đường U Lạc đã chạm vào giới hạn của Tô Cẩm. Đợi Đường U Lạc đi vào tòa nhà, anh lập tức quay đầu.

Tiếp tục lên đường, cuối cùng cũng đến nhà của bạn nam phụ, Tô Cẩm đưa cho cậu ta một cái ô che mưa, Trần Hi nhìn trời mưa rào rào bên ngoài, trong lòng không khỏi lo lắng, định đi theo đưa cậu ta lên một đoạn.

Nam phụ rất cảm động, nói, “Chị Hi, em là đàn ông con trai, thật sự không có việc gì đâu.”

Trần Hi phóng khoáng mở ô, “Không sao, cậu còn nhỏ tuổi, vẻ ngoài lại đẹp trai, phải đề phòng lỡ gặp phải sắc lang.”

Nam phụ không phản bác được, ngay cả Mạnh Thành Đức ngồi trên xe cũng không biết nói gì.

Sau đó vẫn là Tô nam thần không nhìn nổi, trực tiếp xuống xe cầm ô trên tay của Trần Hi rồi bắt cô ngồi vào xe, đóng cửa.

Trần Hi không có sức chống cự đối với Tô Cẩm, cho nên đến lúc ngồi vào mới kịp phản ứng.

“Tiền bối Tô, anh định làm gì vậy ạ?”

Tô Cẩm kéo nam phụ còn đang lưu luyến đi vào bên trong. Trần Hi che miệng, đồng tử mở to, chợt cảm thấy khó tin, còn suy nghĩ lung tung hồi lâu.

Suy nghĩ lung tung bao gồm nam X nam, tình anh em, tàn bạo, cưỡng bức và đủ loại từ ngữ đen tối khác.

Mạnh Thành Đức ngượng ngùng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, “Cô Trần, cho tôi cắt ngang một chút được không? Nước bọt của cô…”

Trần Hi ngồi trên xe trong sự giày vò khoảng năm phút đồng hồ, số lần ngó nghiêng lên tới hai lần mỗi giây.

Làm hại Mạnh Thành Đức ngồi phía trên cũng bắt đầu suy nghĩ linh tinh.

Trong sự nghĩ lung tung này bao gồm ghen ghét, hận thù, báo thù, vứt xác và đủ loại từ ngữ bạo lực khác.

Năm phút sau, người được mong ngóng đã lâu - Tô nam thần cầm ô đi trong làn mưa gió bão bùng. Bóng dáng thẳng tắp, bước chân không loạn, sợi tóc che khuất trán anh, trông còn trẻ hơn nam phụ mấy phần.

Trần Hi nuốt nước bọt, cảm thấy hôm nay có vẻ khó kiềm chế tâm trạng, cô đành yên lặng cúi đầu lướt Weibo.

Nhưng điều này không thể ngăn cản người kia.

Trong ánh mắt phức tạp của Mạnh Thành Đức, Tô Cẩm gấp ô để vào giữa, sau đó tiện thể ngồi xuống ghế sau, đóng cửa, nhắc nhở Mạnh Thành Đức còn đang ngây ra, “Anh lái xe đi.”

Khởi động xe, quay đầu, Tô Cẩm nhìn ngón tay run nhè nhẹ của Trần Hi, anh nhướng mày, cầm cốc cà phê tỏa ra hơi ấm trong tay đưa cho cô.

Trần Hi tự nhiên nhận lấy uống một ngụm, mùi vị không tệ, sau đó lại uống thêm ngụm nữa.

Cô ngẩng đầu, nhìn mặt Tô Cẩm, giọng nói cũng hơi run.

“Cà phê? Tiền bối Tô mua đấy ạ?”

Tô Cẩm thuận miệng trả lời, “Không phải, là Liễu Khê thấy tinh thần cô có vẻ không tốt, sợ tôi vứt xác cô ở nơi hoang vu hẻo lánh nên đưa cho cô uống.”

Ực ực, Trần Hi uống một ngụm lớn, cũng không biết nên tỏ vẻ gì lúc này, trong mắt Tô Cẩm lại trở thành cô tin lời mình nói.

Tô Cẩm khẽ cười, lắc đầu rồi cầm lấy cốc cà phê trong tay cô uống một ngụm. Anh trả lại cho cô rồi bất ngờ cầm lấy chiếc điện thoại trong tay cô, còn cực kỳ tự nhiên mở lên xem.

Trần Hi cảm thấy kinh ngạc, Mạnh Thành Đức ở phía trước cũng cảm thấy như vậy, không ngờ lại lỡ trượt tay một cái.

Trần Hi và Tô Cẩm không để ý, ngồi phía sau không cài dây an toàn. Bởi vậy Trần Hi ngã vào trong lồng ngực Tô nam thần.

Mà lại còn dùng một tư thế vô cùng tự nhiên ôm lấy anh, một tay để trên vai, tay còn lại đặt trước ngực. Trời đất chứng giám, cô thật sự đã khống chế bản thân rất tốt rồi, chỉ sờ soạng hai cái lập tức bỏ tay ra.

Về phía Tô nam thần, không biết là bị sờ soạng nên mất hứng hay gì khác, anh không hài lòng bảo Mạnh Thành Đức, “Anh cẩn thận một chút đi.”

Mạnh Thành Đức ôm lấy lồng ngực đang bị kích thích, đáng thương gật đầu, sau đó nhìn không chớp mắt tiếp tục lái xe.

Mưa rơi không ngừng, nước trên mặt đất không kịp thoát, xe lái qua làm cho nước bắn tung toe lên cao 1 mét, giống như gột rửa chiếc xe. Nhà của Trần Hi ở khá xa, trên đường cũng không thấy chiếc xe nào.

Ngoại trừ tiếng nước, tiếng động cơ xe chạy thì chỉ có tiếng hít thở của ba người.

Tô Cẩm ngồi bên cạnh hứng thú cầm điện thoại của Trần Hi xem trang web cô vừa đọc, khuôn mặt không rõ biểu cảm, bình tĩnh đọc từng trang.

Trang web là chỗ bình luận của fan, cho dù là Weibo hay diễn đàn nào khác, hiếm khi quần chúng đều một lòng cùng nhau chống lại cô thế này. Những bình luận khó coi đến nỗi có thể nói là người thấy đau lòng người nghe rơi lệ.

Trần Hi cứ ngồi bên cạnh như vậy, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng nhảy nhót tưng bừng, không thể dừng lại nổi.

Tô Cẩm đọc những thứ mà trong miệng Trần Hi nói là từ ngữ cao thâm, càng đọc càng lướt nhanh, sau đó nhướng mày cảm khái, “Đây là lần đầu tiên tôi thấy nữ diễn viên nào như cô đấy.”

Trần Hi hoảng sợ, vội vàng quay đầu nhìn anh, nghĩ rằng chắc hẳn anh đã đọc đến mức độ thô tục nhất rồi. Vội vàng “à” một tiếng.

Tô Cẩm nói, “Tôi nói là đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến một người bị bôi đen như vậy, đọc nhiều như thế mà không chửi lại ai câu nào, ngược lại còn cảm ơn người ta nữa đấy.”

Trần Hi vui mừng, vội hỏi, “Khoa trương như thế ạ?”

Tô Cẩm tỏ vẻ uyên thâm, sau đó đọc to.

“Mong mọi người đừng vu oan Trần Hi nữa, làm một minh tinh đã không dễ dàng, huống chi người ta mới chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi.”

Đoạn đầu khiến cho Trần Hi rất vui vẻ, đuôi lông mày của Tô Cẩm khẽ nhướng lên, sau đó nói tiếp, “Bị áp dụng quy tắc ngầm, bắt cá hai tay, bị bao nuôi, còn phải đóng phim với Tô Cẩm một cách áp lực như thế. Không ai có thể hiểu được cảm nhận của cô ấy.”

Những điều này… Cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận…

“Quan trọng nhất là tôi đã từng cho rằng bản thân là người bất hạnh nhất thế gian này, muốn tìm đến cái chết. Nhưng thời điểm nhìn thấy cô ấy, tôi mới biết được hóa ra cô ấy là người thảm hại nhất, là cô ấy đã cứu sống tôi. Cho nên mỗi khi cảm thấy tâm trạng không tốt, tôi sẽ xem những bộ phim nào có cô ấy để có thêm dũng khí. Ở đây, tôi chỉ muốn nói với Trần Hi một câu, Trần Hi, hãy cố gắng lên, mong rằng cô ngày càng bi thảm hơn.”

Trần Hi “…” Cái gì gọi là oán cái gì gọi là thù?

Mạnh Thành Đức ở phía trước đang lái xe “phụt” một tiếng rồi bả vai bắt đầu co lại.

Một giây này, cõi lòng Trần Hi sụp đổ. Cô không còn cách nào dùng từ ngữ để diễn tả tâm trạng hiện tại của bản thân nữa rồi. Chỉ có thể yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm mắng mẹ nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play