Editor: Thiên Nhạc

Beta: An Hiên

Đoạn quảng cáo tiếp theo khó hơn đoạn trước nhiều, ngay cả khâu chuẩn bị cũng phải làm thật kĩ càng. Đỗ Hân giúp cô lo liệu trang phục, Tiểu Lâm và Tiểu Cổ vừa được khôi phục công việc cũng đang lo trước lo sau, chỉ có mình Trần Hi nhàm chán ngồi trong xe đọc kịch bản. Cửa sổ xe phát ra tiếng động, Trần Hi nhìn ra ngoài, đột nhiên giật thót rồi vội vàng mở cửa xe.

Tô Cẩm mặc vest màu đen đứng bên ngoài, dáng người thon dài càng khiến anh trở nên quyến rũ. Anh bước lên xe, ngồi xuống đối diện cô, nói qua một chút với cô về kịch bản, thi thoảng Trần Hi sẽ gật đầu đáp lại.

“Cô quen biết Tỏa Thanh Thu à?”

Trần Hi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, sau đó gật đầu: “Quen ạ, có thể coi như bạn bè.”

Tô Cẩm trực tiếp hỏi: “Cô ấy có nói rằng sẽ để cô diễn vai Vân Yên trong Mộng Trang Chu không?”

“Chuyện này em biết, hôm qua cô ấy đã nói lại với em, nhưng em vẫn cảm thấy tiền bối Tô cần suy nghĩ chuyện này kĩ càng, chọn em hẳn là một lựa chọn mạo hiểm đấy.”

Tô Cẩm không để ý lắm: “Cô sợ scandal sẽ gây ảnh hưởng à? Tôi không quan tâm những chuyện đó, kĩ năng diễn xuất của cô rất tốt, trước đây tôi vẫn luôn cân nhắc về diễn xuất của cô, Tỏa Thanh Thu chỉ khiến tôi quyết đoán hơn thôi.”

Trần Hi không hề lo lắng về scandal, không biết cô đã quăng chuyện của Nghiêm Hoài An ra xó xỉnh nào rồi, cô chỉ lo lắng liên tục có scandal sẽ gây hiệu quả ngược lại. Hiện tại những lời xúc phạm cô đã ảnh hưởng tới công ty, e rằng không cẩn thận sẽ ảnh hưởng tới cả Tô Cẩm, đó mới là điều khiến cô chết không có chỗ chôn. Tuy nhiên, sau khi nghe anh nói, tất cả lo lắng trong lòng Trần Hi biến mất trong chớp mắt: “Anh nói thế khiến em rất vui, em cũng khá thích nhân vật này.”

Tô Cẩm gật đầu, lúc mở cửa bước xuống xe, anh nói với cô một câu không mặn không nhạt: “Chuyện hôm đó cô xử lí rất tốt, nếu như lần hợp tác này cô nắm bắt thành công thì tin đồn bây giờ chẳng đáng là gì cả.”

Cửa xe đóng lại, Trần Hi chán nản ôm mặt, “chuyện đó” mà Tô Cẩm nhắc đến chắc chắn là chuyện trong phòng bao, đây có thể tính là trong phút nguy hiểm vớt vát được chút hình tượng không?

Không biết tâm trạng mọi người thế nào mà tiến độ quay phần sau của MV tăng lên nhanh chóng như hack vậy. Tiến hành từng bước từng bước khiến cho cả Trần Hi cũng nóng lòng mong muốn hoàn thành từng cảnh một.

Đạo diễn khen ngợi cô không ngớt, còn nói mình chưa từng gặp diễn viên nữ nào giống như cô, chỉ mong quay với Tô Cẩm nhanh cho xong để rời đi.

Cô bối rối muốn bộc lộ rằng mình không phải người như thế, xua tay giải thích: “Em không phải người như vậy đâu đạo diễn.”

Đạo diễn bị tinh thần không rung động trước sắc đẹp của cô thuyết phục, cảm động nói: “Tôi biết, cho nên cô mới có thể lờ cậu ấy đi, còn nữ diễn viên bây giờ ấy hả, rất hiếm người có thể coi nhẹ nhan sắc như cô.”

Trong chớp mắt xoay người, ông ta còn bộc lộ vẻ thương tiếc, bất bình thay cho cô: “Không hiểu nổi thời đại này ra sao, diễn viên tốt bị người ta đưa tin đồn thành như này, còn những người trên đỉnh cao chót vót kia lại suốt ngày ôm trai trẻ vui cười, hừ, đúng là nông cạn.”

Trần Hi cũng bó tay, rõ ràng cô đã cố gắng biểu đạt rằng mình không phải loại người chỉ mong quay xong để đi, rõ ràng cô rất muốn được quay nhiều cảnh của cả hai người mà, đạo diễn, anh thực sự hiểu nhầm em rồi… /(ㄒoㄒ)/~~

Trần Hi đành bất đắc dĩ xoay người lại, ngón tay lướt qua quần áo của người khác, cô vội lùi về phía sau một bước, trong nháy mắt cảm giác như núi lở…

“Tôi cũng tin cô không phải người như vậy, tuy nhiên đáng tiếc thật, không đến vài ngày nữa cô lại phải thấy tôi rồi.”

Tô Cẩm đứng ngay sau lưng cô, anh đang khoanh tay lại mỉm cười. Không biết anh đứng đó bao lâu rồi, việc quay MV hoàn thành sớm nên hình như tâm trạng anh rất tốt, còn nổi hứng trêu cô.

Anh đưa cho cô một tập giấy, trên đó đề ba chữ to đùng “Mộng Trang Chu” rồi nói: “Mấy ngày nữa sẽ tiến hành nghi thức khai máy, về phía lịch trình sẽ có người thông báo cho người đại diện của cô, đây là kịch bản, cô về xem trước đi.”

Trần Hi vội vàng nhận lấy, xấu hổ cười với anh. Sau khi lật xem một lượt, cô vẫn cảm thấy cần thể hiện rằng thật ra mình cực kì có quyết tâm muốn làm việc với anh, bèn ngẩng đầu nói: “Thực ra quay xong nhanh như vậy cũng không phải là ý định của em.”

Tô Cẩm nhướng mày, tỏ vẻ không hiểu rõ ý của cô lắm.

“Ý của em là, thật ra em là một người nông cạn.”

Trần Hi: Giọng của người nào thế, ai vừa nói vậy?

Tô Cẩm: “…”

Trần Hi: “Không phải… Ý của em không phải thế.”

Không biết Tô Cẩm hiểu câu nói của cô theo hướng nào, một lúc sau anh gật đầu ra vẻ đã hiểu: “Cô đừng lo, bộ phim lần này có rất nhiều diễn viên nam, tôi đều chọn lựa khá cẩn thận, hẳn là sẽ hợp khẩu vị của cô. Nếu không có chuyện gì xảy ra, dù cô có nhìn nhiều hơn một chút, tôi nghĩ họ cũng không để ý đâu.”

Trần Hi: “…”

Cầu ông trời cho một tia sét xuống đánh chết cô đi…

Liên tiếp bị đả kích khiến Trần Hi nội thương nghiêm trọng, cô ôm ngực chậm rì rì bước lên xe. Trong xe chỉ có Tiểu Lâm và Tiểu Cổ, hai người ngồi đối diện chúi mũi vào điện thoại di động xem những tin đồn mới nhất trong giới, cô yếu ớt lại gần hóng hớt.

Trên màn hình hiển thị những hình ảnh mới nhất của Tần Kha ở nước ngoài, thân hình nóng bỏng, gương mặt thuộc loại hoàn mỹ, từng tấm ảnh đều gợi cảm đến nỗi khiến người khác phải xịt máu. Tiểu Lâm cảm thán: “Không hổ danh là người bên cạnh Tô Cẩm, không cần kín đáo chút nào. Nhìn dáng vẻ này đi, nếu em là đàn ông, có chết cũng muốn xông đến sờ hai cái.”

Tiểu Cổ nghe xong thì cảm thấy không vui, ôm điện thoại vào trong ngực xem như bảo bối, nói: “Thật thô tục, phụ nữ chỉ dùng để sờ à? Rõ ràng là để liếm màn hình.”

Nói xong anh ta không thèm để ý tay mình đã chạm vào màn hình, cứ thế mà liếm.

“Eo ơi.” Tiểu Lâm và Trần Hi đồng thời thể hiện sự ghét bỏ.

Trái tim Tiểu Lâm và Tiểu Cổ đều bị dọa hết hồn, hai người quay đầu lại nhìn về phía người không biết đã vào xe từ lúc nào - Trần Hi.

“Chị Hi, chị là âm hồn à?”

Tiểu Lâm vuốt ngực tự hỏi.

Tiểu Cổ tắt điện thoại đi, cầm vô lăng chuẩn bị xuất phát.

“Nhanh lên, chị ghét đám người sống các cô cậu đến chết rồi.” Trần Hi ngồi phía sau nói một cách khó chịu.

“Sao hai người không thể khen hình của chị như thế? Tuy rằng không có gì đặc biệt, nhưng dù gì chị cũng là con gái. Chị thật sự là kiểu khiến người ta vừa nhìn ảnh sẽ ghét à?”

Tiểu Cổ bày ra vẻ mặt chắc chắn mà lắc đầu, anh ta nói: “Không phải thế đâu, chị Trần Hi rất nổi bật, thực sự rất nổi bật luôn ý, nghe nói danh tiếng của chị còn áp đảo những ngôi sao hạng A rồi."

Trần Hi nhìn anh ta với vẻ mong đợi, chờ anh ta nói tiếp: “Ngay cả mẹ em là người không xem TV cũng biết đến tên chị, còn hỏi em về chị.”

Tiểu Lâm tò mò hỏi: “Hỏi gì thế?”

Tiểu Cổ thuật lại theo chất giọng vùng Đông Bắc của mẹ mình: “Tiểu Cổ à, con làm trong giới giải trí đúng không? Con xin chữ kí của Trần Hi cho mẹ được không? Ôi trời, không biết cô gái này tiếp tục sống kiểu gì, bị người ta đá thì thôi, còn dám quay phim với Tô Cẩm của mẹ, đúng là không muốn sống nữa! Tuy nhiên mẹ vẫn khâm phục cô gái này, đến mức độ này vẫn còn xuất hiện trên TV, ghê gớm thật. Con đi xin cho mẹ một bản chữ kí để treo trên đầu giường, đảm bảo yêu ma quỷ quái gì cũng không dám lại gần…”

Một tiếng “Bốp” vang lên, mặt Tiểu Cổ đập xuống vô lăng phía trước, Trần Hi thu tay lại, vừa day trán đang giật giật liên hồi vừa hít một hơi thật sâu. Tiểu Lâm nhịn cười an ủi cô: “Chị Trần Hi, đây là chuyện tốt đấy, trong giới giải trí, tất cả mọi người đều mong được nổi tiếng như vậy. Được rồi, nếu không chị cũng cho em xin một bản chữ kí đi, gần đây em hay bị mất ngủ… chị…”

Trần Hi giơ tay lên diễn tả động tác cắt cổ, Tiểu Lâm quay đầu đi, câm nín.

Một lúc sau Đỗ Hân lên xe, ôm một đống đồ lộn xộn vứt ra đằng sau, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt ấm ức của Trần Hi, cất tiếng hỏi cô: “Trần Hi, nói cho chị Hân biết, có phải gần đây em thấy đói khát không chịu nổi không?”

“Phụt!” Tiểu Cổ và Tiểu Lâm tự động cúi gập người về phía trước.

Trần Hi nhìn cô ấy với vẻ mặt khó hiểu.

Đỗ Hâm vuốt cằm đánh giá cô: “Chị vừa gặp Mạnh Thành Đức, anh ta bảo… anh ta thấy em đang trêu trọc Tô Cẩm.”

“Phụt!” Tiểu Cổ lẫn Tiểu Lâm cười gập bụng lần hai.

Trần Hi: “…”

Đỗ Hân nói: “Anh ta bảo, giữa ban ngày ban mặt mà em lại đi nói với Tô Cẩm rằng mình là người nông cạn, thích ngắm trai đẹp. Anh ta còn nói, bản thân làm người đại diện của Tô Cẩm lâu như thế mà chưa từng gặp được ai như em.”

Trần Hi: “…”

Đỗ Hân vỗ vai ai ủi cô, còn khuyên bảo: “Đã nói với em từ trước rồi, chuyện như thế này phải nói cho chị biết, có kiểu đàn ông nào mà không tìm được chứ. Chỉ cần em thật sự muốn, tối nay chị sẽ đưa tới cho em, còn nếu em cứ tiếp tục như vậy, Tô Cẩm sẽ tố cáo em tội gây rối đấy. Chị cũng chỉ muốn tốt cho em thôi.”

Nói xong Đỗ Hân thở dài một hơi, giọng điệu thể hiện rõ thái độ không đồng ý với thủ đoạn dung tục của cô, đồng thời còn lên án da mặt cô dày.

Trần Hi: “…”

Tiểu Lâm nói: “Chị Hi này, Nghiêm Hoài An mới rời đi chưa được bao lâu mà chị đã không nhịn được rồi à, nếu tiếp tục như thế thì không được. Không thì thế này đi, tụi em giúp chị tìm bạn trai được không, có thể giảm bớt khả năng chị ra tay với nam thần của tụi em.”

Trần Hi thẳng thắn hỏi: “… Mọi người còn bồi thêm câu nào nữa thì có tin bây giờ em lập tức đi cưỡng bức Tô Cẩm không?”

Tiểu Cổ, Tiểu Lâm và Đỗ Hân: “…”

Ngoài cửa sổ bỗng dưng vang lên tiếng gõ nhẹ, bốn người cứng đờ nhìn ra phía cửa sổ.

Tiểu Cổ, Tiểu Lâm và Đỗ Hân đồng thời dập đầu ba cái.

Trần Hi: Tại sao tôi còn chưa chết, sao tôi không chết đi cho xong?

Trong lòng Trần Hi sôi sùng sục nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, cô nhìn thấy nam chính trong câu chuyện đang đứng thẳng tắp ngoài cửa sổ, nở nụ cười tiêu chuẩn 30 độ, mở cửa sổ xe, thản nhiên nói với Tô Cẩm: “Chào tiền bối Tô, trùng hợp thật.”

Tô Cẩm: “Không trùng hợp, tôi đặc biệt đến tìm cô đấy, có điều hình như cô Trần có thành kiến với tôi à?”

Ba người Tiểu Lâm, Tiểu Cổ và Đỗ Hân khom lưng vùi đầu thật sâu vào hai gối.

Trong lòng Trần Hi như lửa đốt, ngoài mặt nói: “Sao có thể thế được, chắc hẳn là tiền bối Tô hiểu nhầm rồi.” Thật sự là hiểu lầm rất lớn đó! (ㄒoㄒ)

Đương nhiên Tô Cẩm nghe được tiếng hét của Trần Hi, cũng may nội tâm của anh cực kì mạnh mẽ, giả vờ như không nghe thấy.

Tim gan phèo phổi của Trần Hi rối tung lên, cô chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi thật tốt thôi.

Tô Cẩm vươn tay về phía cô, Trần Hi nhìn trái nhìn phải tỏ vẻ không hiểu.

“Điện thoại của cô.”

Trần Hi vội vàng sờ bên hông, Tô Cẩm đứng ngoài nhìn đồng hồ rồi lại nói: “Cái riêng tư ấy.”

Đỗ Hân ở bên cạnh rón rén lấy một chiếc túi, Trần Hi lục lọi rồi rút ra đưa cho anh.

Tô Cẩm hỏi: “Mật khẩu?”

Trần Hi vô thức đáp: “1013.”

Tô Cẩm nhìn cô bằng ánh mặt kì lạ, lúc mở khóa màn hình ra còn nhìn cô với ánh mắt kì lạ hơn, Trần Hi vẫn đang trong trạng thái vô thức.

Sau một hồi bấm bấm, Tô Cẩm nói với cô: “Đây là số điện thoại cá nhân của tôi, có chuyện gì gấp thì liên hệ với số này.”

Trần Hi gật đầu nhận lấy điện thoại, điện thoại di động? Điện thoại di động!!!??? Điện thoại di động của cô ấy hả???!!!

Cuối cùng Tô Cẩm thoải mái hỏi cô một câu: “Cô thích con trai nhỏ tuổi à? Khẩu vị của cô đúng là khác thường.”

Trần Hi: “…” Tại sao tôi không chết rồi quên mọi thứ đi thế?

Tô Cẩm đi xa rồi, Tiểu Cổ, Tiểu Lâm và Đỗ Hân đồng loạt ngẩng đầu lên. Đỗ Hân hỏi: “Cái gì thế? Em thích trai trẻ lắm à?”

Trần Hi nói: “Chị Hân, mọi người vứt xác em đến chốn hoang vu nào đi, em không muốn sống nữa.”

Tiểu Cổ đáp: “Chuyện này chẳng phải cầu còn không được à? Số điện thoại cá nhân cũng trong tay chị rồi, cưỡng bức gì gì đấy không còn là giấc mơ nữa, chị còn chết làm gì?”

Chỉ có mình Tiểu Lâm yên lặng nhìn cô, thông cảm gật đầu, đồng thời cố nhịn cười run rẩy vỗ vai an ủi: “Chị Hi, cứ yên tâm đi.”

Trần Hi nhìn vào dãy số trên màn hình điện thoại, đáy lòng trào dâng hàng loạt đợt sóng.

1013 là sinh nhật Tô Cẩm. Màn hình điện thoại di động của cô là ảnh chụp Tô Cẩm thời mới ra mắt, non nớt, ngây ngô mặc áo sơ mi, anh nở nụ cười tỏa nắng hơn cả ánh mặt trời.

Cô lướt xem danh bạ điện thoại, một dãy số đã có trong đầu từ lâu xuất hiện trước mắt cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play