Ngô Cẩn Ngôn thực ra vô cùng oan uổng. Bởi vì thời điểm bom nổ, cô còn chưa kịp tìm Khương Tử Tân thì mũi đã bị ai đó bịt khăn tẩm thuốc mê khiến đầu óc choáng váng lợi hại.

Thời điểm tỉnh lại, cô thấy bản thân đã bị nhốt trong căn nhà hoang xập xệ, kiến trúc tồi tàn còn hơn cả Ngô gia ngày đó. Như thể chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua cũng có thể cuốn bay.

Đánh mắt quan sát xung quanh, ngoại trừ rác rưởi và lũ chuột chạy tới chạy lui như không có người. Trận buồn nôn bắt đầu cuộn lên trong dạ dày cô.

Bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào. Không lâu sau, lão nhân gia từ bên ngoài bước vào không khỏi khiến Ngô Cẩn Ngôn nở nụ cười khổ.

Sao cái số của mình có thể tàn tạ đến mức này?

“Rốt cuộc cũng tóm được rùa con. Thật may mắn vì có tiểu Tân.”

Tần lão gia tử nhìn đứa trẻ đang nằm trên nền đất lạnh, toàn thân bị dây thừng trói chặt, thái độ phi thường lạnh lùng.

Ngô Cẩn Ngôn thoáng kinh ngạc.

Nguyên lai Khương Tử Tân sống chết muốn lôi kéo cô ra ngoài chỉ vì…

Khốn khiếp!

“Tôi đã đắc tội gì với ông?”

“Ngươi còn dám nói bản thân vô tội sao? Ngô Cẩn Ngôn, nếu không phải do đôi cẩu nam nữ cha mẹ ngươi, liệu rằng cháu gái ta có trở nên thảm hại như vậy hay không?”

Tần lão gia tử dùng quải trượng ép mạnh lên bàn tay cô. Ngô Cẩn Ngôn lập tức nhíu mày vì đau đớn.

“Mối thù với nhà họ Ngô các ngươi Tần gia chúng ta chưa thanh toán xong, bởi vì tiểu Lam kiên quyết muốn giữ lại ngươi.”

“Chuyện cũ… chuyện cũ các người vẫn nói rốt cuộc là gì? Tôi không hiểu, càng không rõ… tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”

Những ngón tay cơ hồ sắp bị quải trượng nghiền nát. Cô oán hận nhìn Tần lão gia tử, mà lão nhân gia này cũng chẳng hề để tâm đến cô.

“Ngươi thực sự muốn biết vậy sao?”

“Đúng…”

“Thế thì ngươi nên chết đi. Tốt nhất là đoàn tụ cùng đôi cẩu nam nữ đó tại suối vàng, chúng nhất định sẽ nói cho ngươi.”

“Tần Lam đã dặn… ta có chết, cũng phải chết trong tay nàng.” Ngô Cẩn Ngôn ngón đôi tay dần mất đi tri giác. “Ông có hiểu hay không?”

Quải trượng rốt cuộc cũng thôi không đè xuống nữa…

Tần lão gia tử lạnh nhạt quan sát cô, tựa hồ đang quan sát một con sâu nhỏ bé đang giãy chết.

“Còn dám lấy tiểu Lam ra làm lá chắn. Họ Ngô, đáng khen ngươi còn nhỏ nhưng đầu óc thông minh.”

Mồ hôi trên trán và cơ thể nhanh chóng thấm ướt chiếc áo phông cô đang mặc. Ngô Cẩn Ngôn hiện tại chỉ cảm thấy đôi tay này của mình ở kiếp trước rốt cuộc đã tàn sát bao nhiêu người, mà kiếp này lại có thể liên tiếp bị đem ra đày đọa như thế?

“Tần Đằng.” Tần lão gia tử bỗng hô lớn một tiếng.

“Dạ, lão gia.”

Nam nhân cao lớn từ bên ngoài nhanh chóng bước vào, dáng vẻ thập phần cung kính.

“Hỏa thiêu.”

“Dạ.”

Ngắn gọn hai câu nhưng cũng đủ khiến sống lưng cô lạnh buốt.

“Ông muốn làm gì?”

“Còn làm gì nữa? Đương nhiên phải tiêu diệt ngọn cỏ non là ngươi.”

Quải trượng tiếp tục du tẩu trên cơ thể cô. Thẳng tới khi lão nhân gia này cảm thấy dây từng toàn bộ đã được buộc chắc chắn mới xoay lưng rời khỏi.

Ngô Cẩn Ngôn ra sức cử động, tuy nhiên hành động này chỉ càng khiến sợi dây thít vào da thịt cô. Một vài nơi đã bị trầy xước.

Nhìn xem kể từ ngày nhà họ Ngô sụp đổ, cô có bao nhiêu phần thê thảm?

“Chết tiệt, chết tiệt…” Ngô Cẩn Ngôn quật cường gằn lên từng tiếng, cốt để che giấu đi cảm giác uất nghẹn nơi ngực trái.

Đau quá, thực sự đau đến nỗi nước mắt cô sắp trào ra rồi.

Mùi xăng, tiếng ồn ào bắt đầu vang vọng xung quanh căn nhà nhỏ. Cái mùi gay nồng đó đã khảm sâu trong kí ức cô.

Ngày trở về Ngô gia, cũng là loại mùi hương khiến người khác muốn nôn ngay lập tức này.

Rốt cuộc, sinh mạng của bản thân cũng chỉ bằng con cá mắc câu.

***

Tần Lam đã mai phục tại địa bàn nhà họ Long suốt cả buổi sáng.

“Phía Long Thời Chung vẫn chưa có động tĩnh gì sao?” Nàng nghiêng đầu hỏi Xa Thi Mạn.

Thật không ngờ sắc mặt chị dần tái đi, một tay giữ chặt thiết bị liên lạc bên tai trái.

“Đương… đương gia…” Chị đánh mắt về phía nàng, cổ họng phi thường đắng khô: “Chúng ta bị lão gia lừa rồi.”

“Lão gia sao có thể lừa chúng ta kia chứ? Long Thời Chung là ông nội của Long Thời Nhậm, việc cháu trai lão bị đương gia giết chắc chắn sẽ là cái dằm trong sinh mạng của lão.” Tô Thanh phản đối. “Chị đang liên lạc với ai thế?”

Soạt một tiếng đứng dậy, Tần Lam mặt không đổi sắc nhả ra hai chữ: “Trở về.”

“Đương gia…”

“Đương gia.”

Để Tô Thanh cùng Vương Quán Dật tháp tùng nàng, Xa Thi Mạn ở lại giao nhiệm vụ cho thuộc hạ xong mới sải bước chạy theo.

Chị hiểu rồi. Chị cũng biết đương gia đã hiểu rồi.

Sinh mạng của Ngô Cẩn Ngôn, đại khái đang bị lão gia từ từ bóp chết.

Ngày đăng: 25.12.2019

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play