Đám Shrek học viện bên này, Triệu Vô Cực không khỏi nhíu mày.

Hắn không nghĩ lúc cuối Mạnh Y Nhiên lại gây ra tình huống này.

Để Long Công buông tha Đường Tam, hắn đã đem một ít bí mật nói cho Mạnh Thục biết, đặc biệt là xuất thân của Đường Tam.

Nếu không, với tính cách bá đạo của Cái Thế Long Xà, làm sao đơn giản rời đi như vậy chứ?
Mạnh Y Nhiên vừa muốn mở miệng, Oscar bên cạnh Đường Tam đã cướp lời, "Chờ một chút, như thế là không công bình."
Mọi ánh mắt đều tập trung lên người Oscar.
Hắn lững thững đi tới, khàn khàn nói, "Con Nhân Diện Ma Chu này rõ ràng là do Đường Tam đánh chết.

Cho dù ngươi lấy nó làm mục tiêu, cũng coi như mỗi người gϊếŧ một nửa, mà bây giờ lại chỉ có Đường Tam mới có thể hấp thu Hồn Hoàn này, rõ ràng ngươi đánh cuộc như vậy không công bình."
Mạnh Y Nhiên trong mắt loé sát khí, "Vậy ngươi muốn như thế nào?"
Oscar cười hắc hắc nói, "Cũng không muốn như thế nào.

Nếu ngươi thua, tất nhiên không thể cản trở hắn hấp thu Hồn Hoàn, đồng thời, ngươi cũng nên tỏ ra chút thành ý.

Chúng ta yêu cầu không cao, đến lúc đó, chỉ cần ngươi hôn Đường Tam một cái là được."
"Tiểu Áo!" Triệu Vô Cực khẽ quát một tiếng, hắn không hy vọng lại chọc giận Cái Thế Long Xà.
Nhưng có chút ngoài ý muốn của Triệu Vô Cực, Long Công Mạnh Thục đột nhiên mở miệng nói, "Được, cứ như vậy quyết định đi, tuổi trẻ thật là thú vị." Vừa nói xong, vị Long Công này lần đầu tiên toát ra vẻ cười cười, mà Xà Bà bên cạnh hắn, sắc mặt hiện lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
Oscar cũng không biết, hắn đưa ra yêu cầu này, làm đôi Cái Thế Long Xà trước mặt, nhớ lại một màn thời trẻ tuổi.

Lúc ấy, khi Long Công Mạnh Thục lần đầu tiên gặp xà bà Triệu Thiên Hương, cũng nhờ một lần đánh cuộc mà chiếm tiện nghi của Xà Bà, cuối cùng sau một loạt cơ duyên mới thành công, nhưng lần đánh cuộc kia lại đóng vai trò quan trọng nhất.

Khi đó, Mạnh Thục đưa ra điều kiện giống y như đúc so với Oscar bây giờ.
Trong mắt Long Công, Xà Bà, Đường Tam mặc dù bề ngoài có chút bình thường, không có khả năng so sánh với Đới Mộc Bạch, nhưng theo lời của Triệu Vô Cực vừa tiết lộ, bọn họ thập phần xem trọng đứa nhỏ này.

Đối với tương lai của cháu gái, phu thê hai người cũng đã có dự định.

Bọn họ cũng muốn nhìn xem dưới tình huống này, Đường Tam có thể chiến thắng cháu gái của mình hay không.
“Này điều kiện cũng cần phải trải qua Mạnh tiểu thư đồng ý a.” Phong Lăng chen vào, nói, “Tiểu Áo, ngươi không cần khi dễ nhân gia tiểu cô nương.”
“Ta có gì mà không đồng ý.” Mạnh Y Nhiên nhanh chóng đáp lại.

Đối với quyết định của gia gia, Mạnh Y Nhiên cũng không có phản bác, bởi vì đối với phương thức chiến đấu mình sắp đưa ra, nàng tuyệt đối tin tưởng.

“Hừ, với lại tiểu tử ngươi, bao lớn tuổi mà gọi ta là tiểu cô nương.” Mạnh Y Nhiên bực bội phản bác Phong Lăng.

Phong Lăng cũng thật sự oan uổng a.

Nếu tính tuổi linh hồn, cô năm nay cũng gần 35 tuổi, Mạnh Y Nhiên trước mặt cô chính là tiểu hài tử sao.

“Xin lỗi Mạnh tiểu thư, là ta đắc tội.” Phong Lăng vội vàng chắp tay, thủ lễ xin lỗi.
“Uy, ngươi chính là tên mang bịt mắt mấy ngày trước?” Mạnh Y Nhiên như phát hiện cái gì rất thú vị, “Còn rất tuấn tú a? Ta đổi ý, ngươi đến tỷ thí với ta, tên Đường Tam hiện tại Hồn Lực suy yếu, đấu với hắn có vẻ như ta khi dễ người giống nhau.”
“Ta hiện tại cũng rất suy yếu a.

Mạnh tiểu thư có thể tiếp tục tỷ thí với Đường Tam, ta chỉ là muốn hỏi lại về tiền đặt cược thôi.

Dù sao cũng liên quan tới danh dự của Mạnh tiểu thư, cần suy xét cẩn thận.” Phong Lăng lập tức từ chối, cô chính là không mong muốn dính phải lạn đào hoa của Đường Tam.
Nhưng có vẻ lời từ chối thân sĩ của Phong Lăng lại phản tác dụng, Mạnh Y Nhiên càng tới hứng thú, cười nói, “Nhưng bây giờ ta lại càng muốn tỷ thí với ngươi, nếu không các ngươi đừng hy vọng có thể lấy Hồn Hoàn của Nhân Diện Ma Chu.”
Phong Lăng thật sự khóc không ra nước mắt, không biết mình dẫm phải dây thần kinh nào của cô nương này.

“Nhưng là, đây là Hồn Hoàn của Đường Tam, ta không có quyền can thiệp thay hắn.”
“Đường Tam, ngươi dám để tên này tỷ thí thay ngươi hay không? Để hắn đấu, hoặc là ngươi đừng nghĩ hấp thu Hồn Hoàn.” Mạnh Y Nhiên hỏi ý Đường Tam, nhưng vẫn không quên trừng mắt đe dọa một câu, nàng chắc chắn phải đạt được mục đích của mình.

Nếu bản thân mình thi đấu trong tình trạng hiện tại, Đường Tam có 90% nắm chắc.

Nhưng nếu là Phong Lăng, khả năng này sẽ là 100%.

Đường Tam như không cần trải qua đại não giống nhau, lập tức trả lời, “Hảo.”
Phong Lăng nhìn về phía Đường Tam, tặng cho hắn một cái trợn trắng ánh mắt.
“Vậy đã quyết định tốt …”

“Không được, nàng đang bị thương.” Một thanh âm thanh lãnh vang lên, Chu Trúc Thanh từ chỗ tối hiện thân.

Nàng chính là quan sát Phong Lăng từ lúc xuất hiện đến bây giờ, rất sớm đã phát hiện một thân đẫm máu Phong Lăng.
Với khứu giác nhạy bén của mình, không khó để nàng phát hiện trên người Phong Lăng có máu của cả Hồn Thú lẫn chính cô.

Thậm chí gương mặt tái nhợt và mệt mỏi đó, nàng có thể khẳng định, Phong Lăng bị thương, hơn nữa còn thương rất nặng.
“Hảo, Mạnh tiểu thư, này Hồn Hoàn cũng chỉ Đường Tam có thể hấp thu, chúng ta dùng hữu nghị đến trao đổi thì thế nào.” Phong Lăng cười nói, tranh thủ thỏa thuận với Mạnh Y Nhiên.

“Nếu dùng hữu nghị của ngươi đến đổi thì ta có thể xem xét.

Thế nào, tỷ tỷ rất có hứng thú với tiểu tử ngươi a.” Mạnh Y Nhiên tràn đầy ý cười, đùa giỡn nói.

Lúc này nàng đã quên mất mối thù giành Hồn Hoàn với Đường Tam.
“Khụ, ta không phải tiểu tử.

Chúng ta giống nhau, cùng giới tính cái loại này.” Phong Lăng ngượng ngùng giải thích, trong đầu đã mắng Tiểu Bạch cả trăm biến.
“Không cần nói dối giới tính của mình để từ chối tỷ tỷ sao.” Mạnh Y Nhiên mắt vẫn tràn đầy ý cười, hiển nhiên không tin lời Phong Lăng.

“Nhưng mà, nếu ngươi thật là nữ tử, ta cũng không ngại a.” Dứt lời, còn tiến tới dùng đầu ngón tay trỏ khẽ nâng cằm của Phong Lăng, dù cho người trước mặt cao hơn nàng nửa cái đầu.

Nàng thật sự cảm thấy “tên nhóc” trước mặt thú vị.

Thật hiếm có tên nào có thể suy xét đến cảm nhận của nữ hài tử tỉ mỉ như thế, tính cách thì ôn hòa, ấm áp; ngoại hình lại còn hợp nàng ăn uống đến vậy.

Nếu thật là nữ tử, nàng cũng không ngại suy xét, chưa có ai có thể hấp dẫn nàng đến vậy a.
Chu Trúc Thanh đứng bên cạnh thấy rõ một màn này, nhíu mày, không rõ vì sao lại cảm thấy chướng mắt.
Phong Lăng liền nâng lên đầu, lùi về sau một bước để tránh thoát, duy trì khoảng cách an toàn với Mạnh Y Nhiên.

“Mạnh tiểu thư, ta thật là nữ tử.

Nếu có thể trở thành bằng hữu với nhau, ta rất sẵn lòng, mọi người ở đây cũng rất sẵn lòng.” Phong Lăng mỉm cười, cố gắng thể hiện thái độ hòa nhã nhất có thể, nhưng vẫn cắn chặt hai chữ bằng hữu.

“Ta cũng rất muốn trở thành bằng hữu với ngươi a.

Nhưng không phải có câu nói, không đánh không thành bạn bè sao? Chỉ cần đấu với ta một trận, mặc kệ thắng thua vẫn trở thành bằng hữu thì thế nào?” Mạnh Y Nhiên thỏa hiệp, tuy nhiên nàng còn rất tò mò thực lực của “tiểu tử” này.

Lần trước cũng không thấy Phong Lăng phóng thích Võ Hồn, nhưng nàng có thể ẩn ẩn cảm nhận được, người này rất cường đại.

Nếu có cơ hội hiểu biết thêm về người mình thích, Mạnh Y Nhiên dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.

Lúc này, nàng đã hoàn toàn đem mối thù giành Hồn Hoàn quẳng sau đầu, chỉ đặt toàn bộ sự chú ý vào người trước mặt này.
“Nàng đang bị thương.” Chu Trúc Thanh lên tiếng nhắc nhở, không khó để nghe ra sự khó chịu cùng tức giận trong thanh âm đó.
“Không phải ta nói là mặc kệ thắng thua sao.

Hơn nữa, hai ta sẽ đấu mà không dùng Hồn Lực.” Mạnh Y Nhiên phản bác.
Phong Lăng cảm thấy thực phiền, nhưng hiện tại người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, chỉ quay sang mỉm cười trấn an Chu Trúc Thanh, rồi đối với Mạnh Y Nhiên nói, “Được rồi, ta đồng ý tỷ thí.

Mạnh tiểu thư, ngươi chọn hình thức cùng thể lệ giao đấu đi.”
“Này mới hảo sao.” Mạnh Y Nhiên cười nói, “Không dùng Hồn Lực, hai ta sẽ giao đấu với nhau.

Có thể sử dụng vũ khí.

Ai nhận thua trước sẽ thua cuộc.

Thế nào, rất đơn giản đi?”

“Hảo.

Bắt đầu đi.” Phong Lăng gật đầu đáp ứng.

Hai người bắt đầu kéo ra khoảng cách.

Lúc này, Mạnh Y Nhiên giơ tay phải lên, chỉ thấy cổ tay nàng đeo một cái vòng Dương chi bạch ngọc loé ra quang mang màu trắng sáng bóng, lấy ra một cái bố nang.

Lúc nàng chìa cái bố nang ra, mọi người đều thấy rõ, bố nang nhìn có vẻ như đã cũ, bên trong là vô số thanh đoản nhận (dao ngắn) giống hệt nhau.
Đoản nhận không có chỗ bảo vệ tay, rõ ràng là phi đao, bất quá phi đao trên tay Mạnh Y Nhiên có chút đơn sơ, trừ bỏ hai cái rãnh màu máu, thì không có chút đặc thù nào.

Chuôi đao dài ba tấc, lưỡi đao dài năm tấc, chất liệu rất tốt, loé ra quang mang nhàn nhạt.
Mạnh Y Nhiên từ nhỏ ưa thích các loại vũ khí, đặc biệt là binh khí ngắn.

Ba mươi sáu mũi Phá Hồn Đao này là Long Công Mạnh Thục cẩn thận tìm người rèn cho.

Mạnh Y Nhiên đối với phi đao này cực kỳ yêu thích, thường xuyên luyện tập, trong vòng ba mươi thước, nắm chắc trúng trăm phần trăm.

Cùng lúc đó, Phong Lăng cũng giơ lên tay trái, chiếc vòng trữ vật trên tay cô phát ra nhàn nhạt quang mang màu bạc, lấy ra một thanh đoản kiếm.

Một thanh thực bình thường kiếm, không có gì đặc sắc chỗ, chỉ là nó không có phần ngăn cách giữa lưỡi kiếm và tay cầm, là phần để bảo vệ cho tay của người dùng kiếm.
Khi cầm kiếm trong tay, khí thế trên người Phong Lăng hoàn toàn thay đổi.

Cô như một đầu cô độc lang, âm thầm quan sát con mồi, chờ đợi thời cơ thích hợp sẽ một kích tất sát, kết liễu đối phương.

Mọi chuyển động của đối phương, tiết tấu trận chiến, hoàn cảnh xung quanh, … đều nằm trong sự tính toán và kiểm soát của cô.

Nhìn thấy một màn này, Long Công Mạnh Thục không khỏi ngạc nhiên, ánh mắt nghiền ngẫm mà quan sát Phong Lăng.

Nhưng lão cũng không quên vai trò trọng tài của mình, liền nhanh chóng vung tay, đem quải trượng chấn xuống đất.

Một tiếng rồng ngâm từ quải trượng vang lên, trầm giọng hô, “Bắt đầu!”
Ngay lập tức, Mạnh Y Nhiên khẽ kêu một tiếng, hai tay đồng thời xuất động, từng đạo hàn quang bay nhanh ra từ bố nang, động tác liền lạc, một hơi đem mười tám mũi Phá Hồn Đao ném đi.

Mạnh Y Nhiên rõ ràng cảm giác được hôm nay bản thân ném Phá Hồn Đao phi thường tốt.

Nàng có thể khẳng định, mỗi thanh Phá Hồn Đao của mình đều chuẩn xác trúng mục tiêu, c ắm vào mười tám vị trí khác nhau trên người Phong Lăng.

Nàng mỉm cười, nhìn xem Phong Lăng sẽ như thế nào né tránh.
Mắt thấy mười tám thanh Phá Hồn Đao đã bay tới trước mặt Phong Lăng, nhưng cô vẫn không có động tĩnh gì.

Sắc mặt nhàn nhạt, nhìn mười tám thanh đao bay đến người mình.

Chỉ là trước khi chạm vào người Phong Lăng, chỉ thấy một loạt tàn ảnh, cùng với liên tiếp những thanh âm “Kengg” “Kengg” “Kengg”.

Nếu tập trung tinh thần, có thể đếm được mười tám âm.

Dưới mặt đất hiện tại chính là mười tám thanh Phá Hồn Đao, nằm rơi rác xung quanh vị trí Phong Lăng đang đứng.

Tốc độ vung kiếm thực nhanh, đến cả đôi mắt của “ám khí đại sư” Đường Tam cũng không theo kịp toàn bộ đường kiếm của Phong Lăng.

Mạnh Y Nhiên không thể tin tưởng mà nhìn về phía Phong Lăng, nhưng ngay sau đó nàng lại mỉm cười, lấy ra mười tám thanh Phá Hồn Đao khác hướng Phong Lăng phóng đi.

Chỉ là khi Mạnh Y Nhiên vừa cầm lấy Phá Hồn Đao, Phong Lăng đã ở nàng trước mặt, chĩa mũi kiếm thẳng hướng cổ nàng.

“Trận này ta thắng.” Phong Lăng mỉm cười, nhàn nhạt nói.

“Ta thua, tâm phục khẩu phục.” Mạnh Y Nhiên cũng hồi một cái đại tươi cười, quả thật người này không làm nàng thất vọng a.

Hơn nữa, khi chiến thắng lại không hề kiêu ngạo, giẫm đạp lên nàng tự tôn.

Phong Lăng không nói nàng thua, chỉ đơn giản nói cô thắng, mà còn chỉ là trận này.

Trong khi thực lực của Phong Lăng bãi ở đó, cô hoàn toàn có quyền kiêu ngạo nói Mạnh Y Nhiên sẽ không bao giờ là đối thủ của cô.

Như Đường Tam khi nãy, hắn không quên nói nàng là bại tướng dưới tay hắn, nhắc nhở nàng đừng quên nàng không thắng được hắn.
Nhưng tâm thái không khinh thường, lại còn tinh tế đến mức để ý đến cảm nhận của người thua cuộc đủ để cho thấy Phong Lăng cường đại đến cỡ nào.

Không chỉ thực lực, mà còn cả trí tuệ lẫn tâm tính.

Nếu là người này, không cần đến được đáp lại, Mạnh Y Nhiên vẫn vui vẻ trao đi tình cảm của mình.

Phong Lăng thực sự xứng đáng với tình cảm của cô.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play