Ngoại trừ Lục Tư Nghiên ra thì Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đều có thu hoạch.
Nhóc bĩu bĩu môi. Giang Nhược kiều mới thăng cấp lên thành mẹ, đối với việc trang diện cho trẻ em, cô thấy rất hứng thú, cô và Lục Dĩ Thành ngầm hiểu với nhau, Lục Dĩ Thành phụ trách chế độ ăn uống và sinh hoạt hằng ngày của Lục Tư Nghiên, Giang Nhược Kiều thì phụ trách tất cả trong khoản ăn mặc của Lục Tư Nghiên, có thể nói, hai người phân công vô cùng rõ ràng. Giang Nhược Kiều cũng không dám để Lục Dĩ Thành đi chợ đầu mối nông sản mua quần áo cho con trai của cô, thời gian dài, Lục Dĩ Thành cũng hoàn toàn không nghĩ đến điều này nữa, phải biết rằng, đôi tất lần trước anh mua cho Lục Tư Nghiên đã bị Giang Nhược Kiều chê bai một lần.
Giang Nhược Kiều nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Lục Tư Nghiên: “Hãy vui lên nào, mẹ mua cho con rất nhiều quần áo mùa thu, vẫn còn ở trên đường đấy, đảm bảo rằng con là đứa trẻ đẹp trai nhất trong cả trường mầm non.”
Lục Dĩ Thành phá hỏng bầu không khí [*] mà nhắc nhở một câu: “Thầy Hùng đã thống kê số đo trong nhóm, chắc là muốn thống nhất để đặt quần áo đồng phục mùa thu cho trường, có lẽ phần lớn thời gian trong tuần sẽ phải mặc đồng phục của trường mầm non rồi.”
[*] Bản gốc là “không hiểu phong tình”: những gì đối phương nói với bạn là thú vị đối với bạn, nhưng bạn không hiểu tình cảm của đối phương, hoặc không đủ lãng mạn và không hiểu tình yêu giữa nam và nữ. Trường hợp này có thể hiểu như là phá hỏng bầu không khí.
Trường mầm non Đại Phong Xa là như vậy.
Thống nhất một năm đặt làm đồng phục trường hai lần.
Đặt làm lần này thì có thể mặc vào mùa xuân, cũng có thể là mặc trong mùa thu, đợi đến mùa đông, bên ngoài còn có một áo khoác giống như áo jacket.
Giang Nhược Kiều đã xem ở trong nhóm, không nói ra bất kỳ lời đánh giá nào.
Trước kia cô luôn cảm thấy trên thế giới này không có bộ quần áo nào xấu hơn bộ đồng phục học sinh tiểu học của cô, cho đến lúc nhìn thấy bức ảnh do thầy Hùng gửi trong nhóm phụ huynh của lớp lá của trường mầm non.
Giang Nhược Kiều trừng mắt với Lục Dĩ Thành.
Quả nhiên là cô thấy Lục Tư Nghiên bĩu môi.
Ý định ban đầu của Lục Dĩ Thành là muốn nhắc nhở Giang Nhược Kiều không cần phải mua cho Lục Tư Nghiên nhiều quần áo như vậy.
Trẻ con lớn nhanh, quần áo mua năm nay, có khi sang năm sẽ ngắn đi.
Đáng tiếc thay, có vẻ như Giang Nhược Kiều “dầu muối không vào” [*] mất rồi.
[*] Dầu muối không vào: miêu tả một người rất cứng đầu.
Suy xét đến việc Giang Nhược Kiều ngồi xe về đã rất mệt mỏi, sau khi ăn cơm xong, Lục Dĩ Thành đưa Lục Tư Nghiên về, Giang Nhược Kiều cũng trở về ký túc xá. Lần quay lại này, cả người cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều, khi quay về ký túc xá, lúc cô đánh răng, rửa mặt, gội đầu, hay tắm rửa thì đều ngâm nga một bài hát thư giãn, Vân Giai nghiêng tai cẩn thận lắng nghe: Pills [*]! Thế mà bông hoa của ký túc xá các cô lại đang hát “Người mẹ tốt của con”!!
[*] Từ này bản gốc là 药丸, nghĩa là viên thuốc. Mình đoán là trong ngữ cảnh này, từ này giống như từ tượng thanh vậy.
Giang Nhược Kiều: “Người mẹ tốt của con ~ về nhà sau khi tan làm ~ một ngày làm việc thật vất vả ~”
“Để con hôn mẹ đi, để con hôn mẹ đi, người mẹ tốt của con ~”
Vân Giai: “…”
Cứu mạng!
Sao bỗng dưng Giang Nhược Kiều lại ngâm nga loại bài hát thiếu nhi này vậy? Bị cái gì k1ch thích rồi sao?
Một bên khác, thật ra Lục Dĩ Thành cũng không giống như bình thường chút nào.
Trong khi Lục Tư Nghiên đánh răng rửa mặt trong phòng tắm, anh đi đến phòng ngủ, cẩn thận liếc nhìn chiếc túi trên ghế sô pha, rồi bước đến, như thể đây là món bảo bối nào đó vậy, anh treo chiếc áo len và áo khoác kia lên, còn chưa kịp thể hiện biểu cảm hài lòng gì, anh chợt nhớ ra cái gì đó, bèn nhíu mày rồi đi ra phòng bên ngoài, tìm một chiếc khăn lau, anh lau tấm ván dưới tủ quần áo đến khi nó sạch sẽ bóng loáng, đảm bảo rằng vạt áo sẽ không dính một chút bụi nào.
Lục Tư Nghiên có thói quen đọc sách.
Mỗi lần trước khi ngủ, ngốc đều phải chơi máy tính bảng giáo dục sớm dành cho thiên tài, đây là do Giang Nhược Kiều mua, Lục Dĩ Thành đặt ra giới hạn mỗi ngày chỉ được chơi mười lăm phút, sau mười lăm phút thì Lục Tư Nghiên sẽ ngoan ngoãn mở sách tranh. Tóm lại, cảm giác nghi thức trước khi đi ngủ rất mãnh liệt.
Nhưng hôm nay bạn nhỏ Lục Tư Nghiên phát hiện ra bố mình hơi mất tập trung.
Rõ ràng là khi nhóc hỏi một vấn đề nào đó, bố luôn không lắng nghe cẩn thận, điều này khiến người ta rất bực tức.
Đợi đến khi Lục Tư Nghiên ngủ thiếp đi sau cơn tức giận, Lục Dĩ Thành thở phào nhẹ nhõm, anh muốn rời giường, nhưng lại sợ sẽ đánh thức nhóc, sau khi nằm thẳng tắp như vậy trên giường khoảng chừng mười phút, cuối cùng thì anh cũng đứng dậy, không vào phòng sách mở máy tính, cũng không ra ngoài uống nước, mà là mở tủ quần áo ra, nhìn áo len và áo khoác treo ở bên trong, vẻ mặt chăm chú và dịu dàng.
Trong suốt thuở ấu thơ, vì hoàn cảnh gia đình nghèo nàn, Lục Dĩ Thành phải cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau, anh luôn mặc quần áo cũ của họ hàng hoặc là của những đứa trẻ nhà hàng xóm.
Bà nội rất coi trọng các ngày lễ hội lớn trong mùa xuân, chừng ngày mười mấy của tháng mười hai, bà sẽ dẫn anh đi chợ, ngoài việc mua nguyên liệu nấu ăn ra, bà còn mua cho anh một chiếc áo khoác bông và quần bông mới ở các gian hàng.
Bà nội sẽ treo quần áo mới mua cho anh trong tủ quần áo, nói với anh rằng, hôm ăn Tết sẽ mặc quần áo mới.
Từ hôm mua quần áo cho đến đêm giao thừa, mỗi ngày anh sẽ lặng lẽ mở tủ ra vài lần để ngắm nghía chúng.
Bây giờ anh đã có khả năng tự nuôi sống bản thân, cũng có thể làm cho mình sống thật tốt, nhưng hôm nay, sự việc đột ngột xảy ra này đã khiến anh nhớ tới tâm trạng của mình lúc đó.
Dường như là giống nhau y như đúc, lại dường như là hạnh phúc hơn so với khi ấy.
…
Tầm giữa cuối tháng mười, cuộc sống yên ổn an bình.
Cho đến một buổi sáng nọ, Giang Nhược Kiều thức dậy, theo thói quen đi vào hậu trường một chút, lại nhận được tin tức từ phía chính phủ. Hóa ra là có người đã báo cáo cô, báo cáo được thành lập, tiếp theo cô sẽ bị cấm ngôn một tuần, không thể bình luận cũng không thể đăng trạng thái, chứ đừng nói đến việc tải video lên. Lý do báo cáo vô cùng buồn cười, cũng rất mơ hồ, Giang Nhược Kiều đã liên hệ với bộ phận chăm sóc khách hàng, nhân viên bộ phận chăm sóc khách hàng nói rằng bảy mươi hai giờ sau sẽ khôi phục lại, mà bảy mươi hai giờ chính là ba ngày.
Ba ngày, đủ để xảy ra rất nhiều chuyện.
Giang Nhược Kiều khó lòng mà không nghi ngờ rằng, trong chuyện này có người ra tay.
Cô nghĩ, chắc hẳn người đó đã chuẩn bị đầy đủ về sau, chỉ là, không biết lần này sẽ dùng danh nghĩa gì để tạt nước bẩn vào cô. Cô và Tưởng Diên đã chia tay rồi, không phải vì ngại bần yêu phú [*] mới chia tay, mà cô cũng đã giải thích rõ ràng ở video kỳ trước rằng, cô có khả năng tiêu dùng cao như vậy là nhờ vào công việc gì. Còn có cái là gì nữa đâu nhỉ? Giang Nhược Kiều nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có hai chuyện, chuyện thứ nhất là Tư Nghiên, nhưng cô tin rằng, chuyện này rất khó để đoán ra được, nhưng mà cũng không thể không đề phòng, chuyện thứ hai là quan hệ giữa cô và Lục Dĩ Thành.
Đúng như dự đoán, trên mạng có người giấu tên đăng bài, blogger đó cũng có tầm ảnh hưởng nhất định, thế nên, chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ mà đã có hơn mười nghìn lượt chia sẻ và bình luận.
Người này giấu tên để đăng bài, nói cô gái nào đó dùng danh nghĩa là hoa hậu giảng đường của trường cấp ba, có số lượng fans hâm mộ khá đông đảo, không chừng trong tương lai sẽ tiến vào giới giải trí. Chỉ là, đời tư của cô gái này lại khiến người ta khó lòng mà nói thẳng ra hết được, mà, điều khiến cho người khác khó có thể chấp nhận được lại chính là, trong tình cảm, cô chân đạp hai thuyền, đùa giỡn hai người con trai và xoay họ vòng vòng. Lúc đầu, hai chàng trai là anh em rất tốt của nhau, bây giờ bị cô quấy rối đến nỗi phải tuyệt giao, quả là hồng nhan họa thủy [*], mà cô của bây giờ thì vừa hưởng thụ sự theo đuổi của bạn trai cũ, vừa không từ chối cũng không đồng ý bạn của bạn trai cũ, quả đúng là thứ cặn bã khiến cho người ngoài đứng xem cũng không thể chịu đựng cho được! Đó là lý do người này “ngoi” lên đăng bài!
[*] Hồng nhan họa thủy: người đẹp thì như nước mang đến tai họa. Gốc câu này là từ sách Tư trị Thông giám. Khi Hán Thành Đế cho Triệu Hợp Đức là em Triệu Phi Yến vào cung làm tiệp dư, thì một nữ quan là Náo Phương Thành nói: Thử họa thủy dã, diệt hỏa tất hĩ! (Đây là cái họa nước, nước ắt dập lửa vậy). Đây là lời ví von, ví nhà Hán như lửa, còn người đẹp như nước.
Giang Nhược Kiều: “…”
Mặc dù là giấu tên đăng bài, nhưng rất nhanh đã có người đoán được là Giang Nhược Kiều.
Có thể là do gần đây giới giải trí quá im lặng, không có chút dưa [*] tử tế nào, người ăn dưa quá chán, cho nên một miếng dưa trong khuôn viên trường học không chút liên quan gì đến giới giải trí như vậy mà cũng gây được sự chú ý và làm xôn xao trong phạm vi nhỏ.
[*] Dưa: theo thuật ngữ Chiz là chỉ những tin đồn (rumor). Nếu tin đồn có độ tin cậy thấp hoặc không trở thành sự thật thì gọi là dưa xanh hoặc dưa bở, ngược lại thì gọi là dưa ngọt.
Giang Nhược Kiều: Trời đất ơi!
Thực tế, trên diễn đàn của đại học A, những sinh viên vây xem kia cũng rất sốc: Chuyện gì đang xảy ra vậy! Đây không phải là bài đăng trong quá khứ mà không có ai đẩy lên hàng đầu hay sao? Cư dân mạng các người thiếu dưa đến vậy cơ à?
Có sinh viên của đại học A đã bình luận ngay dưới bài đăng Weibo này: [Chúng tôi chưa bao giờ nói hoa hậu giảng đường của trường bắt cá hai tay cả! Người đăng bài này chắc chắn không phải là người của trường chúng tôi, chúng tôi đã hiểu rõ câu chuyện này từ lâu lắm rồi, được chưa nào? Tôn trọng chúng tôi một chút đi, van cầu các người, làm ơn, lúc vạch trần dưa thì hãy cẩn thật một chút đi, được không?]
Giang Nhược Kiều vẫn luôn chú ý chuyện này, thực sự là khóc không được mà cười cũng không xong.
Chiêu này có tác dụng gì không?
Tất nhiên là có tác dụng, bây giờ mọi người đều rất thích bày ra dáng vẻ bị nhục nhã kia kìa.
Cô chỉ muốn nói, nếu như cô bắt cá hai tay thật thì sao? Nếu như cô thật sự theo đuổi Lục Dĩ Thành thì thế nào?
Việc lớn đến mức nào cơ chứ, cũng đáng để ồn ào như thế này à?
Còn nữa, thế mà trong phần bình luận lại có cái nói rằng cô đã từng yêu đương rất nhiều lần, sao vậy hả? Cô làm phiền đến ai à? Pháp luật có văn bản nào quy định rõ ràng là mỗi người chỉ có thể yêu một lần hay không? Vượt quá sẽ bị phán quyết và phạt tiền, có không?
Càng tỉnh táo, Giang Nhược Kiều lại càng thấy đáng buồn cười bấy nhiêu.
Nhìn xem, thật ra những việc này đều không phải là vấn đề, cũng không được tính là vấn đề gì, nhưng nếu nhà tư bản muốn trừng trị cô thì vẫn có thể đánh cô xuống cát bụi với những lý do buồn cười như vậy.
Người ta cũng không cần sử dụng bất kỳ thủ đoạn cao cấp nào.
Lúc chiều tối, Lục Dĩ Thành cũng nghe nói đến chuyện này, anh lo lắng gọi điện thoại cho Giang Nhược Kiều.
Anh ấp a ấp úng trong điện thoại, mười câu cũng không đi vào được trọng điểm được, cuối cùng, Giang Nhược Kiều nghe đến phiền lòng, nói thẳng ra: “Lục Dĩ Thành, cuối cùng cậu muốn hỏi cái gì? Tôi có bắt cá hai tay hay không mà cậu còn không biết à?”
Lục Dĩ Thành: “Xin lỗi cậu, rất xin lỗi cậu, tôi không có ý này.”
Giang Nhược Kiều không biết làm sao, cô cười: “Vậy sao cậu lúc thì nói chuyện thời tiết, lúc thì nói cái này cái kia, cuối cùng là cậu muốn hỏi cái gì?”
Lục Dĩ Thành cũng thở dài một hơi: “Tôi muốn hỏi, bây giờ cậu có ổn hay không?”
Giang Nhược Kiều sững sờ, cầm điện thoại, hiếm hoi lắm mới rơi vào trạng thái thinh lặng trong vài giây, sau đó cô nói: “Ý của cậu là chuyện trên Weibo à? Tôi không sao, cùng lắm thì bỏ tài khoản, sống một đời người, không thể tránh khỏi việc sẽ bị mọi người hiểu lầm, điều đáng tiếc duy nhất là, khả năng cao vì chuyện này mà tôi không được bình chọn sinh viên xuất sắc.”
Thứ bây giờ cô sở hữu chỉ có thứ ý chí mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Cùng lắm thì cũng chỉ giống như trong nguyên tác mà thôi, nhưng cô tin rằng, trong nguyên tác, cuối cùng thì cô vẫn đứng lên đó thôi, vậy thì chuyện bây giờ cũng sẽ không tệ hơn như thế được.
Cô đã biết những việc chưa xảy ra, khiến cho bệnh tình của bà ngoại được phát hiện sớm hơn trong nguyên tác những một năm, ca giải phẫu của bà ngoại cũng rất thành công, cô đã rất hài lòng, còn lại thì…
Binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn [*] thôi!
[*] Binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn: (Binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm) bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đều linh hoạt để có biện pháp tương ứng đối phó.
Hơn nữa, cũng không phải là cô không chuẩn bị gì. Bọn họ thích điều khiển dư luận như vậy ư, những người kiêu ngạo như bọn họ có bao giờ nghĩ tới một ngày sẽ bị cắn trả không nhỉ? Giang Nhược Kiều nóng lòng muốn nhìn bộ dạng bọn họ bị sứt đầu mẻ trán là như thế nào. Chắc là bọn họ cũng sẽ không tài nào tưởng tượng được rằng, trong mắt bọn họ, người không có chút sức lực phản kháng nào như cô mà cũng sở hữu quân bài giúp cô có thể phân định thắng thua với bọn họ.
Sau khi nghe xong, Lục Dĩ Thành cũng im lặng.
Giữa toàn thể chúng sinh, anh hay là cô, họ đều vô cùng nhỏ bé.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Dĩ Thành đi vào phòng sách, không làm việc cũng không đọc sách, mà là nghiên túc xem từng đoạn video trên tài khoản của cô, từ video đầu tiên đến video cuối cùng, mất hơn hai tiếng đồng hồ, hoàng hôn buông xuống, anh đứng dậy và đi đến trước cửa sổ, bên ngoài là bóng đêm mịt mờ.
Video của cô, vô cùng dụng tâm.
Người xem đều có thể cảm giác được, không phải làm ẩu, mỗi một chi tiết nhỏ đều dụng tâm nghĩ suy.
Thật sự phải từ bỏ tài khoản này sao?
Vì sao?
Cô đã làm sai điều gì à?
Từ đầu tới cuối, cô không làm gì sai cả, vậy thì tại sao ân ân oán oán là giữa ba người mà cuối cùng lại để cô đối mặt với những chuyện không có gì tốt đẹp này?
Lục Dĩ Thành hạ quyết tâm, anh bật máy tính lên, đăng nhập vào diễn đàn, đích thân đăng tải một bài viết…
[Xin chào mọi người, tôi là Lục Dĩ Thành.
Nếu như có bạn học thấy chuyện này không công bằng, có lượng người theo dõi nhất định trên Weibo, liệu có thể giúp tôi chuyển đến phần bình luận dưới bài Weibo kia không?
Rất xin lỗi, tôi nghĩ rằng diễn đàn là nơi để mọi người cùng nhau trao đổi về cuộc sống và việc học tập, nhưng mà tôi không muốn người khác vì tình cảm của cá nhân tôi mà bị chỉ trích, cho nên sẽ chiếm một chút thời gian và không gian của mọi người, mong được thứ lỗi.
Vào học kỳ năm thứ hai đại học, bạn học Giang chủ trì bữa tiệc chào mừng sinh viên năm nhất, tôi bị bạn bè rủ đến tham gia bữa tiệc, trong bữa tiệc chào đón tân sinh viên, đó là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy.
Tất cả các bạn học đã xem bữa tiệc tối kia ắt hẳn là sẽ nhớ rõ tài năng của bạn học Giang.
Tôi cũng vậy, thưởng thức và ngưỡng mộ bạn học Giang.
Bạn học Giang là một người rất xuất sắc, dù là đối với cuộc sống hay là học tập, đều rất cố gắng và nghiêm túc. Nếu như vì tình cảm của cá nhân tôi mà gây rối cho cô ấy, khiến cho những người không biết rõ sự tình nghe theo những tin đồn rồi hiểu lầm cô ấy, tôi thấy xấu hổ vô cùng. Nếu như có ai đó nên bị chỉ trích, bị lên án, thì người đó cũng nên là tôi.
Hy vọng mọi người sẽ không hiểu lầm cô ấy.
Chỉ là do cô ấy bị tôi thích một cách đột ngột mà thôi, xin hãy chỉ trích tôi, cảm ơn.]
Các sinh viên trên diễn đàn vẫn còn bị sốc!
Phải biết rằng, trước đó Lục Dĩ Thành chỉ đến đưa bữa sáng, thế nhưng, lần này anh lại thẳng thắn thừa nhận trước công chúng là anh thích Giang Nhược Kièu.
Hơn nữa, anh còn thích cô từ rất lâu rồi, chỉ cần tính thời gian thì sẽ biết, Lục Dĩ Thành đã thích cô trước cả khi Giang Nhược Kiều và Tưởng Diên quen biết nhau.
Thế mà anh lại thích cô đến vậy sao?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT