Không thể không nói, nhờ vấn đề chiều cao này mà bầu không khí trong phòng sôi nổi hơn hẳn, thần kinh đang căng cứng của Lục Dĩ Thành cũng tạm thời được thả lỏng.

Cũng do Lục Dĩ Thành quá căng thẳng, chỉ cần anh cứ nghĩ đây là một chuyện rất đơn giản, thì với tính cẩn trọng của Giang Nhược Kiều, chẳng lẽ cô không nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra khi đi ăn với nhau sao? Đừng nói là bây giờ, khi Lục Dĩ Thành không có quan hệ như thế với cô, cho dù có thật đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không để anh phải khó xử và xấu hổ đâu. Có đôi khi ngẫm lại, hai người họ đúng là có duyên phận với nhau thật, duyên phận không chỉ vì Tư Nghiên, mà còn vì hoàn cảnh lớn lên của hai người.

Nhưng so với anh, cô vẫn hạnh phúc hơn nhiều, ông bà ngoại đều khỏe mạnh và rất yêu thương cô, có thể nói, ngoại trừ mặt tâm lý cô thấy hơi cô đơn, thì về phương diện cuộc sống vật chất, ông bà ngoại chưa từng bạc đãi cô. Cô cũng không cần phải chịu những áp lực cuộc sống khi còn rất nhỏ.

Nhưng dù là vậy thì sâu thẳm trong nội tâm cô, cô cũng bài xích chuyện đi gặp bố mẹ của bạn trai.

Cũng may mà năm nay cô mới hai mươi tuổi, ba người bạn trai trước cũng chẳng lớn hơn cô bao nhiêu, ở độ tuổi của bọn họ, chưa có ai nghĩ đến bước gặp bố mẹ hai bên để bàn chuyện cưới xin cả, cho nên chưa chính thức tiến đến giai đoạn gặp mặt phụ huynh thì đã chia tay rồi.

Nhưng cô vẫn thấy sợ.

Thi thoảng tự hỏi chính mình, Giang Nhược Kiều cũng thấy buồn cười, thế mà cô lại sợ một chuyện như vậy.

Chỉ tưởng tượng ra cảnh đó thôi cũng khiến da đầu cô tê dại.

Ví dụ như, khi phụ huynh đối phương hỏi: “Bố mẹ cháu làm nghề gì? “

“Bố mẹ cháu đã về hưu rồi hả? Hiện đang sống ở đâu?”

Vấn đề như vậy… Có lẽ những người có gia đình êm ấm chẳng bao giờ nếm trải được tư vị chua xót ấy.

Cô ủng hộ mẹ tìm một nửa khác sau khi bố mất, cô cũng chưa từng mong cả đời này mẹ sẽ vì cô mà bị trói chân.

Nhưng cái chết của bố như một cái dằm tồn tại trong tim, mỗi lần đụng đến đều sẽ khiến cô nhói đau.

Cô không muốn nói với ai rằng, bố tôi đã qua đời.

Cô không muốn người đó hỏi, sao ông ấy lại mất, càng không muốn nhìn thấy sự thương cảm pha lẫn chút tế nhị chưa kịp che giấu trong đôi mắt của người đó.

Sau bao nhiêu năm, cô vẫn không thể bình tĩnh khi nói ra câu, bố tôi đã qua đời.

Cô hiểu rõ về gia đình Lục Dĩ Thành, biết rõ hoàn cảnh trưởng thành của anh, nên cô cũng không muốn khiến anh có tâm trạng như vậy, trên đường tới đây, cô đã nói chuyện này với ông bà ngoại, kể sơ qua về tình hình gia đình anh, đồng thời, cô cũng mong rằng, dù có thế nào thì ông bà cũng đừng đặt bất kỳ câu hỏi nào.

Lúc ấy bà ngoại thở dài: “Cậu chàng đó cũng giỏi giang quá.”

Trong phòng ăn, bà ngoại nhìn tư thế ngồi ngay ngắn đến mức có thể lên tivi ngay lập tức của Lục Dĩ Thành, bà không nhịn được cười: “Thằng bé này vừa cao, ngoại hình cũng tuấn tú thế này thì bà có thể yên tâm rồi. Không cần nghĩ cũng biết Tư Nghiên nhà chúng ta cũng sẽ là một thiếu niên cao ráo đẹp trai rồi.”

Ông ngoại bất mãn: “Tầm thường, chiều cao quan trọng thế hả? Ngoại hình cũng có quan trọng đến thế không?”

Bà ngoại gật đầu: “Rất quan trọng.”

Ông ngoại: “…”

Vẻ mặt Lục Dĩ Thành cũng thoải mái hơn.

Bà ngoại chính thức vào chủ đề: “Bà nghe Kiều Kiều nói, năm đó cháu đỗ với vị trí thủ khoa à?” Bà ngoại liếc ông ngoại: “Vấn đề này quan trọng không?”

Lục Dĩ Thành đáp: “Vâng, cháu học hơi lệch môn, khối tự nhiên là điểm mạnh của cháu.”

Giang Nhược Kiều phụ họa theo, cô tán thưởng anh: “Cậu còn học lệch môn hả? Quá khiêm tốn rồi.”

Lục Dĩ Thành không biết nên bày ra vẻ mặt gì, nếu như không có ông bà ngoại ở đây, có lẽ anh sẽ bật cười.

Ông ngoại lập tức nói: “Kiều Kiều nhà ông cũng rất giỏi, Tiểu Lục, nếu Kiều Kiều nhà ông thi đại học ở đây thì nó cũng sẽ là thủ khoa gì đó rồi!”

Giang Nhược Kiều: “…”

Không cần, thật sự không cần thế đâu ạ.

Lục Dĩ Thành gật đầu đồng ý: “Cháu từng nghe qua. Vào năm cuối cấp ba, thầy giáo có từng nói là bài thi bên thành phố Khê cũng rất khó.”

Hầu như mỗi sinh viên trúng tuyển vào đại học A đều phải vượt qua hàng trăm nghìn người.

“Tiểu Lục và Kiều Kiều học chung đại học.” Đối với chuyện này, bà ngoại thấy rất hài lòng: “Vậy thì Tư Nghiên nhà chúng ta cũng là thành viên của gia đình trí thức rồi.”

Nói thế nào đây?

Bà ngoại nói cũng không sai, nhưng điều bà nói mang hơi thở của thời đại cũ.

Qua tai Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều, chợt có một cảm giác rất xưa cũ.

Ông ngoại nói thầm: “Giờ tôi ném vỏ chuối trên đường, chọn đại một người bị trượt chân thì đó cũng là sinh viên rồi.”

Bà ngoại tức giận trừng mắt: “Ông đừng có xen vào khi tôi đang nói chuyện được không?”

“Chuyện này chẳng phải là chuyện tốt sao!” Bà ngoại khó chịu: “Có nghĩa là bây giờ ai cũng được đọc sách, tôi nói một câu thì ông vặn lại một câu, một ngày ông không cãi tôi thì cả người ông khó chịu lắm hả?”

Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám nói một câu nào.

Sau khi hai ông bà cãi nhau, bà ngoại dịu giọng, vẻ mặt hiền hậu nói với Lục Dĩ Thành: “Tiểu Lục, có phải cháu muốn học cao học không?”

“Vâng.” Lục Dĩ Thành gật đầu: “Có khả năng cao sẽ học thẳng lên nghiên cứu sinh.”

Tỷ lệ tuyển học thẳng lên nghiên cứu sinh của đại học A vốn đã cao, kiểu học bá [*] như Lục Dĩ Thành thì càng không cần phải nói.

[*] Học bá: 学霸 /xué bà/, là thuật ngữ để chỉ những người chăm chỉ học tập, giàu kiến thức.

Bà ngoại hài lòng: “Vậy một mình cháu chăm sóc đứa bé, lo được không?”

Lục Dĩ Thành liếc nhìn Giang Nhược Kiều theo bản năng: “Cũng không phải chỉ có mình cháu chăm sóc, hai đứa bọn cháu cùng nhau trông nom cậu bé. Vẫn lo nổi ạ.”

Thật ra, trong bữa ăn này, bà ngoại cũng không hỏi gì nhiều, chỉ hỏi về chiều cao, tuổi tác và dự định trong tương lai về việc học hành của Lục Dĩ Thành. Điều này đã khiến cho anh hoàn toàn bình tĩnh lại.

Giữa bữa ăn, Giang Nhược Kiều có cùng bà ngoại đi nhà vệ sinh, vẫn là hành lang nhỏ ngày hôm qua, bà ngoại vỗ vỗ mu tay của Giang Nhược Kiều, nói nhỏ: “Cháu yên tâm, bà và ông sẽ không vì tương tai hai đứa có con mà ép hai đứa ở chung một chỗ đâu. Bà hỏi một số chuyện chủ yếu vẫn do bà là quan tâm đến tính tình bố đứa bé, bởi vì đứa bé không phải là của một mình cháu, bố mẹ có ảnh hưởng sâu sắc đến đứa trẻ, bố ảnh hưởng đến đứa bé, đứa bé sẽ ảnh hưởng đến mẹ. Nếu cậu ấy là một người không đáng tin cậy, suốt ngày nói này nói nọ trước mặt đứa bé thì sẽ là một tấm gương xấu. Cậu bé còn nhỏ như thế cơ mà.”

Giang Nhược Kiều “dạ” một tiếng: “Cậu ấy rất tốt.”

“Vậy là tốt rồi.” Bà ngoại nói: “Bà cũng thấy cậu Tiểu Lục này là một người đàng hoàng.”



Buổi chiều, Giang Nhược Kiều dẫn bà đến bệnh viện đăng ký.

Lục Dĩ Thành thì đi cùng ông ngoại, hôm nay ông ngoại muốn đích thân đón Lục Tư Nghiên tan học.

Thoạt nhìn thì thấy giáo sư Hoàng Hồng Ảnh đã có tuổi, là một người rất hiền lành, sau khi để bà ngoại đi chụp X-quang, còn để Giang Nhược Kiều kết bạn với WeChat với trợ lý của bà ấy. Do phải xếp hàng chờ giường bệnh, sau khi có giường rồi thì mới trực tiếp nhập viện được. Trước khi về, bà ngoại còn đặc biệt nhỏ giọng hỏi giáo sư Hoàng: “Giáo sư Hoàng, bệnh này của tôi có nặng lắm không? Cháu gái tôi còn nhỏ, không thể không có ai bên cạnh được.”

Giang Nhược Kiều cúi thấp đầu, cố gắng nén sự chua xót nơi đầu mũi.

Giáo sư Hoàng cười nói: “Bà có phúc lắm đấy ạ, có cháu gái hiếu thảo như vậy. Quan trọng là phát hiện ra sớm.”

Giáo sư Hoàng cũng nói với cô, cũng may là cô cẩn thận, biết dẫn bà cụ đi khám sức khỏe, nếu muộn thêm một hay hai năm, vậy thì bệnh tình sẽ trở nên phức tạp hơn.

Có lời này của giáo sư, tâm trạng bà ngoại vốn treo lơ lửng mới coi như đã hạ xuống.

Giang Nhược Kiều dẫn bà ngoại về homestay.

Trong homestay, Lục Tư Nghiên cũng đang ở trong phòng, đã thân thiết với ông ngoại rồi, bà ngoại nói ông ngoại lợi dụng lúc bà không có ở đây, tâm cơ quá sâu. Bà ngoại cũng không chịu lép vế, chẳng thèm để ý đến bản báo cáo kiểm tra không quá lý tưởng, tiến lên cùng ông ngoại chơi đùa với Lục Tư Nghiên.

Lục Tư Nghiên là một cậu nhóc rất hoạt bát.

Cậu nhóc cực kỳ phấn khích, dù sao thì nhóc cũng chưa từng gặp ông bà cố ngoại mà! Trẻ con có một khả năng mang tên, có thể nhận ra ai thật lòng thích mình và ai không, mà ông bà cố ngoại đối xử với nhóc siêu siêu tốt. Giang Nhược Kiều đứng một bên nhìn, mây đen trong lòng cũng dần tan biến. Trước đây cô từng nghe người khác nói về chuyện “nuôi dạy con cái xuyên qua nhiều thế hệ”, quả thật là ông bà rất yêu thương cô, nhưng giờ đây, khi nhìn thấy sự cưng chiều của ông bà ngoại đối với Tư Nghiên…

Giang Nhược Kiều: Ông bà ngoại nhìn cháu đi mà!



Vào ngày Quốc Khánh, Giang Nhược Kiều đưa bà ngoại đi làm thủ tục nhập viện.

Ông ngoại đã lớn tuổi, lại mắc bệnh ba cao, hiển nhiên là không thích hợp để trông bà, may mà mấy ngày nay được nghỉ, Giang Nhược Kiều cũng không muốn nhờ vả người khác nên quyết định tự trông bà nằm viện. Theo lời đề nghị của Lục Dĩ Thành, Giang Nhược Kiều hủy đặt căn homestay, còn ông ngoại đến ở trong căn hộ do Lục Dĩ Thành thuê, đối với việc này, Lục Dĩ Thành bày tỏ: “Thật ra tôi làm phiền ông cụ trông trẻ giúp tôi, trong lòng cũng thấy băn khoăn.”

Giang Nhược Kiều biết, anh nói như vậy đơn giản là mong lòng cô thấy dễ chịu hơn.

Vốn dĩ cô cũng không đồng ý, nhưng đúng là cô không yên lòng chuyện ông ngoại ở một mình trong homestay vào buổi tối, ông cụ cũng lớn tuổi rồi, khuya khoắt còn không có ai bên cạnh, sao mà được cơ chứ?

Sau khi làm xong thủ tục nhập viện, Giang Nhược Kiều tiễn Lục Dĩ Thành ra khỏi bệnh viện. Khu vực gần bệnh viện có lượng người qua lại rất lớn, cô tìm tiệm bán cà phê, nhưng mặt tiền của tiệm rất nhỏ, trong tiệm cũng chật ních người ngồi, cô vẫn theo thói quen gọi cho mình một cốc cà phê kiểu Mỹ, nghiêng đầu hỏi Lục Dĩ Thành: “Cậu muốn uống gì?”

Lục Dĩ Thành nhìn menu, theo bản năng muốn gọi cốc rẻ nhất.

Ngay khi anh đảo mắt, cô đã biết anh đang nghĩ gì, vươn tay ra chen vào tờ menu: “Gọi đồ cậu thích uống ấy.”

Đừng nhìn giá!

Trong mắt cô ẩn chứa tia cảnh cáo.

Lục Dĩ Thành cúi đầu, chỉ là, trên mặt anh còn vương ý cười, xen lẫn cả vào trong giọng nói: “Được, vậy… một cốc cà phê kiểu Mỹ?”

“Được rồi.” Giang Nhược Kiều nhìn nhân viên phục vụ: “Hai cốc cà phê kiểu Mỹ, cảm ơn.”

Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra rồi quét mã thanh toán.

Tốc độ phục vụ rất nhanh, chưa đến một lúc mà hai cốc cà phê đã được bưng đến.

Khi hai người bắt đầu cầm cốc cà phê lên, trời bắt đầu đổ mưa.

Dù sao thì họ cũng không bận bịu gì, trong thời điểm hoang mang và lo lắng thế này, có thể đứng dưới mái hiên ngắm nhìn mưa và uống cà phê cũng là một loại hưởng thụ thích thú.

Hai người đứng dưới mái hiên.

Thật ra thì mưa cũng không lớn, tiết trời tháng mười không quá lạnh, người đi đường cũng chẳng mảy may bận tâm.

Để tiện cho việc chăm sóc bà, hôm nay Giang Nhược Kiều mặc một chiếc áo sơ mi và quần jean, vạt áo thắt hờ hững, mái tóc xoăn nhẹ được cô buộc đuôi ngựa cao, tràn đầy sự trẻ trung tươi tắn.

Cô cầm cốc cà phê, ngửa đầu nhấp một ngụm, khóe môi nhếch lên.

Lục Dĩ Thành mặc áo trắng quần đen, hôm nay anh không đeo ba lô, hai người đứng dưới mái hiên, thỉnh thoảng có người qua đường không nhịn được mà phải ghé mắt nhìn.

Thật sự rất bắt mắt.

Hai người đều trạc tuổi hai mươi, ngoại hình và phong thái cũng hơn người giống nhau, khoảnh khắc này đúng là đã khiến cho người ta sinh ra ký ức ảo giác rằng, “hai người đó đang chụp ảnh tạp chí”.

“Làm phẫu thuật chắc sẽ tốn không ít tiền.” Lục Dĩ Thành nói.

Giang Nhược Kiều hơi sửng sốt, trả lời: “Tôi đã tham khảo rồi, bởi vì phát hiện khá sớm nên vẫn lo được.”

Ông bà ngoại có một ít tiền tiết kiệm, nhưng cô không muốn động đến, số tiền đó là để cho hai ông bà sinh hoạt.

Cũng may mà cô có một khoản dành dụm, đến lúc đó, nếu thiếu một chút thì chắc dì nhỏ có thể bù vào được.

“Bây giờ bảo hiểm y tế ở những nơi khác cũng có thể được hoàn trả.” Giang Nhược Kiều nói.

“Ừ.” Lục Dĩ Thành gật đầu, cũng nhấp một ngụm cà phê: “Nếu cần hỗ trợ, cậu cứ nói.”

Giang Nhược Kiều bật cười thành tiếng, nghiêng đầu, đôi mắt cong cong nhìn anh: “Ừm… vậy tính tiền lãi thế nào?”

Lục Dĩ Thành khẽ giật mình: “Tiền lãi?”

Anh không hề nghĩ tới điều đó.

Đến khi thấy ánh mắt tràn đầy ý cười của cô, anh mới nhận ra là cô đang trêu anh. Anh biết, trong khoảng thời gian này, áp lực tâm lý của cô rất lớn, vì làm dịu đi những lo âu trong cô, anh đành phải giả bộ hùa theo cô: “Không biết, cậu thấy thế nào?”

Đúng là Giang Nhược Kiều diễn đến nghiện mất rồi, cô lấy điện thoại từ trong túi ra: “Để tôi xem tiền lãi quản lý tài chính bây giờ là bao nhiêu, không đúng, cậu cũng đâu thua lỗ, tôi nghe nói bây giờ tiền lãi từ cho vay trực tuyến cũng rất cao.”

Lục Dĩ Thành gật đầu: “Dù sao thì tôi cũng không phải đơn vị chính quy, không cần cao như vậy.”

Giang Nhược Kiều phì cười.

Lục Dĩ Thành cũng bật cười theo.

Giang Nhược Kiều dùng cái tay đang trống, ra dấu OK với anh: “Yên tâm đi, tạm thời chưa tới lúc phải vay tiền đâu.”

Lục Dĩ Thành “ừ” một tiếng.

Nếu cô đã nói không cần, thì là không cần thật.

Dù sao cũng đã quen biết được một thời gian, anh biết cô sẽ không cố chấp với loại chuyện này.

Giang Nhược Kiều nhìn anh rồi nhấp một ngụm cà phê, rồi không khỏi cau mày lại, cô cười nói: “Hơi đắng đúng không?”

Lục Dĩ Thành thành thật gật đầu: “Hơi đắng thật.”

“Uống nhiều thì sẽ quen thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play