Tỉnh giấc, Giang Nhược Kiều sờ lên mặt, vẫn còn vương lại cảm giác ẩm ướt.

Cô không biết tại sao bản thân lại muốn khóc, “cô” trong giấc mơ đó khóc, cô cũng không kìm được mà muốn khóc theo.

Giang Nhược Kiều ngây người nhìn đỉnh màn, một lát sau, mò điện thoại ra từ dưới gối, mở khóa lên, nhấn vào giao diện tìm kiếm, đánh một dòng chữ vào khung tìm kiếm ——

[Ý nghĩa của giấc mơ mơ thấy bản thân khóc trong mưa, có một người đàn ông cầm ô bước đến?]

Đến lúc cô nhấn vào tìm kiếm, mới muộn màng nhận ra: Cô sớm đã qua cái tuổi tối qua mơ thấy gì thì sau khi tỉnh sẽ lập tức đi search Chu Công giải mộng rồi mà!!!

Sao còn làm cái chuyện này cơ chứ??

A a a a!

Giang Nhược Kiều vừa định thoát ra, nhưng nghĩ kỹ lại: Dù sao thì cũng đã tìm kiếm, cũng phí thời gian, cũng đã làm ra hành vi con nít này rồi.

Giờ mà không xem kết quả, chẳng phải sẽ bị thiệt thòi hay sao?

Cứ xem đi!

Ngón tay thon dài trắng nõn của Giang Nhược Kiều lướt trên màn hình, nhìn đủ loại giải thích, đặc biệt nhất là cái kiểu báo hiệu sẽ có thai, mười tháng sinh con, tháng năm sinh nữ, đúng là khiến người ta không dám nhìn thẳng vào, bấy giờ Giang Nhược Kiều mới hoàn toàn tỉnh táo, cô đang làm cái chuyện ngu ngốc gì thế này?

Cô bước xuống giường, cầm quần áo cần thay vào nhà tắm, vừa đánh răng vừa nhớ lại giấc mơ đó.

Kỳ lạ thay, giấc mộng này rất giống giấc mơ đầu tiên kia của cô.

Nhưng, với những giấc mơ khác, khi tỉnh giấc thì ký ức về chúng càng ngày càng trở nên mờ nhạt.

Chỉ có giấc mộng này rất giống với giấc mơ kia, mà nó càng ngày càng hiện lên rõ ràng.

Giang Nhược Kiều nghĩ thầm, chẳng lẽ đây là sự việc sẽ phát sinh trong nguyên tác nhưng không được tác giả viết vào? Có khả năng là như thế. Cô đánh răng rửa mặt, nhớ lại giấc mơ đó, chẳng biết sao lại cảm thấy rất yên tâm, cô đau lòng cho một bản thân khác, nhưng nếu “cô” được giúp bởi người như Lục Dĩ Thành thì ngày đó cũng không tồi tệ đến thế, bởi lẽ, vẫn còn có Lục Dĩ Thành ở đó. Lục Dĩ Thành như có một loại ma lực nào đó, anh sẽ vì “cô” mà bung ô che mưa chắn gió, giữa mưa sa bão táp cũng có thể đưa “cô” về nhà. Khi ấy, anh nhất định sẽ nhìn “cô” từng bước thoát khỏi bóng ma đó, hướng về một cuộc sống chân chính mới, phải không?

Hôm nay là ngày đầu tiên Lục Tư Nghiên chính thức đến trường mầm non..

Là một người rất có cảm xúc về các nghi thức, tất nhiên Giang Nhược Kiều sẽ không bỏ lỡ ngày này. Khi ba cô bạn cùng phòng còn đang say ngủ, cô đã rửa mặt xong, trang điểm tinh tế cho bản thân, còn xịt một chút nước hoa rồi mới vui vẻ bước ra ngoài ký túc xá. Nhưng cô không ngờ là sẽ nhìn thấy Lục Dĩ Thành dưới tầng ký túc xá, trong tay anh cầm một túi đồ ăn sáng, xem ra hôm nay cũng không phải là ngoại lệ, anh vẫn mang đồ ăn sáng tới cho cô.

?

Vẻ mặt Giang Nhược Kiều ngơ ngác đi đến trước mặt anh: “Hôm nay là ngày đầu tiên Lục Tư Nghiên nhập học ở trường mầm non mà.”

Lục Dĩ Thành cũng có chút khó hiểu: “Tôi biết, nên?”

Giang Nhược Kiều: “Cho nên, sao hôm nay cậu lại mang bữa sáng tới cho tôi?”

Lục Dĩ Thành im lặng vài giây, sau đó trả lời: “Tôi chỉ mới đưa hai ngày.”

Nên, sao lại phải dừng giữa chừng ngay ngày thứ ba? Chẳng lẽ không được đưa nữa? Hình như theo đuổi người khác không nên như vậy, khi xưa Tưởng Diên còn mặc gió đội mưa mà đưa đến tận mấy tháng liền.

Sao anh lại chỉ đưa hai ngày như thế được?

Giang Nhược Kiều: “…”

Cô bất đắc dĩ nói: “Sao cậu lại thành thật như thế? Cũng có phải là theo đuổi tôi thật đâu.”

Ánh mắt Lục Dĩ Thành hơi dao động, nhưng anh vẫn không nói gì, đưa bữa sáng cho cô.

Giang Nhược Kiều vừa nhận lấy vừa hỏi: “Vậy Lục Tư Nghiên đâu rồi? Hình như tám giờ hai mươi là lớp lá bắt đầu học đúng không?”

Lục Dĩ Thành đáp: “Bây giờ nhóc đó vẫn đang ở nhà. Bây giờ mới bảy rưỡi, vẫn kịp.”

“Vậy à.” Lúc này Giang Nhược Kiều mới để ý là Lục Dĩ Thành đã mua ba phần bánh bao và một cốc sữa đậu nành, còn phần của cô là bánh sừng bò và cà phê kiểu Mỹ mà cô thường hay uống.

Giang Nhược Kiều: “?”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh: “Sao lại là món này?”

Lục Dĩ Thành rất thẳng thắn trả lời: “Không phải cậu thích món này sao?”

Giang Nhược Kiều cạn lời muốn đưa tay đỡ trán, nhưng lại không rảnh tay: “Ngày hôm qua là bánh bao và sữa đậu nành.”

Người này có bị ngốc không vậy?

Lục Dĩ Thành trịnh trọng nói: “Hôm kia, khi đưa tới cho cậu, cậu nói hôm sau muốn ăn bánh bao và sữa đậu nành, cho nên hôm qua tôi đã mua theo là bánh bao và sữa đậu nành.” Anh dừng lại một chút, nghiêm túc nhìn cô: “Nhưng hôm qua cậu chưa nói hôm nay có muốn ăn thế nữa hay không, nên tôi mua thêm theo thói quen ăn sáng của cậu.”

Giang Nhược Kiều: Trời đất ơi?

Sao lại có một người đàn ông ngốc đến thế này vậy?

Cô hỏi: “Có phải là nếu hôm trước tôi không nói rõ là ngày mai muốn ăn gì vào buổi sáng, thì hôm sau cậu sẽ đều mua bánh sừng bò và cà phê?”

Lục Dĩ Thành nhận ra giọng điệu của cô có gì đó không đúng lắm, anh do dự một lúc, nhưng vẫn thành thật gật đầu.

Đúng là anh đã nghĩ như vậy.

Giang Nhược Kiều không khỏi ngẫm lại bản thân: Có lẽ cô làm việc không đủ cẩn thận và nghiêm túc rồi chăng?

Hai người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu một lúc lâu thì lúng túng quay mặt đi, vẫn là Lục Dĩ Thành bại trận trước, anh ngập ngừng hỏi: “Mỗi ngày sau này tôi sẽ đều hỏi cậu bữa sáng muốn ăn gì nhé?”

Giang Nhược Kiều: “Không cần, không cần, bánh bao và sữa đậu nành là được.”

Căn-tin của đại học A là một hình mẫu tiêu biểu đại diện cho hàng rẻ nhưng chất lượng cao.

Đa dạng món ăn, số lượng nhiều, nguyên liệu nấu ăn tươi, quan trọng nhất là giá thành tương đối rẻ.

Ví dụ như bánh bao này, da mỏng mà nhân nhiều.

Lại lấy ví dụ khác là sữa đậu nành, cực kỳ nguyên chất.

Mấu chốt là, giá rất rẻ.

Lục Dĩ Thành: “…”

Anh suy nghĩ một lúc: “Tôi cảm thấy bữa sáng quá đơn điệu cũng không được, sớm muộn gì cũng ngán, thế này đi, sau này, mỗi cuối tuần sẽ điều chỉnh một lần, tôi sẽ thảo luận trước với cậu.”

Giang Nhược Kiều: “?”

Cô bị anh chọc cười, trong ánh nắng ban mai, lúm đồng tiền trên gò má cô như ẩn như hiện, mặt mày tinh xảo, đôi mắt trong veo như giọt sương mai: “Lục Dĩ Thành, con người của cậu đúng thật là.”

Cô không nói tiếp.

Lòng bàn tay Lục Dĩ Thành hơi nóng lên, chăm chú nhìn cô: Con người anh đúng thật là? Con người anh đúng thật là cái gì cơ? Câu tiếp theo là gì?

Giang Nhược Kiều vẫn im lặng.

Hết thảy ý đều nằm trong khoảng không thinh lặng, thực ra, ý cười vương trên khóe môi đã tỏ bày lời cô chưa nói.

“Được rồi.” Giang Nhược Kiều nói: “Cậu về trước đi, sau khi mang bữa sáng lên, tôi sẽ qua tìm hai người, hôm nay tôi cũng muốn đưa Lục Tư Nghiên đi nhập học.”

Lục Dĩ Thành gật đầu, nhưng không đi ngay, mà anh còn đứng đợi trong chốc lát.

Sau khi nhìn Giang Nhược Kiều bước vào tòa ký túc xá, anh mới rời đi, khi rời đi, anh vẫn đang suy nghĩ: Đến tột cùng là cô muốn nói điều gì về anh vậy?

Khi Giang Nhược Kiều đưa bữa sáng vào phòng ký túc xá, ba cô bạn đều đã tỉnh, nằm trên giường nhìn xuống, đồng loạt lẩm bẩm nói: “A mễ đậu hủ [*], cảm ơn Lục học bá, cảm tạ Lục học thần [**].”

[*] A mễ đậu hủ (阿米豆腐): ngôn ngữ mạng, là cách nói trại của câu “A Di Đà Phật”.

[**] Học bá, học thần: thuật ngữ Internet dùng để chỉ những người học giỏi, có khả năng tiếp thu kiến ​​thức cao hơn người bình thường, có thể phát huy lợi thế rất lớn trong học tập so với người bình thường, dễ dàng đạt điểm cao.



Giang Nhược Kiều đặc biệt thuê một chiếc xe đạp dưới tầng, đạp xe đến khu nhà trọ nơi Lục Dĩ Thành thuê.

Khi cô tới dưới tầng, Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên đã đợi được một lúc.

Lục Tư Nghiên đã mặc đồng phục trường mầm non.

Đồng phục nhóc mặc trông rất đáng yêu, áo sơ mi ngắn tay phối hợp với quần đùi nhỏ, đi tất và mang giày, Lục Tư Nghiên chính là ngôi sao nhí trong tâm trí cô.

Lục Tư Nghiên vọt tới, Giang Nhược Kiều thuận thế ngồi xổm xuống, ôm lấy nhóc mập mạp này, ngửi thấy mùi hương thoảng trên cơ thể nhóc: “Hôm nay phải đi học rồi.”

Lục Tư Nghiên mếu máo, kéo cặp sách: “Bố mẹ đang rất vui vẻ chứ gì, nhìn hai người xem, không giấu nổi luôn kìa.”

“Đâu có!”

Lục Tư Nghiên: “Vốn dĩ là thế, ngày trước cũng vậy, nhà trẻ được nghỉ, nghỉ đông rồi nghỉ hè, bố mẹ đều than ngắn thở dài, hận không thể làm nhà trẻ vĩnh viễn không nghỉ! Hừ ~ con hiểu hai người quá mà!”

Giang Nhược Kiều: “…”

Lục Dĩ Thành: “…”

Chuyện này sao… Tạm thời hai người bọn họ chưa thể cảm nhận được các bậc phụ huynh có bao nhiêu bất lực đối với chuyện bọn trẻ được nghỉ, có bao nhiêu vui sướng với chuyện mấy đứa nhóc đi học.

Nhưng mà vẫn rất vui vẻ!

Bởi vì khoảng thời gian từ tám giờ hai mươi sáng đến bốn giờ rưỡi chiều, hai người không cần nhọc lòng nữa ~

“Bị con nói trúng rồi đúng không?” Lục Tư Nghiên hừ hừ hai tiếng: “Dù sao thì mỗi lần đến khai giảng, khi bố quét dọn nhà cửa còn ngân nga hát cơ mà.”

Lục Tư Nghiên càng nói thì lại càng kích động.

Tại sao lại thế vậy hả?

Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành đều giữ im lặng, chờ Lục Tư Nghiên bô bô lên án, tâm trạng tốt lên xong, mới nắm tay nhóc ra ngoài.

Sau khi trút hết cơn giận dỗi, Lục Tư Nghiên lại cảm thấy chính mình rất hạnh phúc, ngoảnh sang nhìn bố, rồi lại ngó sang nhìn mẹ, đôi mắt cong cong: “Bố mẹ ơi, con muốn cưỡi máy bay.”

Hiển nhiên Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều chưa “get” được ý nghĩ của nhóc, kinh ngạc hỏi: “Cưỡi máy bay? Nhưng chúng ta phải đi học, con cũng phải đến trường, con muốn đi đâu chơi sao?”

Lúc này mới đến lượt Lục Tư Nghiên cạn lời: “Máy bay, máy bay, hai người không biết sao?”

Lục Tư Nghiên ngửa mặt lên trời mà thở dài: “Bố mẹ hồi trẻ ngốc quá đi mất! Hai người dùng sức nhấc con lên, con bay lên trong phút chốc, đó gọi là cưỡi máy bay!”

Đây là chuyện mỗi lần đưa nhóc đến trường, hoặc cùng nhau đón nhóc tan học, bố mẹ đều chuẩn bị cơ mà ~

Bây giờ Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành mới hiểu được, họ liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều dùng chút sức nhấc nhóc lên, Lục Tư Nghiên cũng theo đó mà dùng sức, nâng chân lên khỏi mặt đất, vững vàng bay qua vài phiến đá: “Vui quá vui quá, lại một lần nữa đi ạ ~”

Giang Nhược Kiều: “…”

Tuy rằng thấy cạn lời thật, nhưng cô lại không biết nụ cười trên khuôn mặt cô rực rỡ đến nhường nào.

Đây có lẽ là khoảnh khắc đứa trẻ cảm thấy hạnh phúc nhất.

Được bố mẹ đưa tới trường, hoặc đón về sau khi tan học từ nhà trẻ, được bố mẹ dắt tay, kể về một ngày ở nhà trẻ thế nào.

Tốt đẹp biết bao.



Sau khi Lục Tư Nghiên vào nhà trẻ, Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều đều có việc riêng nên tách nhau ra ở cổng trường.

Việc của Giang Nhược Kiều là, khám phá về những điều trong giấc mơ.

Cô nhớ rất rõ một số kiến trúc tiêu biểu trong giấc mơ của mình, ôm thái độ thử xem, post bài dò hỏi lên mạng, không ngờ thật sự có cư dân mạng nhiệt tình phản hồi, hơn nữa, còn cho cô biết vị trí cụ thể. Đó là nơi gần một vườn công nghệ [*], nói là hẻo lánh thì cũng không hẻo lánh lắm, dù sao nơi đó cũng có công ty lớn, nhưng nếu nói đông đúc nhộn nhịp thì cũng không phải, vì xung quanh không có trung tâm thương mại nào lớn, hơn nữa, cách ga tàu điện ngầm cũng hơi xa.

[*] Vườn công nghệ (科技园): là khu công nghiệp tập hợp các doanh nghiệp, công ty công nghệ cao.

Nhưng cô vẫn đến.

Khi cô đến quán cà phê đó, cả người đều ngây ngẩn.

Y hệt như trong giấc mơ, điều duy nhất khác biệt đó chính là, cách trang trí của quán cà phê trong giấc mơ hơi hiện lên vẻ cũ kỹ, mà quán cà phê trước mặt hình như vừa mới sửa sang lại cách đây không lâu, trước cửa còn đặt lẵng hoa mừng khai trương do người khác tặng.

Cô thử tìm góc độ, bắt chước “cô” trong mơ đứng vị trí dưới mái hiên đó, ngẩng đầu nhìn lên.

Giống nhau như đúc, chỉ là, trong mơ là một ngày mưa to, mà hiện giờ thì trời đang nắng.

Giang Nhược Kiều càng chắc chắn: Đó không chỉ là một giấc mơ, không phải là giấc mộng tỉnh giấc là quên, mà là chuyện đã xảy ra trong nguyên tác.

Nếu cô không thức tỉnh, nếu Lục Tư Nghiên không tới đây, chuyện đó vẫn sẽ diễn ra theo quỹ đạo bình thường.

Lần đầu tiên Giang Nhược Kiều có cảm giác như đang mơ mà lại không phải là mơ.

Đến cuối cùng? điều gì mới là thật? Những gì cô đang trải qua bây giờ là thực hay chỉ là cảnh trong mộng? Cô thật sự có thể thay đổi kết cục của mình sao?

Đương lúc cô đang suy nghĩ, tựa hồ cảm nhận được điều gì đó, cô ngoảnh đầu nhìn về phía một hướng, nhưng đột ngột khựng lại.

Chỉ vì, cách đó không xa, có người đang đi về phía cô.

Giống như trong giấc mơ nọ.

Trong mơ, Lục Dĩ Thành cầm ô đi về phía Giang Nhược Kiều, từng bước vững vàng.

Trong thực tại, dưới ánh mặt trời nóng như thiêu như đốt, Lục Dĩ Thành đi về phía cô, không chút chần chờ, chẳng chút do dự.

Giang Nhược Kiều ngơ ngác nhìn anh.

Lục Dĩ Thành cũng rất ngạc nhiên, bây giờ anh đang làm việc bán thời gian tại công ty của anh Lễ, vị trí anh đảm nhiệm có chút đặc thù nên anh Lễ đã nhờ một vị tiền bối [*] đưa cho anh một số tài liệu học tập, vừa hay tình cờ là vị tiền bối đó đang làm việc trong một nhà máy lớn gần đây. Sau khi cầm tài liệu lên xe buýt chuẩn bị về, thì ở trên xe thấy Giang Nhược Kiều, anh còn tưởng mình đang nhìn lầm, khi xe buýt dừng ở trạm kế tiếp, anh hạ quyết tâm xuống xe, một đường chạy lại đây, quả nhiên gặp được cô.

[*] Tiền bối: người thuộc lớp trước, thế hệ trước, trong quan hệ với những người lớp sau, gọi là hậu bối (hàm ý kính phục).

Sao cô lại ở đây?

Trong khi Giang Nhược Kiều đang trố mắt nhìn, Lục Dĩ Thành bước tới trước mặt cô, dưới ánh mặt trời gay gắt, trán anh lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn dịu dàng hỏi: “Nắng to như thế này, sao cậu lại ở đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play