Bầu không khí trong phòng hơi trầm lắng.

Tưởng Diên cũng chưa kịp hoàn hồn lại, Lục Dĩ Thành phản ứng nhanh nhạy, bấy giờ anh mới nhận ra mình vừa nói cái gì, đành bất lực vân vê chóp mũi. Chuyện này, sao lại trách Tưởng Diên cho được? Tưởng Diên không biết gì cả, thế nhưng, anh cũng chẳng thể trách Tư Nghiên được, hình như làm vậy là hơi hà khắc với một đứa trẻ. Đứa bé nào cũng muốn chiếm bố mẹ làm của riêng cả, đặc biệt là mẹ mình. Trên mạng từng có vài tấm hình rất nổi tiếng, nói rằng, đối với trẻ con, bản thân nó là một vũ trụ, và mẹ của chúng chính là trung tâm vũ trụ đó.

Có lẽ Tư Nghiên đã chấp nhận việc bây giờ mẹ mình đang quen một anh bạn trai khác, nhưng không có nghĩa là nhóc sẽ chấp nhận được việc người đàn ông kia cưới mẹ mình.

Trẻ con vẫn còn nhỏ, sao có thể hiểu được ý nghĩa của việc kết hôn cơ chứ.

Thế nên Tư Nghiên mới tức giận như vậy.

Vậy ra, anh và Giang Nhược Kiều là những người đáng trách trong chuyện này sao? Cũng không hẳn, dù là anh hay là cô, cả hai vẫn luôn duy trì khoảng cách an toàn, bọn họ cũng chẳng mong muốn mọi chuyện đi đến bước đường này.

Lục Dĩ Thành thầm thở dài một hơi, anh kìm nén cảm xúc lại, vẻ mặt dần trở nên điềm đạm hơn. Anh thành khẩn nói lời xin lỗi với Tưởng Diên: “Xin lỗi, giọng điệu của tớ hơi cáu gắt.”

Đầu óc của Tưởng Diên đang rất mơ hồ.

Nhưng mà, thật ra anh ta cũng chẳng để trong lòng làm gì.

Chẳng qua là, anh ta cảm thấy đứa trẻ này hơi kỳ lạ, nhưng ngẫm lại mới thấy nhóc này có vẻ rất thích Nhược Kiều… Vậy nên, khi nghe anh ta nói như vậy, chắc nhóc thấy không vui đây mà. Anh ta cũng thật là, cần gì phải đùa với một đứa bé như thế cơ chứ. Tưởng Diên cũng vội vã đáp lại: “Không sao, không sao, thật ra tớ cũng không nên nói mấy lời như vậy trước mặt trẻ con.”

Lục Dĩ Thành rũ mắt: “Nó rất thích Giang Nhược Kiều.”

Tưởng Diên đã hiểu rồi.

Mấy đứa nhóc này ấy mà, một khi đã thích chị gái nào đó rồi thì không chừng trong lòng còn có mấy suy nghĩ dễ thương như “Sau này khi lớn lên mình muốn kết hôn với chị ấy” nữa đấy chứ.

Cũng không khó hiểu mấy, dù sao thì trước đây khi ra ngoài ăn cùng Nhược Kiều, có một cậu nhóc cũng đi đến, Nhược Kiều chơi đùa với cậu nhóc đó một lát thôi mà nó đã thề non hẹn biển các kiểu rồi “Chị ơi chị chờ em lớn nhé, sau này em sẽ theo đuổi chị”…

Suy cho cùng, vẫn là do thích Nhược Kiều mà thôi.

Anh ta cười cười: “Cô ấy được nhiều trẻ con thích thật.”

Lục Dĩ Thành không biết nên nói như thế nào.

Tưởng Diên nghĩ ngợi một chút, anh ta không có thói quen ngủ trưa nhưng trong phòng có một bạn nhỏ hơi buồn ngủ rồi. Anh ta không thể ngồi trong phòng làm phiền cậu nhóc được, vậy nên Tưởng Diên đành rời giường đứng dậy, cầm điện thoại và cục sạc pin đi, cười nói: “Tớ đến phòng của bọn Đỗ Vũ ngồi một chút, tớ sợ chơi game làm ồn đến cậu nhóc đang ngủ.”

Lục Dĩ Thành nói: “Cảm ơn nhiều.”

Tưởng Diên đặt tay lên vai anh: “Khách sáo gì chứ.”

Lạ thì lạ thật đấy, nhưng Tưởng Diên không việc gì phải tức giận vì chuyện nhỏ nhặt như thế này cả. Hơn nữa, Lục Dĩ Thành đã nói lời xin lỗi rồi, nghĩ kỹ lại thì thấy cũng không khó hiểu lắm. Hẳn là Lục Dĩ Thành thấy mệt mỏi lắm khi phải chăm sóc một đứa bé như thế này, phải lo từng miếng ăn, từng giấc ngủ của nó, nghĩ thôi là thấy tê cả da đầu rồi.

Chuyện ngày hôm nay Lục Dĩ Thành tức giận khiến anh ta rất khó hiểu, nhưng anh ta chẳng biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì với Lục Dĩ Thành, tại sao sau này anh phải chăm sóc một đứa trẻ cơ chứ… Có lẽ Lục Dĩ Thành cũng cảm thấy rất phiền não nhưng lại âm thầm chịu đựng hết, trùng hợp thay, lần này anh ta lại chọc đúng vào chỗ đó.

Ôi bạn tôi!

Tưởng Diên nói tiếp: “Sau này nếu cần giúp một tay thì cậu cứ nói, nếu khách khí như thế mãi nghĩa là cậu không coi tớ là bạn, là người nhà của cậu rồi.”

Lục Dĩ Thành càng trầm lặng hơn.

Lúc Tưởng Diên đã rời khỏi phòng, anh mới nhìn sang Lục Tư Nghiên.

Cậu nhóc đã ngừng khóc rồi.

Khi nãy nhóc không khóc kiểu khổ sở, mà khóc vì tức giận. Đây là lần đầu tiên Tưởng Diên thấy Lục Dĩ Thành tức giận, Lục Tư Nghiên cũng thế. Trong trí nhớ của Lục Tư Nghiên, bố cũng từng tức giận vài lần, nhưng mà, dù có tức giận thì bố vẫn rất điềm đạm, chưa từng thể hiện vẻ mặt như thế này.. Trong chốc lát, Lục Tư Nghiên bỗng thấy hơi sợ anh, lo rằng bố sẽ khiển trách nhóc.

Nhưng bắt nhóc phải nói xin lỗi sao, nhóc không làm được đâu!

Dựa vào cái gì mà người đó dám nói muốn kết hôn với mẹ của nhóc cơ chứ!

Nếu thật sự là vậy thì trong tương lai bố mẹ nhóc sẽ không ở bên nhau, vậy thì sao nhóc lại xuất hiện ở đây được chứ!

Đã là chuyện mình không làm được rồi thì cứ luyên thuyên mãi làm gì.

Lục Dĩ Thành ngồi xuống giường, yên lặng không nói năng gì, không biết anh đang nghĩ về điều gì nữa.

Một lát sau, anh đưa tay ra vỗ về lưng của Lục Tư Nghiên, dỗ dành: “Trễ rồi, mau đi ngủ đi.”

Lục Tư Nghiên hỏi: “Bố không trách con sao?”

Lục Dĩ Thành mỉm cười: “Khó mà nói được cách làm của con là đúng hay sai, vậy nên bố không trách con.”

“…” Lục Tư Nghiên dè dặt hỏi: “Bố có tức giận không ạ?”

“Bố không đến nỗi phải đi giận dỗi một đứa trẻ.” Lục Dĩ Thành nói: “Hơn nữa, con còn là con của bố.”

Lục Tư Nghiên nghe anh nói vậy nên len lén thở dài một hơi, nhóc không đề cập đến “lời nói quá đáng” của Tưởng Diên nữa.

Ngày nào nhóc cũng phải ngủ trưa cả, Lục Dĩ Thành nhẹ nhàng vỗ về nhóc, trong chốc lát, mi mắt của nhóc ngày một nặng trĩu cho đến khi chìm vào giấc ngủ.

Lục Dĩ Thành nhìn chằm chằm Lục Tư Nghiên đang ngủ một lúc lâu, sau đó anh mới đứng dậy, nhẹ nhàng đi vào nhà vệ sinh. Sau khi đóng cửa lại, anh rửa mặt bằng nước lạnh. Lục Dĩ Thành chống hai tay trên bồn rửa tay, khi anh ngẩng đầu lên, trên gương còn vương vài giọt nước. Nhìn thẳng vào trong gương, anh trông thấy vẻ mặt âm trầm cùng ánh mắt lãnh đạm của bản thân mình.

Anh không biết tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu nữa.

Từ đó đến giờ anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có một mặt như thế này.

Người ta luôn khen ngợi anh, chính anh cũng cho rằng mình rất ôn hòa và thân thiện, nhưng nhìn vào trong gương, anh nào có thấy điều đó đâu?

Lục Dĩ Thành tiện tay lấy cái khăn treo bên cạnh để lau mặt.

Sau khi cảm thấy thoải mái hơn phần nào, anh mới đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Anh nằm trên tấm đệm trải dưới đất, sau đó bật điện thoại lên xem, Giang Nhược Kiều vừa gửi tin nhắn sang cách đây mấy phút: [Tư Nghiên bảo tìm tôi có việc gì, có chuyện gì sao?]

Anh nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu rồi mới nhắm mắt lại, tắt điện thoại rồi cất xuống dưới gối. Cậu nhóc vẫn đang ngủ say, không biết đã ngủ được bao lâu rồi, không còn cách nào khác, anh đành phải mở mắt lấy điện thoại di động ở dưới gối ra, kiên nhẫn trả lời tin nhắn: [Nó đang ngủ]

Cùng lúc đó, Vân Giai đang đeo tai nghe để xem chương trình giải trí, Giang Nhược Kiều thì nằm trên giường, chán chường lướt lướt Weibo nhưng chẳng tìm được thứ gì hay ho cả. Cô bắt đầu viết các thẻ ghi từ, vừa nhớ xong mười mấy từ đơn thì Lục Dĩ Thành nhắn tin trả lời. Cô nhìn qua, không có gì đặc biệt, lúc cô đang chuẩn bị quay về giao diện thẻ ghi từ thì ánh mắt cô bỗng lơ đễnh nhìn sang nơi nào đó. Bỗng nhiên Giang Nhược Kiều khựng lại… chờ đã, không đúng lắm.

Lục Dĩ Thành, anh có gì đó không đúng lắm.

Giang Nhược Kiều là người rất tinh tế và tỉ mỉ.

Cô lướt lại những tin nhắn giữa cô và Lục Dĩ Thành.

Từ đó đến giờ, bọn họ chưa từng thêm WeChat của nhau.

Thật ra cũng không cần phải thêm làm gì, có chuyện thì nhắn tin là được rồi, gọi điện cũng được, đều liên lạc được cả.

Bọn họ nhắn tin trò chuyện cũng không nhiều lắm, đa phần là nói về Lục Tư Nghiên.

Thói quen của một người có thể được quan sát từ rất nhiều khía cạnh, ví dụ như… Mỗi khi nhắn tin, Lục Dĩ Thành luôn luôn dùng dấu chấm câu, mỗi một câu kết thúc thì anh đều thêm dấu chấm tròn vào, sẽ không bao giờ nhắn tin không đầu không đuôi. Đây là thói quen nhắn tin của anh.

Nhưng vấn đề là, tin nhắn mà anh gửi ngày hôm nay không có dấu chấm!

Nói không ngoa, Giang Nhược Kiều rất để ý Lục Dĩ Thành.

Dù sao anh cũng là đối tượng chia sẻ rủi ro của cô mà.

Vậy nên, trong tình huống này, cô không thể vờ như không thấy được, Giang Nhược Kiều đắn đo rồi gửi tin nhắn sang: [Cậu làm sao vậy?]

Còn bên kia, Lục Dĩ Thành nhận được tin nhắn này, lòng rối như tơ vò.

Đồng thời, anh cũng cảm thán sự tinh tế của cô.

Còn những chuyện khác thì đúng là không nên biết nên nói như thế nào.

Lục Dĩ Thành bỗng ngồi dậy, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lục Tư Nghiên đang ngủ say trên giường.

Liệu có cần phải lừa dối cô việc này không? Có nên để cô biết không?

Đương nhiên là không được.

Nhân lúc bản thân vẫn còn đủ dũng khí, anh sắp xếp lại toàn bộ những chuyện xảy ra ngày hôm nay rồi gửi tin nhắn qua.

Lục Dĩ Thành: [Chúng tôi ở cùng phòng với Tưởng Diên, hôm nay Tưởng Diên nói đùa với Tư Nghiên là sau khi tốt nghiệp sẽ cưới cậu, còn mời Tư Nghiên làm người tung hoa nữa. Sau khi nghe cậu ấy nói vậy thì Tư Nghiên rất tức giận, tôi mở miệng chặn lời của Tưởng Diên, sau đó tôi thấy áy náy nên cũng đã giải thích rõ ràng rồi.]

Giang Nhược Kiều rơi vào trầm tư khi nhìn thấy tin nhắn này.

Thật ra chuyện này có liên quan đến việc cô cứ trì hoãn mãi.

Lục Dĩ Thành không biết là bọn họ đang sống trong một cuốn tiểu thuyết, không biết cốt truyện, nhưng cô lại biết. Trong tiểu thuyết, gần như nhân vật nào cũng có một kết cục mỹ mãn, ngoại trừ cô. Cô không biết sức mạnh của cốt truyện lớn đến nhường nào, liệu nội dung tiểu thuyết có thay đổi vì sự thức tỉnh của cô hay không, cô không biết. Sau khi thay đổi sẽ đi theo một chiều hướng tốt hơn, hay là chiều hướng khó khăn hơn, cô cũng chẳng biết.

Vậy nên cô đành phải đợi.

Cô đợi để kiểm chứng chuyện này.

Lần này Lâm Khả Tinh đến nông trại trên núi, thật ra cô cũng chẳng bất ngờ mấy. Trong nguyên tác, cảnh truyện ở nông trại sẽ diễn ra một sự kiện vô cùng quan trọng.

Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra, cũng không biết liệu cốt truyện có chệch hướng đi hay không.

Bởi vì trong cốt truyện bỗng xuất hiện một người vốn không có trong nguyên tác… Lục Tư Nghiên.

Giang Nhược Kiều suy nghĩ một hồi lâu rồi mới trả lời tin nhắn: [Cho tôi chút thời gian.]

Sau khi gửi tin nhắn thành công, cô cảm thấy mấy lời này… Hình như không đúng cho lắm thì phải.

Tuy ý của cô là hy vọng Lục Dĩ Thành cho cô… một chút thời gian nữa…

Chờ đã, hình như nói như thế thì nó càng kỳ lạ hơn thì phải?

Lại rơi vào trầm tư.

Khi đó, Lục Dĩ Thành nhìn thấy tin nhắn này thì cũng thấy thật kỳ lạ…

Anh suy nghĩ một chút rồi gõ đoạn tin nhắn: [Tôi không có ý giục cậu chia tay với cậu ấy…]

Không đúng, không đúng chút nào.

Anh xóa hết toàn bộ tin nhắn, chỉnh sửa lại lần nữa: [Đó là chuyện của cậu và cậu ấy, không liên quan gì đến tôi…]

Cũng không đúng.

Thật ra cô cũng có chút quan hệ với anh đấy chứ.

Lục Dĩ Thành: “…”

Quên đi.

Lục Dĩ Thành muốn xóa tin nhắn này của Giang Nhược Kiều, thế nhưng, cuối cùng anh vẫn không xóa đi mà chỉ gửi tin nhắn trả lời: [Ừ.]

Giang Nhược Kiều nhận được tin nhắn: Lần này anh có thêm dấu chấm câu, có một dấu chấm tròn trĩnh.

Xem ra là không sao rồi.

Tưởng Diên đến phòng của Đỗ Vũ và Vương Kiếm Phong.

Mấy nam sinh viên tầm tuổi bọn họ vốn chẳng ngủ trưa bao giờ, điều hòa trong phòng được bật lên, trên cái tủ ở đầu giường còn bày biện đồ ăn vặt và nước ngọt có ga. Tất nhiên rồi, phải chơi game thì mới không phụ mùa hè chứ.

Lúc Tưởng Diên đến, hai người kia vừa chơi xong một ván game.

Đỗ Vũ hùng hồn nói kháy: “Quả nhiên nghỉ hè rồi nên toàn mấy em tiểu học chơi game, bị anh đây lừa mù mắt luôn rồi!”

Cậu ấy ném điện thoại sang một bên, thấy Tưởng Diên đến, bèn vỗ vỗ vào cái giường của mình: “Tới đây, anh Tưởng à, anh qua đây đi, thầy Đỗ sẽ dạy cho anh một lớp tư tưởng đạo đức.”

Tưởng Diên đáp: “Thầy Đỗ cái rắm gì.”

Dù nói vậy nhưng anh ta vẫn ngồi xuống giường của Đỗ Vũ: “Nói đi.”

Đỗ Vũ là người nhỏ nhất trong ký túc xá, lúc nào cũng cợt nhả nhưng giờ phút này, vẻ mặt của cậu ấy trông rất nghiêm nghị: “Anh Tưởng à, em đã nói với anh rồi, anh không được làm vậy, như thế là tìm đường chết đó, anh hiểu không? Nếu anh không có gì muốn nói nữa thì thẳng thắn đi, anh sẽ được khoan hồng, anh với em gái Khả Tinh kia có quan hệ như thế nào đấy?”

Tưởng Diên thấy rất phiền.

Sao ai cũng thấy anh ta với Khả Tinh có gì đó vậy chứ?

Nhược Kiều để ý thì thôi đi, sao Đỗ Vũ cũng nói như vậy thế nhỉ?

“Mối quan hệ gì được chứ.” Tưởng Diên tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Anh nói rồi, mẹ của em ấy và mẹ anh là bạn tốt, mẹ anh làm việc ở nhà em ấy, đơn giản là vậy thôi.”

Đỗ Vũ liếc mắt: “Em đây đã lấy được thông tin quan trọng rồi, hai người là thanh mai trúc mã.”

Tưởng Diên: “?”

Con mẹ nó, sao mối quan hệ giữa anh ta với Khả Tinh lại biến thành thanh mai trúc mã rồi?

Anh ta lạnh lùng nói: “Nói bậy nói bạ cái gì thế, em ấy vẫn còn là trẻ con!”

Đỗ Vũ không sợ anh ta chút nào, cậu ấy thẳng thừng nhổ nước bọt: “Em xin, cho em xin, anh có biết trẻ con nghĩa là gì không, Tư Nghiên của nhà Lục Dĩ Thành mới là trẻ con, mười tám tuổi rồi thì trẻ con gì được nữa, cô ấy thành niên rồi. Thế mà anh cũng nói cho được.”

Vương Kiếm Phong đang chơi điện thoại cũng bật cười thành tiếng.

Tưởng Diên: “… Này nhóc, cậu có ý gì đấy?”

“Không có ý gì cả.” Đỗ Vũ tỏ vẻ chân thành, nói: “Em sợ anh hạ thấp điểm đạo đức phòng ký túc xá của chúng ta thôi.”

Tưởng Diên: “?”

Vương Kiếm Phong không nhịn được nữa, cậu ấy bật cười ha hả, cười lớn vô cùng, giơ ngón cái cho Đỗ Vũ: “Cứng đấy chứ, câu này của cậu gãi đúng chỗ rồi.”

Đỗ Vũ thấy Tưởng Diên sắp nổi đóa nên nghiêm mặt nói: “Anh Tưởng, thật đấy, anh như thế là không ổn đâu, em không quan tâm việc hai người là thanh mai trúc mã là giả hay là thật, dù sao thì cô ấy cũng mười tám tuổi rồi, không phải trẻ con nữa. Anh có bạn gái rồi, nói chuyện thì phải chú ý chừng mực một chút mới phải chứ? Không nói đâu xa, nếu Giang Nhược Kiều cũng có một bạn nam như vậy ở bên cạnh, cô ấy chơi game cùng anh ta, còn dẫn anh ta qua đây chơi, anh nói xem, anh không sợ gì sao?”

Tưởng Diên không lên tiếng.

Đỗ Vũ thở dài một hơi: “Không phải em đang lo cho anh hay sao, anh còn như vậy nữa thì sớm muộn gì cũng có ngày Giang Nhược Kiều chia tay anh vì cô em gái này thôi.”

Tưởng Diên mắng cậu ấy: “Này, bớt miệng mồm xui xẻo lại đi!”

Vương Kiếm Phong vốn không có ý kiến gì với chuyện này, nhưng giờ đây, cậu ấy cũng lên tiếng: “Người ngoài cuộc thường tỉnh táo hơn người trong cuộc, mặc dù cậu nhóc này nhỏ tuổi nhất nhưng lần này cậu ấy nói rất đúng rồi đó, anh chú ý giữ khoảng cách một chút, đừng vượt quá giới hạn.”

Đỗ Vũ thuận thế làm tới: “Nhìn xem, anh ấy cũng đồng ý với cách nghĩ của em kia kìa!”

Tưởng Diên phiền não vò đầu: “Không phải như hai người nghĩ đâu.”

Thật sự thì chuyện giữa anh ta với Lâm Khả Tinh không như bọn họ nghĩ.

Anh ta rất cảm kích nhà họ Lâm vì được bà Lâm và nhà họ Lâm thu nhận và giúp đỡ, mười năm nay, cuộc sống của anh ta và mẹ không còn vất vả nữa. Bắt đầu từ lúc mười tuổi trở đi, anh ta đã nếm trải hết tình người ấm lạnh, không biết tự lúc nào, nhà họ Lâm đã trở thành bến đỗ của anh ta.

Một người như bà Lâm đây vốn chẳng thiếu gì trợ lý, những trợ lý hiện nay ở xung quanh bà ấy, ai nấy đều là người trẻ tuổi giỏi giang. Nhưng bà Lâm vẫn giữ mẹ anh ta lại làm ở nhà họ Lâm tận mười năm, tiền lương lúc nào cũng cao hơn hẳn những người khác…

Nhược Kiều rất quan trọng với anh ta. Anh ta nguyện ý làm rất nhiều chuyện vì cô, bỏ ra rất nhiều công sức, nhưng bây giờ, một bên là bạn gái, một bên là Lâm Khả Tinh, dù anh ta nghiêng về bên nào thì cũng không ổn thỏa. Nếu như anh ta hoàn toàn xa lánh Khả Tinh vì Nhược Kiều, thế thì có còn tình người không chứ? Anh ta có còn là người mà Nhược Kiều thích nữa không?

Đỗ Vũ và Vương Kiếm Phong liếc nhìn nhau, thấy Tưởng Diên như vậy, bọn họ tự thấy không cần phải nói thêm mấy lời kế tiếp nữa.

Tưởng Diên cũng mất tâm trạng chơi game luôn rồi.



Lúc xế chiều, tất cả mọi người đã nghỉ ngơi xong, lục tục ra khỏi phòng.

Vì đã đến khu nông trại này để du lịch rồi nên đương nhiên bọn họ muốn trải nghiệm một lần cho thoả thích, mọi người phân công rất rõ ràng, nam sẽ xuống sông bắt cá, còn nữ thì vào vườn hái rau rồi rửa sạch sẽ. Lục Tư Nghiên bám dính lấy Giang Nhược Kiều, mấy người Vân Giai bảo Giang Nhược kiều lo cho cậu nhóc, còn bọn họ thì bận bịu công việc.

Thế là Lục Tư Nghiên và Giang Nhược Kiều trở thành những người nhàn rỗi nhất.

Giang Nhược Kiều nắm tay Lục Tư Nghiên, dẫn nhóc đi tản bộ xung quanh đó.

Nơi đây thật sự rất đẹp, chợt nhìn mới thấy chỗ này như tách biệt khỏi cuộc sống. Xung quanh không còn đường nhựa trong thành phố, cũng chẳng còn dòng xe cộ qua lại như dệt cửi. Đâu đâu cũng toàn là cây cối bãi cỏ, nhìn xa xa còn trông thấy lác đác mấy cái bếp khói. Thảo nào ngày nay mọi người đều thích đến những nông trại trên núi như thế này để du lịch, vì họ có thể tạm gạt bỏ hết mọi lo âu cũng như là được buông bỏ áp lực, hưởng thụ cuộc sống một lần nữa.

Lục Tư Nghiên băn khoăn vài chuyện trong lòng, trong chốc lát, nhóc nói hết ra toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra lúc trưa: “Buổi trưa, khi đến đây, Tưởng Diên đó muốn bố kéo vali cho em gái của anh ta, con bảo con đau bụng sắp bốc mùi đến nơi rồi này, nhưng thật ra là không phải…” Nhóc hơi chột dạ: “Con đã lừa bố ạ, con không muốn bố kéo vali cho cô ấy.”

Khi đó Giang Nhược Kiều vẫn còn ở đấy.

Cô kinh ngạc nhìn Lục Tư Nghiên, lúc đó cô còn tưởng cậu nhóc này muốn đi vệ sinh thật, không ngờ nhóc lại giả vờ.

Hay thật đấy! Bây giờ đứa trẻ năm tuổi nào cũng diễn xuất giống t như vậy được sao?

“Lục Tư Nghiên à.” Giang Nhược Kiều nhìn nhóc: “Con rất giỏi, lợi hại lắm đó.”

Thế mà còn gạt được cả cô cơ đấy.

Lục Tư Nghiên cúi thấp đầu xuống: “Con sợ mẹ tức giận lắm! Mẹ mà tức giận rồi thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”

“Ai nói mẹ sẽ tức giận?” Giang Nhược Kiều hỏi.

Lục Tư Nghiên ngẩng đầu lên, trợn tròn đôi mắt: “Mẹ không giận sao? Con đã đánh cược với bố rồi, bố nói mẹ sẽ không giận, còn con thì bảo có. Nếu con thắng thì bố sẽ mua cho con một bộ lego, nếu thua thì con sẽ phải ăn cà rốt một tuần.”

Giang Nhược Kiều thấy hứng thú, bèn hỏi: “Hai người còn nói gì nữa vậy?”

Trí nhớ của Lục Tư Nghiên khá tốt, nhóc thuật lại cuộc đối thoại giữa mình và Lục Dĩ Thành cho cô nghe mà không hề ngắt quãng lần nào.

Giang Nhược Kiều thấy buồn cười: “Con bị bố gài bẫy rồi đó, biết không?”

Lục Tư Nghiên nghiêng đầu: “Mẹ à, mẹ không tức giận thật sao? Nhưng lúc trước, có một chị trong công ty của bố gọi điện thoại cho bố vào buổi tối, mẹ cực kỳ cực kỳ tức giận luôn, bố phải dỗ chừng mấy ngày lận mà!”

Giang Nhược Kiều: “…”

Cô đột nhiên thấy hứng thú với chuyện này: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó ạ?” Lục Tư Nghiên cố gắng nhớ lại: “Sau đó bố đã dẫn con đến công ty, trên bàn làm việc của bố dán đầy ảnh của mẹ.”

Giang Nhược Kiều cảm thán: “Cậu ấy cũng khá lắm.”

Lục Dĩ Thành trong tương lai kia cũng biết dẫn con trai đến công ty đi dạo chơi rồi sao?

Còn biết dán ảnh “cô” trên bàn làm việc để thể hiện bản thân đã có gia đình nữa chứ.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì, buổi tối bố không còn nhận thêm cuộc gọi nào từ chị đó nữa.” Lục Tư Nghiên nói: “Rồi sau đó mẹ cũng hết tức giận luôn.”

Giang Nhược Kiều nghĩ ngợi một chút rồi chợt giật mình, cô vội vã vứt lòng hiếu kỳ không nên có của mình ra sau đầu.

Không đúng, cô không nên có hứng thú với mấy chuyện này mới phải chứ.

Đó không phải tương lai mà cô hướng đến.

“Suýt chút nữa đã bị con kéo theo thành công rồi.” Giang Nhược Kiều nói: “Nói tiếp về chuyện khi nãy nào, làm sao bây giờ, nhóc con à, tuy mẹ rất muốn con thắng nhưng con nhất định sẽ thua. Một tuần tiếp theo con ngoan ngoãn ăn cà rốt đi nhé ~”

Lục Tư Nghiên không tài nào tin nổi: “Nếu như bố kéo vali giúp cô ấy, mẹ sẽ không tức giận thật sao??”

Sao có thể chứ??

Giang Nhược Kiều gật đầu: “Xin lỗi con nhiều, mẹ sẽ không tức giận đâu.”

Hơn nữa, kéo vali và gọi điện thoại vào buổi tối là hai chuyện có tính chất hoàn toàn khác nhau, không thể gộp lại thành một được. Tiếc là cậu nhóc còn nhỏ quá, có lẽ nhóc đang thắc mắc vì sao gọi điện thì cô tức giận, nhưng kéo vali thì lại không đây mà.

“Tại sao ạ?”

Giang Nhược Kiều nói: “Bởi vì cậu ấy không thuộc về mẹ, không phải là bạn trai, dĩ nhiên là, cho dù cậu ấy là bạn trai thì mẹ cũng sẽ không tức giận. Chuyện này cũng chẳng có gì cả, Lâm Khả Tinh không có ý gì với bố của con. Cô ấy chỉ là một nữ sinh rất đỗi bình thường, giống như hành khách trên tàu cao tốc vậy. Cô ấy không kéo nổi cái vali thì người khác giúp cô ấy kéo thôi, có vấn đề gì đâu? Hơn nữa, cũng chẳng phải là cô ấy nhờ vả bố của con, là do bạn của bố con nhờ giúp đỡ…“

Cô dừng lại một chút: “Tư Nghiên, đây không phải việc to tát gì, không giống với chuyện gọi điện thoại vào buổi tối. Nếu như bố con và người đồng nghiệp kia gọi điện vào buổi tối để bàn chuyện công việc thì mẹ có muốn tức giận cũng chẳng được. Nếu mẹ tức giận thì điều đó có nghĩa là, mẹ biết chuyện cô ấy gọi điện đến không phải để bàn công chuyện. Tư Nghiên, thật ra con luôn cảm thấy mẹ sẽ tức giận vì một chuyện cỏn con, mẹ thấy hơi buồn đấy.”

“Dường như trong tương lai mẹ đã thành kiểu người không phân rõ phải trái thì phải, nhưng mẹ tin rằng, bây giờ mẹ không như vậy, tương lai cũng sẽ không.” Giang Nhược Kiều nói: “Nếu mẹ tức giận thì ắt có nguyên nhân, nhất định là có nguyên nhân chính đáng nào đó, nếu không thì… ai mà chịu nổi chứ?”

Lục Tư Nghiên như đang suy nghĩ gì đó.

Giang Nhược Kiều vươn tay vuốt chóp mũi của nhóc: “Hiểu không nào?”

Lục Tư Nghiên lắc đầu: “Không hiểu lắm ạ.”

Giang Nhược Kiều bắt chước Lục Dĩ Thành: “Vậy được rồi, chờ con lớn hơn một chút, chúng ta sẽ thảo luận về vấn đề này tiếp, được không, cứ xếp nó vào mục “công việc đang chờ xử lý” đi.”

Lục Tư Nghiên gật đầu thật mạnh một cái: “Được!”

“Nhưng con có thể nhìn ra được là mẹ không thích cô ấy.” Nhóc lại lẩm bẩm.

Giang Nhược Kiều cười khẽ, nhạy cảm thật đấy.

Nhưng Lục Tư Nghiên còn quá nhỏ tuổi, chỉ thấy được một mặt mà thôi.

Cô thật sự không thích Lâm Khả Tinh, dù là ai đi chăng nữa, thì cũng sẽ không thể nào thích cái người sẽ mang đến những tai họa tiềm ẩn cho bản thân mình trong tương lai.

Nhưng không thích thì không thích, nếu nói cực kỳ chán ghét thì cũng chẳng đến nỗi đó.

Lục Tư Nghiên lại len lén nói: “Con không thích anh bạn trai kia của mẹ.”

Giang Nhược Kiều: “?”

Cô hết chỗ nói rồi, bèn xoa xoa hàng lông mày nhỏ đang cau lại của nhóc: “À, vậy con thích kiểu nào?”

Lục Tư Nghiên nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhóc đếm đầu ngón tay mình rồi nói: “Con muốn người cao hơn, gầy hơn một chút, biết nấu ăn, đặc biệt là nấu món gà chiên Coca-Cola, người biết đi chợ mua thức ăn, biết quét dọn nhà cửa sạch sẽ, biết dùng hộp giấy carton làm đồ chơi cho con…“

Giang Nhược Kiều đáp: “Con trực tiếp đọc số căn cước của bố mình luôn cũng được rồi đó.”

Lục Tư Nghiên mím môi, má lúm đồng tiền của nhóc lộ ra: “Ha ha.”

Giang Nhược Kiều trả lời không thương tiếc: “Con chỉ điểm quá rõ ràng nên tạm thời mẹ không tiếp nhận kiến nghị của con. Việc quan trọng khi tìm bạn trai là… Mẹ phải thích, nhưng mà con yên tâm, sau này, khi tìm bạn trai, mẹ sẽ cân nhắc ý kiến của con.”

Lục Tư Nghiên phồng má.

Giang Nhược Kiều vỗ về cậu: “Được rồi, mặc dù con thua nhưng mẹ đồng ý với con, mẹ sẽ mua lego cho con, được không nào?”

Lục Tư Nghiên lập tức quên luôn bố của mình.

Bố là ai vậy nhỉ, nhóc chẳng nhớ gì cả!

Cậu nhóc hứng thú đáp lại: “Được ạ!!”

Yêu mẹ nhất luôn!

Lục Tư Nghiên cực kỳ hài lòng.

Phần lớn mọi người đều đã lục tục trở về, bốn nam sinh kia rất khỏe mạnh, giữ chặt lấy con cá dưới sự chỉ đạo của ông chủ, có lớn có nhỏ, cá nhỏ làm món cá kho om, cá lớn thì gói giấy bạc rồi nướng lên. Mấy nữ sinh cũng rất giỏi giang, bọn họ hái rất nhiều trái cây và rau xanh, còn ôm được trái dưa hấu đã chín siêu to trong vườn về nữa chứ. Vợ của ông chủ ngâm dưa hấu trong nước giếng. Nước giếng trong núi lạnh buốt, sau khi ngâm trong đó mấy tiếng, lúc lấy ra là có ngay quả dưa hấu lan lạnh, ngon miệng y hệt như bỏ trong tủ lạnh vậy.

Trước khi ăn cơm, Lục Dĩ Thành dẫn Lục Tư Nghiên đi rửa tay.

Trong phòng rửa tay chỉ có hai bố con.

Lục Tư Nghiên ghé sát vào vai của Lục Dĩ Thành, lặng lẽ nói: “Con đã hỏi mẹ rồi, mẹ bảo nếu bố kéo vali giúp cô đó, mẹ thật sự sẽ không tức giận!”

Lục Dĩ Thành mỉm cười: “Con thua mà còn vui vẻ như vậy, đừng quên là con đã đồng ý ăn cà rốt trong vòng một tuần tới. Không được phép biếng ăn.”

“Đương nhiên là con thấy vui rồi!” Lục Tư Nghiên cười hì hì đầy thần bí: “Con nói cho bố biết nhé, mẹ bảo mẹ sẽ mua cho con bộ một lego đấy.”

Dường như nhóc đã thua, nhưng cũng không thua hoàn toàn.

Dù là bố mua hay mẹ mua, cuối cùng thì người thắng vẫn là nhóc mà thôi. Nhóc có bộ lego mới, đây chính là việc khiến cậu nhóc thấy vui nhất!

“Vậy bố chúc mừng con.” Lục Dĩ Thành nói.

Lục Tư Nghiên cực kỳ đắc ý: “Mẹ tuyệt vời nhất ~”

Lục Dĩ Thành rất bất lực. Tất nhiên cậu nhóc không biết anh đã đặt bộ lego đó trên điện thoại… Nếu mẹ tuyệt vời nhất, bố không được tiếng tăm gì thì thôi, chờ anh xin trả lại hàng đi vậy.

“Thần kỳ thật.” Lục Tư Nghiên cảm thán: “Thế mà mẹ lại không tức giận.” Cậu nhóc nhớ đến điều gì đó, nhóc ngẩng đầu nhìn Lục Dĩ Thành: “Mẹ nói là bố không phải người của mẹ, không phải bạn trai, không phải là gì cả nên mẹ sẽ không tức giận.”

Lục Dĩ Thành: “…”

Anh xoa hàng lông mày đang cau lại của Lục Tư Nghiên, giọng nói vô cùng bất lực: “Bạn nhỏ truyền lời ơi, có thể tạm thời nghỉ ngơi một lát được không?”

Đừng truyền lại những gì Giang Nhược Kiều đã nói cho anh nghe nữa mà.

Lục Tư Nghiên nghiêm túc đáp lại: “Yes, sir!”

Được thôi mà, nhóc sẽ nghỉ ngơi, nhóc sẽ không truyền lời lại nữa đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play