Vẻ mặt kinh ngạc đến khiếp sợ của Lục Dĩ Thành đều rơi vào tầm mắt của Giang Nhược Kiều.

Cô thầm nghĩ, cái tên Lục Dĩ Thành này đúng là ngây thơ quá đi mất.

Đối với mối quan hệ chặt không dứt, bứt không rời của bọn họ, liệu ai có thể tiếp tục đối mặt với Tưởng Diên đây?

Lục Dĩ Thành không nói năng gì, Giang Nhược Kiều khẽ buông một tiếng thở dài: “Có ba lý do khiến tôi thật sự không thể tiếp tục mối quan hệ với anh ấy. Thứ nhất, việc anh ấy vui đùa với cô em gái kia, tôi thật sự rất để ý. Đối với sự chân thành trong tình cảm, tôi có yêu cầu rất cao. Mặc kệ anh ấy dùng bao nhiêu lý do để giải thích thì trong lòng tôi vẫn luôn nhớ rất rõ chuyện này. Có đôi lúc, tôi tự hỏi rằng, trong khoảng thời gian anh ấy không liên lạc thường xuyên với tôi, có phải là vì anh ấy đang ở ngoài đảo cùng cô em gái đó hay không? Tôi biết những suy đoán này rất vô lý nhưng tôi không thể nghĩ khác đi được.”

Cô đoán, nhất định là Lục Dĩ Thành biết Tưởng Diên và Lâm Khả Tinh đang ở trên đảo.

Quả nhiên Lục Dĩ Thành nghe xong câu này chỉ nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu, không nói gì cả.

Bàn về kỹ thuật úp sọt người khác, Giang Nhược Kiều không tự xưng mình thuần thục nhưng chí ít cô cũng luyện tập khá nhiều.

“Tôi mong những chuyện tôi có thể làm được thì anh ấy cũng có thể làm được, yêu cầu này rất quá đáng hay sao?” Giang Nhược Kiều cười, tự giễu cợt chính mình: “Tôi tự thấy tôi chưa từng tiếp xúc thân mật với bất kỳ người khác phái nào cơ mà.”

Bao gồm cả Lục Dĩ Thành.

“Vậy tại sao anh ấy lại không làm được? Em gái gì kia chứ.” Giang Nhược Kiều nói: “Tôi không nói được mấy lời khó nghe, tóm lại là tôi để ý.”

Lục Dĩ Thành im lặng.

“Thứ hai, tôi không có thời gian để nói chuyện yêu đương nữa, giữa con trai và bạn trai, chắc chắn tôi sẽ chọn Tư Nghiên.” Giang Nhược Kiều nói. “Tuy rằng cậu đã gánh vác tất cả mọi chuyện nhưng không có nghĩa là tôi có thể trốn tránh trách nhiệm của mình. Tương lai của Tư Nghiên còn rất nhiều vấn đề phải dùng tiền, cho nên sắp tới tôi sẽ bận rộn rất nhiều, thật sự là không còn thời gian và sức lực để đối phó với chuyện tình cảm nữa. So với việc đến lúc đó bận rộn tối tăm mặt mũi thì lúc này chia tay vẫn tốt hơn.”

Dĩ nhiên là hiện tại thì nói như vậy.

Lục Dĩ Thành vẫn im lặng như trước.

Vấn đề này anh không có tư cách phát biểu ý kiến gì, anh cũng không có lời nào để nói.

“Thứ ba.”

Giang Nhược Kiều dừng bước.

Lục Dĩ Thành đi được mấy bước mới phát hiện cô đã ngừng chân.

Anh cũng dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Hai người đang đi trên một con đường nhỏ, hai bên đường có vô số hàng quán tấp nập, náo nhiệt vô cùng.

Cách nhau khoảng hơn một mét.

Giang Nhược Kiều hơi ngẩng đầu nhìn về phía Lục Dĩ Thành, ánh mắt cực kỳ chân thành: “Thứ ba là bởi vì cậu.”

Ánh mắt của Lục Dĩ Thành trông như rất bình tĩnh nhưng bàn tay đặt bên hông đã nắm chặt lại. Anh vẫn nhìn cô như từ nãy đến giờ, không nói một câu nào.

“Khó xứ quá đi.” Giang Nhược Kiều nói: “Trước đây tôi từng nghe Tưởng Diên nói quan hệ trong phòng ký túc của mọi người tốt lắm.”

“Hẳn là cậu cũng không biết làm sao để giữ được tình bạn tốt đẹp này với Tưởng Diên.” Giang Nhược Kiều mỉm cười, lúm đồng tiền thoáng hiện lên: “Tôi và Tưởng Diên cứ tiếp tục dây dưa, đối với ba người chúng ta đều không tốt lành gì. Lục Dĩ Thành, mặc kệ cậu có tin hay không nhưng trong lòng tôi thật sự rất cảm kích cậu.”

Lục Dĩ Thành biết cô đang nói tới chuyện hộ khẩu.

Trên sổ hộ khẩu, anh chính là người có huyết thống với Lục Tư Nghiên, là người bố hợp pháp của cậu nhóc.

Anh là người giám hộ của Lục Tư Nghiên, còn cô, cô không hề có bất cứ mối quan hệ ràng buộc nào với Lục Tư Nghiên. Cô vẫn như trước, vẫn là một sinh viên vô ưu vô lo.

Là vì chuyện này sao?

Cuối cùng Lục Dĩ Thành cũng chịu mở miệng, giọng nói của anh trong khung cảnh ồn ào này dường như hơi mơ hồ hư ảo: “Đừng nói vậy, vốn dĩ đây là chuyện tôi phải làm, cậu không cần phải cảm ơn tôi. Con trai cũng không phải là của một mình cậu.”

Có lẽ, nếu là người khác gặp phải loại chuyện này, họ sẽ trốn tránh hoặc là chấp nhận, sẽ cố gắng hết sức không để cuộc sống vốn có của bản thân không bị xáo trộn, nhưng Lục Dĩ Thành không thuộc hai kiểu người này.

Anh đã quen với việc gánh vác tất cả mọi chuyện.

Từ khi anh còn rất nhỏ, thậm chí là còn chưa đến tuổi trưởng thành, anh đã có thói quen này.

Những trải nghiệm qua đi khắc sâu vào cốt tủy đã dạy anh rằng, bất kể là gặp phải vấn đề gì đi chăng nữa, anh đều phải tự mình gánh vác.

Nếu như không phải vì điều kiện kinh tế không cho phép, nếu không phải vì đứa bé cứ ầm ĩ đòi mẹ, nếu anh có năng lực tự tay nuôi nấng đứa trẻ, thì chắc rằng anh sẽ không lựa chọn kéo thêm một người vào trong cảnh khốn cùng này.

Giang Nhược Kiều nhún vai cười: “Lục Dĩ Thành, cậu không cần tạo gánh nặng cho bản thân đâu, chuyện tôi với Tưởng Diên chia tay… Chuyện này trước sau gì cũng tới thôi, có đúng không? Tôi nói cậu biết, tôi không phải là loại người chỉ biết lợi dụng lòng tốt của người khác để bản thân được an nhàn, sung sướng đâu.”

Được rồi, vẫn là cô nói đúng.

Cô vẫn là kiểu người “chỉ cần người tôi cho ba màu thuốc nhuộm, tôi sẽ mở được cả một phường nhuộm” [*].

[*] Ý chỉ những người tự tin kiêu ngạo, tự cho mình là chủ.

“Đối với Tư Nghiên, tôi sẽ cố gắng hết sức để gánh vác trách nhiệm.” Giang Nhược Kiều lại nói đùa: “Ít nhất là tôi đã có mục tiêu, tiếp theo tôi sẽ nỗ lực để đạt 80 điểm, có được không?”

Lục Dĩ Thành cũng nở nụ cười: “Thật ra tôi chỉ so sánh tương đối thôi, cậu đừng nghĩ nhiều.”

“Tôi thật lòng cảm thấy cậu nói rất đúng, chấm điểm cũng rất hợp lý.” Giang Nhược Kiều mỉm cười: “Được rồi, Lục Dĩ Thành à, tôi thật sự hy vọng hai người chúng ta có thể nuôi nấng Tư Nghiên mà không gặp phải bất kỳ cản trở nào. Bây giờ chúng ta vẫn còn là sinh viên, muốn nuôi một đứa trẻ thật sự rất khó khăn, nhưng mà, hai người thì chắc là sẽ có nhiều cách hơn. Sau này đôi bên thông cảm lẫn nhau, được không?”

Lục Dĩ Thành sững sờ mất một lúc rồi mới nghiêm túc gật đầu.

Rất nhiều việc trong cuộc đời này anh đều cô độc trải qua.

Trước đây, khi bà nội qua đời, cũng là do một tay anh đứng ra lo liệu tang lễ.

Hiện tại anh lại có một cảm giác khá kỳ lạ, giống như có một người có thể cùng anh đồng cam cộng khổ vậy.

Giang Nhược Kiều đã tới ga tàu điện ngầm.

Hiện giờ cô và Lục Tư Nghiên đã thân thiết hơn trước rất nhiều, một tay cô kéo Lục Tư Nghiên tới gần, xoa xoa mái tóc xoăn xoăn của nhóc: “Được rồi, tiễn tới đây là được rồi, con trai nhớ phải nghe lời của bố đó.”

Lục Tư Nghiên nghiêm chỉnh cúi chào: “Yes Madam!”

Giang Nhược Kiều: “…”

Thằng nhóc hư đốn này.

Giang Nhược Kiều hướng về phía hai bố con vẫy tay, bàn tay còn lại đặt lên tay vịn của thang máy rồi đi vào ga tàu điện ngầm. Mãi cho tới khi không còn thấy bóng dáng Giang Nhược Kiều nữa, Lục Dĩ Thành mới nắm tay Lục Tư Nghiên trở về. Lục Tư Nghiên là người đầu tiên cảm nhận được cảm xúc của bố mẹ. Nhóc cảm nhận được tâm trạng của bố có vẻ đã tốt hơn đôi chút.

“Bố ơi, mẹ dỗ bố sao?” Lục Tư Nghiên hỏi.

Nụ cười trên mặt Lục Dĩ Thành khựng lại một giây: “Không có.”

“Thật vậy à? Con không tin đâu.” Lục Tư Nghiên lắc đầu, nghiêm túc nói: “Mỗi lần bố không vui, mẹ chỉ cần tùy ý dỗ dành một chút là ổn rồi. Nhưng mà mẹ không vui thì bố lại không có cách nào dỗ mẹ hết, cho nên, vẫn là mẹ lợi hại nhất.”

Lục Dĩ Thành: “…”

Bây giờ, mỗi lần nghe thấy Lục Tư Nghiên nói đủ thứ mọi chuyện ở tương lai, tâm trạng của Lục Dĩ Thành cũng không còn phức tạp như lúc đầu nữa.

Nói một cách chính xác là, anh đã nhìn thấy “anh” của tương lai trở thành một người khác.

Thật ra trong lòng anh cũng cảm thấy vui mừng, anh cảm nhận được rằng, trong tương lai, “anh” một người bố tốt của một đứa trẻ, là một một người chồng tốt.

Lục Tư Nghiên lại cực kỳ phiền não, nhóc nói: “Chỉ là, mỗi lần mẹ không vui thì con cũng không biết phải làm gì cả. Bố ơi, đây có phải là biểu hiện của việc chúng ta không thông minh bằng mẹ không?”

Lục Dĩ Thành “ừ” một tiếng tán thành: “Có lẽ là vậy. Cô ấy vốn là một người rất thông minh.”

Tuy hai người khác nhau nhưng vì mối quan hệ của cô và Tưởng Diên nên lúc ở ký túc xá anh đã từng nghe qua chuyện của cô.

Quả thật cô là một người con gái vừa thông minh lại vừa nỗ lực.

Hôm nay cô đột ngột nhắc tới chuyện chia tay với Tưởng Diên, không thể phủ nhận rằng, trong giây phút đó, chỉ một tích tắc ấy thôi, anh đã nảy sinh một cảm giác rất khác thường, cảm giác ấy khiến cho anh thở phào một hơi.

Anh hoàn toàn không biết phải cư xử với cô như thế nào.

Cô đã là mẹ của Tư Nghiên, lại còn là bạn gái của Tưởng Diên. Một mặt anh biết rõ, là bạn thân của Tưởng Diên, anh không nên thường xuyên qua lại thân thiết với bạn gái người ta, nhưng mặt khác anh cũng không thể tránh được, vì Tư Nghiên cần có mẹ, mà anh cũng cần người san sẻ trách nhiệm này.

Quá nhiều mâu thuẫn nhưng lại không biết phá vỡ bằng cách nào.

Cho tới khi Giang Nhược Kiều nhắc đến chuyện chia tay.

Lục Dĩ Thành mới đột ngột tỉnh ngộ: Bất luận là như thế nào thì tình bạn giữa anh và Tưởng Diên đã chấm dứt từ đây rồi.

Không cần biết Giang Nhược Kiều có chia tay anh ta hay không nhưng chắc chắn anh và Tưởng Diên không thể nào làm bạn bè với nhau được nữa.

Bởi vì, không có một người đàn ông nào có thể độ lượng đến thế. Tưởng Diên không thể nào chấp nhận được chuyện bạn gái của mình và người khác có một đứa con, cũng giống như anh không thể nào chấp nhận người bạn gái mà bạn thân suốt ngày nhắc tên lại chính là mẹ của con trai mình.

Anh càng không thể tưởng tượng được mỗi lần ký túc xá tụ tập với nhau, Giang Nhược Kiều lấy thân phận bạn gái của Tưởng Diên xuất hiện thì liệu anh còn có thể thờ ơ như trước hay không.

Lục Dĩ Thành biết, sâu trong thâm tâm anh cũng có một giọng nói cực kỳ xấu xa.

Mà lúc này đây, giọng nói đó đang cực kỳ vui sướng.

Khi Giang Nhược Kiều nói rằng cô muốn chia tay với Tưởng Diên, anh đã không thể kiềm chế được thứ cảm giác lâng lâng sung sướng đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play