Giang Độ Độ đến khách sạn trước một ngày rồi mới chính thức vào đoàn phim. Xe taxi đi đến nửa đường thì trời bắt đầu đổ mưa phùn, nước mưa mông lung va vào cửa sổ xe, trượt xuống thành từng vệt nước.
Vân Châu mưa liên miên, rất nhiều cảnh diễn trong kịch bản phải diễn dưới mưa ở Vân Châu. Giang Độ Độ nhìn sương mù mờ ảo ngoài cửa sổ, chẳng nén được nỗi nhớ trong lòng, chợt nhớ đến cảnh đầu tiên trong kịch bản.
Năm đó, Ngọc Nô mười sáu tuổi bị Đại thiếu gia nhà họ Bạch dây dưa. Lão gia nhà họ Bạch, Bạch Tĩnh An, ở phương Bắc chuẩn bị nhậm chức Bộ trưởng Hải quân lại đột nhiên quay về quê quán Vân Châu. Dì của Ngọc Nô là ma ma hầu hạ của Đại phu nhân. Dì dặn dò Ngọc Nô ngàn vạn lần, rằng, đừng đắc tội với lão gia, lão gia là trời trong cái nhà này.
Vì thế, trong tưởng tượng của Ngọc Nô, Bạch lão gia là một ông già đã sắp năm mươi, để râu thật dài…
Mưa càng lúc càng lớn, cách khách sạn khoảng chừng mấy trăm mét, xe taxi đột nhiên dừng lại. Tài xế cầm lái dùng vẻ mặt xin lỗi và nói bằng giọng Vân Châu với Giang Độ Độ: “Xin lỗi! Xin lỗi! Cô ơi, thật là ngại quá. Xe gặp sự cố nên không thể đi được nữa. Từ nơi này xuống xe, đi nhiều nhất mười phút là đến khách sạn, cô xem xem có muốn xuống xe ở chỗ này không…”
Trước khi đến, Giang Độ Độ được đạo diễn sắp xếp chuyên môn học tập một tháng giọng Vân Châu. Tài năng về ngôn ngữ của cô không tệ lắm, cô có thề hiểu ý của tài xế rất nhanh.
Nhưng cô không mang ô mà?
Nhưng mà, tài xế taxi rất vô tình, cực kỳ kiên định đuổi Giang Độ Độ xuống xe.
“Mấy cô gái nhỏ bây giờ ấy mà, yếu ớt đến nỗi có một chút ấm ức cũng chịu không nổi. Mùa hè dính tí mưa cũng không phải chuyện lớn lao gì, về tắm rửa một cái rồi uống chút nước ấm là tung tăng nhảy nhót ngay… Ôi, cô à, đừng quên đánh giá năm sao cho tôi nhé.”
Giang Độ Độ: “…”
Vừa xuống xe, Giang Độ Độ rùng mình một cái. Nước mưa tạt lên người không lạnh lẽo như băng, mà mang theo luồng hơi ẩm thấm đẫm vào sâu trong xương tủy. Bằng một cách nhanh chóng, cả người Giang Độ Độ ướt đẫm, cô ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, trên đường trống trải, đã sớm không có người đi đường.
Giang Độ Độ muốn chạy, nhưng lại không tìm thấy phương hướng, bản đồ trong điện thoại mở mãi không lên. Cô mờ mịt đứng tại chỗ mặc cho làn mưa xối vào cơ thể, tự hỏi nên làm gì tiếp đây.
Mưa bụi rậm rạp cọ rửa đường nhựa bốc lên từng hàng sương mù, trời rộng mà xa, như thể toàn thế giới chỉ còn lại một người duy nhất.
Loại cảm giác này cũng không đáng sợ mấy, ít nhất, Giang Độ Độ cho rằng, vào lúc không có ai chú ý, gặp mưa sẽ không khiến người ta thấy lúng túng mà ngược lại sẽ khiến mình càng vui sướng tự do.
Cô thoáng trải nghiệm cảm giác vui sướng khi gặp mưa, không nghĩ ngợi chi, không suy tư gì.
Cách đó không xa, một chiếc SUV chậm rãi chạy tới. “Tài xế” Tiểu Hà nhìn người mắc mưa đứng ở lề đường lớn phía trước, thầm nghĩ thời buổi này còn rất nhiều kẻ ngốc, trạm chờ xe buýt có mái che ở ngay phía sau, đi mỗi hai bước mà cũng không chịu.
Chờ khi đến gần rồi liếc nhìn, ôi chao, người này hơi quen quen.
Từ từ đã?? Đây không phải là cô Giang sắp diễn cặp với ông chủ nhà mình, trên mạng đang đồn ầm là “ăn vạ” ông chủ đấy à?
Mẹ kiếp, ai nói người ta bị hủy dung thế? Nếu thế này gọi là hủy dung, vậy mấy người bọn họ đều là tàn tật à?
Không đúng! Bây giờ không phải là lúc chú ý đến cái này! Làm sao bây giờ? Trông đáng thương quá, có cần giúp cô ấy không?
Giờ phút này, Giang Độ Độ không hề biết, bóng dáng cô hoàn toàn thả lỏng bản thân, không nhúc nhích đứng một chỗ, ở trong mắt người ngoài đáng thương và đáng yêu đến nhường nào.
Trời mưa nặng hạt, mây đen nặng nề che trời, trong trời đất u ám, cô gái trong làn mưa như trắng đến phát sáng, hàng mi dài trên khuôn mặt tinh xảo cụp xuống, vẻ mặt lạnh run giống một con mèo bị mắc mưa.
Đang đợi người đến bế nó lên.
“Vèo” một cái, giống hồng tâm bị một mũi tên bắn trúng, Tiểu Hà che ngực lại, nghiêng đầu nhỏ giọng dò hỏi người ngồi ở ghế sau: “Ông chủ, phía trước có một cô gái, hình như cần trợ giúp.”
Không có người trả lời.
Mắt thấy ô tô sắp lướt qua Giang Độ Độ, Tiểu Hà lại nói thêm một câu: “Hình như cô gái kia không mang ô.”
…
“Dừng xe.”
Giọng nói hơi trầm thấp vang lên.
Trong ô tô tối tăm, một người đàn ông anh tuấn mặt mày mỏi mệt, tay đỡ trán, mở mắt và nói: “Đi xuống đưa ô đi.”
“… À, được ạ.” Tiểu Hà thầm hối hận. Đã liên tục hai ngày nay ông chủ chưa được ngủ ngon giấc, vất vả lắm mới chợp mắt trong chốc lát, còn bị anh ấy hấp tấp lỗ m4ng đánh thức.
Anh ấy mở chiếc ô hoạ tiết sọc của mình ra, lại tiện tay cầm một cái ô trong xe đi xuống.
Ô tô vừa hay ngừng ở trước mặt Giang Độ Độ. Cho dù làm một người không biết gì về ô tô, cô cũng biết thương hiệu xe này có giá cả đắt đỏ.
Giang Độ Độ bắt đầu mơ màng không đầu không đuôi. Có khi nào chút nữa trên xe sẽ có sát thủ mặc đồ đen mở ô đi xuống không? Sát thủ giơ cây súng về phía cô, chậm rãi bóp cò…
Chỉ thấy trên xe thật sự có một người đàn ông đi xuống, nhưng trong tay anh ấy lại cầm một cái ô đưa cho Giang Độ Độ, nhiệt tình nói: “Chào cô Giang, tôi là trợ lý Tiểu Hà của anh Chu Kiều Tùng. Trời mưa lớn như vậy, sao cô lại đứng ở đây, có cần giúp gì không?”
Đầu óc Giang Độ Độ đang như hồ nhão. Cô máy móc nhận ô rồi mở nó ra, nghe Tiểu Hà nói xong mới muộn màng nhận ra, à, người ngồi trong xe là nam chính trong tiểu thuyết, Chu Kiều Tùng.
Cô lại về mặt đất, cũng thấy rõ mặt người đàn ông thanh tú mang theo chút thẹn thùng trước mặt.
“Cảm ơn, ừm… Tôi lạc đường.” Giang Độ Độ nói ra nỗi buồn phiền của mình.
“…”
Tiểu Hà ngẩng đầu nhìn khách sạn cách đó không xa, vẻ mặt một lời khó nói hết. Anh ấy thầm nghĩ, cô Giang này đến ăn vạ thật ư? Anh ấy có đang hãm hại ông chủ nhà mình không?
Trong lòng có khổ não khó chịu đến mấy thì Tiểu Hà cũng không thể mặc kệ em gái nhỏ, vì thế, anh ấy cẩn thận hỏi: “Cô Giang muốn lên xe không? Vừa hay anh Chu nhà chúng tôi cũng phải đến khách sạn.”
Thật ra Giang Độ Độ không muốn ngồi xe của nam chính, cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Không cần, trên người tôi toàn là nước, sẽ làm ướt xe.”
Vẻ mặt Tiểu Hà hòa hoãn lại, cảm thấy trước đó mình suy nghĩ nhiều rồi, có thể Giang Độ Độ thực sự lạc đường, tuy rằng…
Có thể chạy đến cổng khách sạn rồi nói mình lạc đường, nhìn là biết, có vẻ không được thông minh cho lắm.
Tiểu Hà: “Cô Giang, đi dọc theo đường lớn này, qua một ngã tư đường là đến khách sạn mà đoàn phim thuê.”
Giang Độ Độ nhìn theo hướng Tiểu Hà chỉ, quả nhiên rất gần. Gần đến mức từ chỗ cô đứng cũng có thể nhìn thấy, cũng không biết sao vừa rồi cô chẳng phát hiện ra.
Ô tô chậm rãi đi qua, như đang cố ý dẫn đường cho Giang Độ Độ, không gần không xa đi ở phía trước cô.
Trong lòng Giang Độ Độ còn thấy rất kỳ quái, ảnh đế Chu coi cô là đứa nhóc rồi à? Để trợ lý xuống xe chỉ đường không nói, còn cẩn thận dẫn đường cho cô. Điểm này khác hẳn với nam chính tính cách lạnh nhạt trong tiểu thuyết kia.
Cô chậm rì rì cất bước theo sau xe, dưới tán ô truyền đến mùi hương như có như không, giống mùi nước hoa nam.
Lúc Giang Độ Độ đến khách sạn, ở cửa chỉ còn lại một chiếc SUV trị giá đắt đỏ, người trên xe hẳn đã đi vào. Cô gập ô, vào khách sạn.
Trong khách sạn truyền đến hơi lạnh, Giang Độ Độ vừa vào cửa đã không kìm được, hắt hơi một cái.
Sau khi làm thủ tục nhận phòng ở quầy, cô đi về phía thang máy. Sau đó cô nhìn thấy hai người đứng ở cửa thang máy.
Chu Kiều Tùng và trợ lý của anh, Tiểu Hà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT