Giang Độ Độ cảnh giác mà nhìn Hách Ngữ: “Cô định làm gì?”
“Hừ.” Hách Ngữ cười hắt ra một tiếng: “Không nhìn ra được sao? Bắt cóc cô đó.”
Nói rồi, Hách Ngữ cúi đầu mở hộp cơm ra, bắt đầu tập trung ăn, không quan tâm đến Giang Độ Độ nữa.
Giang Độ Độ nghe vậy thì lòng như rơi xuống đáy vực, mặc dù đã đoán được Hách Ngữ sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, nhưng khi tận tai nghe Hách Ngữ đích thân nói ra, vẫn có đả kích rất lớn, Giang Độ Độ không tài nào hiểu nổi Hách Ngữ.
Đứng ở góc độ của Hách Ngữ, hoàn toàn không cần phải làm đến mức cá chết lưới rách như vậy. Cho dù năm đó Hách Ngữ cố ý vứt bỏ cô thì hoàn toàn có thể dùng lý do tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện để biện hộ cho mình, huống chi Hách Ngữ đã làm con gái ở nhà họ Hách nhiều năm như vậy rồi, chắc chắn người nhà họ Hách sẽ có cảm tình với cô ta.
Hách Ngữ lấy tiền đồ của bản thân mình làm tiền đặt cược như thế này, quả thật là chẳng đáng chút nào cả.
Giang Độ Độ đập vào tủ kính, cố gắng khiên Hách Ngữ chú ý đến mình: “Hách Ngữ, cô có biết cô đang phạm pháp không? Cô nghĩ kỹ chưa, vì đối phó với tôi mà đánh cược hết tất cả như vậy, có đáng giá không?”
Hách Ngữ nhẹ nhàng gắp lên một đũa thức ăn, bắt đầu ăn chậm nhai kỹ.
“…”
Bụng Giang Độ Độ réo lên “ùng ục“, đột nhiên cảm thấy rất đói.
Đúng là đòi mạng người ta, việc bắt cóc không làm cho cô quá tức giận, nhưng người bắt cóc cô không cho cô ăn cơm lại còn ăn trước mặt cô thì thật sự rất quá đáng!
Giang Độ Độ:!!! Không thể nhịn được.
“Này, có phải cô định dùng nước dìm chết tôi không?” Giang Độ Độ vỗ vỗ lên kính, nói: “Tôi muốn làm một con ma no nê, không muốn làm ma đói đâu, trước khi chết đuối thì để tôi ăn một bữa no say, được chứ?”
Đáng tiếc thay, Hách Ngữ không hề phản ứng lạu, cô ta cứ lặng lẽ ăn cơm.
Đến tận khi ăn xong cơm, Hách Ngữ mới đứng dậy đi tới trước tủ kính, nhìn chằm chằm vào Giang Độ Độ: “Quả thật là cô rất xinh đẹp, bọn họ đều nói cô có nhan sắc xinh đẹp bậc nhất giới giải trí, trước đây tôi còn khịt mũi khinh thường, nhưng bây giờ đứng trước tủ kính nhìn vào, trông cô rất giống một mỹ nhân ngư bị loài người bắt được, dùng sự điềm đạm đáng yêu hòng đầu độc lòng người.”
Dường như cô ta đang lẩm bẩm một điều gì đó: “Còn nhớ trước đây tôi đã nói tôi hằng mong ước được bò lên vách đá mà chạm vào mặt trăng không?”
“Mặt trăng tình cờ tỏa ra ánh hào quang, rọi sáng thế giới tăm tối của tôi.”
Giang Độ Độ mê man mà nhìn Hách Ngữ, đang đùa cái gì thế? Tại sao bỗng dưng trở nên văn thơ như thế?
“Cô… cô đang nói cái gì thế? Không phải bây giờ nên nói tại sao lại bắt cóc tôi ư?”
Hách Ngữ: “…”
Thấy sắc mặt Hách Ngữ không tốt lắm, đầu óc Giang Độ Độ nhanh chóng nảy số, thành công thắp sáng lên cây trí tuệ: “Đúng, ánh trăng sáng mà, tôi hiểu tôi hiểu.”
Ánh trăng sáng của Hách Ngữ là ai?
Không thể nghi ngờ gì nữa, Giang Độ Độ dùng đầu ngón chân để nghĩ thì cũng biết đó là Chu Kiều Tùng.
Haiz, nhan sắc gây họa.
Sau đó, Giang Độ Độ bị Hách Ngữ ép nghe về tuổi thơ của một cô gái không hạnh phúc và một chàng trai mới lớn đã vô tình giải cứu cô ta khỏi gia đình bất hạnh.
Bố ruột Hách Ngữ là một kẻ cặn bã toàn uống rượu, đánh bạc và chơi gái. Khi uống rượu mà không hài lòng thì sẽ đánh chửi Hách Ngữ và mẹ đẻ, có lần bố cô ta thiếu nợ một món nợ rất lớn, không có khả năng chi trả, thế là nghĩ ra ý xấu muốn bán con gái ruột để trả nợ.
Mặc cho Hách Ngữ có van xin khổ sở thế nào thì người đàn ông cặn bã đó vẫn quyết tâm muốn bán cô ta gán nợ. Ngay khi Hách Ngữ bị mang tới hội quán cho lũ cầm thú bắt nạt thì Chu Kiều Tùng đã xuất hiện và đứng ra cứu Hách Ngữ, đưa cô ta về nhà.
Không lâu sau đó, bố mẹ Hách Ngữ bị tai nạn xe cộ, Hách Ngữ trở thành đứa trẻ mồ côi, sau đó lại được vợ chồng nhà họ Hách nhận nuôi.
Hách Ngữ cho rằng Chu Kiều Tùng là người đã cứu rỗi cô ta, là khởi đầu cho mọi may mắn của cô ta.
Nếu nhìn mọi việc như thế này, chẳng trách Hách Ngữ lại xem Chu Kiều Tùng là ánh trăng sáng.
Giang Độ Độ càng nghe thì càng thấy đây giống như một tình tiết trong phim thần tượng, nam nữ chính đã nên duyên với nhau thuở còn non trẻ, nữ chính vì muốn gặp nam chính một lần nữa nên đi theo bước tiến của nam chính, tới gần anh hơn. Sau khi hai người gặp lại thì xảy ra một vài chuyện, cuối cùng, nam nữ chính có kết thúc hạnh phúc viên mãn cùng nhau.
Chưa kể, Hách Ngữ vốn là nhân vật chính trong cuốn “Mọi người đều cưng chiều cô”, điều này cứ như là một lẽ thường tình vậy.
Chỉ có điều, không biết đã xảy ra sai sót ở chỗ nào, mà trong sách, hễ Hách Ngữ cố gắng tiến lên thì vận may càng tăng cao, nhưng trong thực tế, Hách Ngữ này lại cố chấp đến đáng sợ.
Hoặc giả tính cách của Hách Ngữ vốn dĩ đã như thế này rồi, nhưng sở dĩ trong sách không thể hiện hết ra là vì những điều cô ta muốn thì luôn có người đưa đến trước mặt cô ta, thuận buồm xuôi gió nên đương nhiên có thể làm người tốt.
Nhưng trong thực tế thì do bản thân mình thay đổi vận mệnh, tất cả không còn giống nhau nữa, Hách Ngữ không chiếm được mọi thứ, nhân tính tiêu cực trong con người bắt đầu lộ ra rõ ràng, thế nên mới đi tới tình trạng của ngày hôm nay.
Ngược lại, Giang Độ Độ cũng không hề đồng tình với Hách Ngữ, chỉ đơn thuần là một tiếng thở dài cảm khái mà thôi, thứ gọi là vận mệnh, chỉ cần thay đổi một điểm nhỏ xíu thì cuộc sống cũng sẽ biến hóa đến mức nghiêng trời lệch đất.
Vận mệnh khi còn bé của Giang Độ Độ bị Hách Ngữ hoán đổi. Mười mấy năm sau, vận mệnh vốn có của Hách Ngữ lại bị Giang Độ Độ thay đổi.
Một hồi qua lại, hoán đổi tới lui, trời đất cũng xoay chuyển.
Giang Độ Độ hoàn hồn lại thì nghe thấy Hách Ngữ nói: “… Người kia vẫn cao cao tại thượng, tôi có thể chờ, vì tôi biết, cho dù không phải tôi thì cũng sẽ không là người khác, không ai có thể nhận được sự ưu ái của ánh trăng. Nhưng cô lại xuất hiện, anh ấy cũng thay đổi, mà điều chết tiệt hơn nữa vẫn đến, cô chính là Hách Tuyết Nhi. Cô nhất định phải quay về cướp đi tất cả của tôi ư, tôi cho cô biết, không thể nào!”
Thân thể Giang Độ Độ run lên, mấy tầng da gà cũng nổi lên rần rần, thực sự không kìm được nữa, khẽ phun nước bọt rồi nói: “May mà đầu óc của phần lớn con người trên thế giới này đều bình thường.”
Từ chuyện cũ mà Hách Ngữ kể hôm nay kết hợp với lời nói thẳng thắn của Hách Ngữ trước đó thì có thể thấy được, Hách Ngữ vẫn luôn sống trong sự tự thương hại bản thân mình và tự ái, cô ta cảm thấy tuổi thơ của mình không hạnh phúc, tất cả mọi người đều có lỗi với cô ta, thế nên, mọi người chỉ được nuông chiều một mình cô ta mà thôi.
Toàn thế giới đều là mẹ cô ta.
Hách Ngữ chính là kiểu người như thế, cộng thêm một chút tình yêu não tàn, đúng là không còn gì để nói nữa.
Trong đầu Giang Độ Độ hiện lên một ý nghĩ: “Xui xẻo, chính là xui xẻo.”
“Bây giờ, tôi nên đi rồi.”
Nói xong mọi việc, Hách Ngữ thu dọn quần áo, cuối cùng, cô ta quay đầu nói với Giang Độ Độ: “Là ánh trăng nên không ai được quyền độc chiếm, tôi không chiếm được anh ấy, cô cũng đừng có mơ.”
Cửa lớn vừa mở ra đã khép lại, Giang Độ Độ cúi đầu nhìn xuống nước đã ngập đến bắp chân, có chút lo lắng, cô thật sự sẽ bị chết đuối sao?
…
Đã qua một ngày, Hách Ngữ và Giang Độ Độ đột nhiên biến mất khỏi chương trình “Trăm ngày nông dân”, ekip giải thích là hai người có công việc đột xuất, những người hâm mộ tạm thời chấp nhận lời giải thích này, nhưng có vài người vẫn còn giữ thái độ hoài nghi.
Trong tình huống này, Hách Ngữ lại mang theo Giang Độ Độ biến mất, Hách Chính suýt chút nữa đã cắn nát răng mình.
Cảnh sát đã bố trí toàn bộ trong nhà của Hách Chính, nhưng đáng tiếc thay, đến gần hết ngày vẫn không nhận được cuộc điện thoại nào từ Hách Ngữ.
Trong phòng khách, Hách Chính sốt ruột đi tới đi lui, Chu Kiều Tùng trầm mặc ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại trên bàn, chỉ sợ bản thân mình sẽ bỏ lỡ cuộc điện thoại nào.
Trong hai người, có một người là ông chủ của một công ty có tài sản vượt qua trăm triệu trên thị trường, một người là ảnh đế nổi danh, cảnh sát phá án ở trong phòng cũng líu lưỡi, trong lòng tự nói đây có thể là vụ án kỳ quái nhất. Báo án về việc con gái nuôi bắt cóc con gái ruột, càng khoa trương hơn nữa chính là, cả hai người đều là ngôi sao nữ có độ nhận diện không hề nhỏ ở khu vực trong nước.
Nếu vụ án này bị tuôn ra ngoài thì có thể sẽ náo loạn hơn nhiều so với việc ngôi sao nổi tiếng hít h3roin.
Đồng hồ trong phòng khách lại xoay chuyển một vòng, đúng lúc này, điện thoại của Chu Kiều Tùng vang lên.
Chu Kiều Tùng lập tức nhận điện thoại, sau đó theo tín hiệu của cảnh sát mà bật loa ngoài, tất cả mọi người đều nín thở nghe ngóng: “Alo, Hách Ngữ, tôi là Chu Kiều Tùng.”
“Độ Độ đâu? Để cô ấy nghe điện thoại.”
Hách Ngữ khẽ cười: “Anh Kiều Tùng, anh đang nói cái gì vậy? Sao em lại ở cùng Giang Độ Độ cơ chứ?”
Lòng Chu Kiều Tùng chìm xuống tận cùng, rõ ràng Hách Ngữ đã biết bọn họ báo cảnh sát.
“Cô có điều kiện gì cứ việc nói ra đi, tôi sẽ đáp ứng hết, chỉ cần cô thả Độ Độ ra.” Chu Kiều Tùng chợt phát hiện, vào lúc này đây, anh chẳng làm được gì cả.
Đáng tiếc là Hách Ngữ không bị mắc câu: “Em không hiểu anh đang nói gì cả, em gọi điện thoại cho anh chỉ là muốn gửi lời chào, em muốn ra nước ngoài, giúp em báo với anh trai em một tiếng nhé, em không nói nữa, cúp máy đây.”
Hách Chính cũng không nhịn được nữa, giật lấy điện thoại di động, giận dữ mà hét toáng lên: “Hách Ngữ, rốt cuộc Độ Độ ở nơi nào?”
Đáng tiếc là đầu bên kia điện thoại đã vang lên tiếng máy bận, gọi tiếp thì sẽ bị ngắt.
Xem ra cuộc điện thoại này của Hách Ngữ hoàn toàn là để khoe khoang cười nhạo bọn họ không thể làm được gì.
Chu Kiều Tùng nhìn về phía cảnh sát, cảnh sát lắc đầu một cái, Hách Ngữ có ý thức phản trinh sát rất mạnh, không có camera theo dõi thì không có chứng cứ, thậm chí vừa rồi cũng không nhận được bất cứ tin tức có ích nào, tẩy trắng triệt để cho chính mình, cho dù cảnh sát có hoài nghi cô ta thì cũng không thể nào hạn chế cô ta ra nước ngoài.
Chu Kiều Tùng: “Có thể điều tra ra được cô ta lên máy bay đi đâu không?”
Cảnh sát vội vàng nói: “Chắc là được.”
Chẳng mấy chốc, ghi chép về lịch sử mua vé máy bay của Hách Ngữ đã tới tay, cô ta mua rất nhiều vé máy bay và vé tàu, bay tới khắp nơi trong nước và thế giới, có cái đã cất cánh, cũng có cái chưa cất cánh, có thể Hách Ngữ nói máy bay sắp cất cánh cũng là lừa bọn họ.
Hách Chính ngẩng đầu nhìn Chu Kiều Tùng một chút: “Cậu có cảm thấy cô ta đang nói dối không?”
Chu Kiều Tùng nhíu mày, gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Cũng có thể là nửa thật nửa giả.”
Hách Chính cầm lấy dữ liệu mua vé, nhìn kỹ một chút: “Sao cô ta lại muốn mua vé tàu?”
Chu Kiều Tùng phỏng đoán: “Trừ phi cô ta muốn ngồi tàu rời đi, nếu như vậy, việc mua vé máy bay rời đi là giả.”
“Đúng là cô ta đã lên tàu, dựa vào hiểu biết của tôi với Hách Ngữ, bây giờ cô ta sẽ không nhịn được mà khoe khoang.” Hách Chính lập tức gọi điện thoại dặn dò: “Điều tra lại tất cả những vé tàu mà Hách Ngữ đã mua, xem cái nào vừa rời cảng, chỗ đến là ở đâu.”
Chưa đầy năm phút đồng hồ đã nhận được tin tức, chỉ có một chiếc tàu đã kiểm phiếu và rời cảng vào hai giờ chiều, địa điểm là thành phố D, nơi đến là nước R.
Bỗng nhiên, Hách Chính chấn động: “Hách Ngữ đã quay phim ở thành phố D.”
Hơn nữa, mất tám tiếng để đi xe từ địa điểm quay chương trình “Trăm ngày nông dân” tới thành phố D.
“Vấn đề là Hách Ngữ đã giấu cô Giang ở nơi nào?” Điều người kia không nói chính là, nếu Hách Ngữ chạy, liệu Giang Độ Độ đã bị giết hại hay chưa?
Chu Kiều Tùng nắm chặt bàn tay đang run rẩy, giọng nói vẫn bình tĩnh như mọi khi: “Hách Ngữ không thể tìm được nơi giấu người trong thời gian ngắn như thế này được, cũng không thể lên kế hoạch chạy trốn, cô ta chỉ có thể tìm nơi mà bản thân cô ta quen thuộc nhất, thành phố điện ảnh là nơi cô ta quen thuộc nhất.”
Hách Chính và Chu Kiều Tùng đều nghĩ như thế, nhưng nếu như họ đoán sai thì sao?
Hách Chính không muốn dừng lại một giây nào nữa, anh ấy không dám dừng lại để nghĩ: “Lập tức điều máy bay tư nhân, tôi muốn tới thành phố D.”
Giang Độ Độ cảm giác nước sắp tràn lên đến cổ, bản năng sinh tồn khiến cho cô cố gắng kiễng chân lên, ngước cổ lên, lúc này Giang Độ Độ mới ý thực được tại sao Hách Ngữ muốn cô chết đuối.
Lần trước trong chương trình “Trăm ngày nông dân”, thầy Chu đã cứu cô rớt xuống nước trước mặt Hách Ngữ, Hách Ngữ muốn dùng phương pháp này để nói cho cô, cũng là nói cho Chu Kiều Tùng rằng, có thể cứu cô lần thứ nhất nhưng anh sẽ không thể cứu cô lần thứ hai.
Giang Độ Độ không nhịn được mà sinh lòng đồng cảm với Chu Kiều Tùng, bóng đen tâm lý của người này sẽ lớn như thế nào đây?
Không biết đã qua bao lâu, sức lực của Giang Độ Độ đã cạn kiệt hết, cô mơ màng chìm cả người vào trong làn nước, ngạt thở như bị bóng đè, quá khổ sở.
Trong bóng đêm dày đặc, Giang Độ Độ không thấy rõ phương hướng, không thấy rõ bản thân mình, bóng tối ép cô đến nỗi không sao thở nổi.
Bỗng, phía trước có một vệt sáng xuất hiện, Giang Độ Độ hướng về cột ánh sáng đó mà đi, dần dần đến gần…
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi, Tỷ Tỷ tỉnh rồi.”
Dường như Giang Độ Độ nghe thấy giọng của Tư Tư: “Tư Tư?”
“Đúng rồi, là chị đây, em sắp dọa chết chị rồi!” Tư Tư vội vã ôm lấy tay Giang Độ Độ: “Vừa rồi bác sĩ đã tới, nói em sắp tỉnh rồi, thật sự là tỉnh rồi.”
Giang Độ Độ cười với Tư Tư, nghĩ thầm bản thân cô cũng không ngờ là mình còn có thể sống sót: “Là ai cứu em vậy?”
Nhắc đến điều này, mắt Tư Tư sáng như sao trời: “Là thầy Chu và anh Hách! Sự việc thế nào thì chị cũng không rõ lắm, chị nghe nói là anh Hách ôm em vào bệnh viện, còn canh giữ ở đây một ngày một đêm, vừa trở về thay quần áo thôi, còn thầy Chu cũng thế, sau khi chị đến thì đi cùng với anh Hách trở về, lát nữa sẽ đến.”
Giang Độ Độ trầm mặc, không biết đang nghĩ gì.
Tư Tư thấy Giang Độ Độ nghe xong lời của mình không những không hài lòng mà còn im lặng, chị ấy cho rằng cô đang suy nghĩ xem giữa hai người đàn ông giỏi giang thì cuối cùng nên chọn ai, thế là chị ấy cũng phát sầu: “Cũng đúng nhỉ, nếu phải đưa ra quyết định giữa anh Hách và thầy Chu thì đúng là chẳng dễ chút nào.”
Giang Độ Độ: “??” Cái quỷ gì thế?
Mặc dù là thế nhưng Giang Độ Độ vẫn không nhịn được mà trêu chọc một câu: “Cả hai đều muốn không phải rất tốt sao?”
Tư Tư nhìn Giang Độ Độ đầy khinh bỉ: “Kh… khạc, cặn bã!”
Bấy giờ, có tiếng gõ cửa vang lên, trước cửa phòng bệnh có một người đàn ông mặc vest đeo kính, cũng không biết vừa rồi đã nghe thấy những gì Giang Độ Độ và Tư Tư nói hay không, hai cô gái nhìn nhau đầy lúng túng.
Biểu hiện của người đàn ông không thay đổi, đi vào phòng bệnh rồi lễ phép chào hỏi: “Xin hỏi, cô là cô Giang đúng không?”
“Tôi là Giang Độ Độ, anh là?”
Người đàn ông giương mắt đánh giá Giang Độ Độ, trong nháy mắt khi nhìn thấy khuôn mặt của Giang Độ Độ thì anh ta cũng phát hoảng, lát sau mới hồi phục lại tinh thần mà giới thiệu thân phận: “Chào cô Giang, tôi là luật sư của nhà họ Hách, tôi họ Trương. Lần này được sự ủy thác của ông Hách, ông Hách vừa về nước thì nghe nói dường như cô Giang và cô Hách có chút không vui.”
Giang Độ Độ còn chưa kịp nói chuyện, Tư Tư đã bùng nổ: “Có chút không vui sao? Có lầm không vậy hả, Hách Ngữ là tội phạm, vụ án hình sự này giải quyết riêng sao được?”
Luật sư vẫn mỉm cười: “Tôi có thể nói chuyện riêng với cô Giang được không?”
Tư Tư quay đầu nhìn lại Giang Độ Độ, Giang Độ Độ cụp mắt xuống, lạnh nhạt nói: “Không cần, ở đây không có người ngoài, luật sư Trương muốn nói cái gì thì cứ nói.”
Luật sư Trương nhìn Giang Độ Độ một chút: “Đã như vậy, tôi sẽ thay mặt ông Hách chuyển lời, hy vọng có thể giải quyết riêng chuyện này.”
Giang Độ Độ im lặng một lúc, sau đó hỏi: “Anh nói ông Hách là ông Hách nào vậy?”
Luật sư Trương kinh ngạc, nghĩ tới chuyện ngoài cửa thì hiểu rõ, lại là tiết mục ngôi sao nhỏ muốn đi lên, có điều, vị này coi như là có bản lĩnh, không chỉ có thể làm anh em nhà họ Hách trở mặt thành thù, ngay cả ảnh đế Chu cũng có dính líu trong đó.
Tuy vậy, nghĩ lại thì cô Giang này có khuôn mặt họa thủy như thế, đương nhiên là “anh hùng khó qua ải mỹ nhân”.
Luật sư Trương tự nghĩ rồi tự thông suốt, ám chỉ Giang Độ Độ: “Bây giờ cô Giang và anh Hách là bạn bè, tương lai có một ngày có thể là người một nhà với anh Hách, đã như vậy, hà tất phải làm lớn chuyện không vui? Đến lúc đó thêm phiền phức thì không nói, mà chọc cho người lớn trong nhà không vui vẻ gì mới là hậu hoạ chính yếu.”
Lời nói này không mập mờ mà cũng không nói trắng ra, nhưng phàm là người bình thường thì đều có thể hiểu được ý nghĩa trong đó: Cô muốn vào cửa nhà họ Hách, trước tiên phải buông tha Hách Ngữ rồi hẵng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT