Giang Độ Độ và Hách Chính hẹn gặp nhau ở quán cà phê gần nhà. Cô cúp máy rồi xuất phát ngay, nhưng không ngờ là Hách Chính còn nhanh hơn cả cô. Lúc này, Giang Độ Độ hơi kinh ngạc, đồng thời cũng tò mò, rốt cuộc tại sao ông lớn này lại tìm cô.
“Anh Hách, xin lỗi anh, tôi đến muộn.” Giang Độ Độ tỏ vẻ áy náy.
Hách Chính mãi không nói năng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô với thái độ khó hiểu. Bấy giờ, Giang Độ Độ cũng cứng họng, làm trò gì thế này?
Phải nói ông lớn này và Giang Độ Độ không hẳn là không có thù oán gì, bởi lẽ, điểm giao nhau duy nhất giữa họ chính là Hách Ngữ. Chắc Hách Chính không cố ý tới làm cô khó chịu vì Hách Ngữ đâu nhỉ? Chẳng lẽ cô đã kích hoạt tình tiết năng lượng cao nào đó rồi? Để báo thù cho em gái, rốt cuộc người anh này sẽ xử lý một nữ phụ đầu đường xó chợ như cô thế nào đây?
… Sợ thật đấy.
Nghe nói mấy ông lớn trước khi ra tay chỉnh người sẽ luôn hẹn người ta ra ngoài, định chu đáo thông báo trước à? Có nhân tính nhỉ.
Ngay khi Giang Độ Độ đang suy nghĩ vẩn vơ đến mức tám con ngựa cũng không kéo lại được, Hách Chính mới mở lời: “Không sao, do anh đến sớm thôi.”
À… Đây là đang trả lời câu cô hỏi lúc mới vào à.
“Ha ha, đâu có đâu có.” Giang Độ Độ mỉm cười lúng túng nhưng không mất đi sự lễ phép.
“Độ Độ, anh có thể gọi em như vậy không?” Dường như không nhìn ra tâm trạng khó xử của Giang Độ Độ, Hách Chính lại nói tiếp bằng giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.
Giang Độ Độ: “???”
Lần này Giang Độ Độ đã hoàn toàn mù mờ, chuyện gì vậy? Ông lớn thầm mến cô, cuối cùng cũng dám lấy hết can đảm tỏ tình à?
Chỉ có một khả năng này thôi.
Giang Độ Độ khá bối rối. Dù Hách Chính ưa nhìn nhưng không phải mẫu người cô thích, huống chi anh ấy còn là anh của Hách Ngữ. Cô phải từ chối anh ấy thế nào cho khéo mà không làm ông lớn mất mặt đây?
Đau dài chẳng bằng đau ngắn, cuối cùng, Giang Độ Độ đau xót quyết định, tốt hơn hết là nói rõ ràng ra để ông lớn không hiểu lầm, quan trọng nhất là cả hai thật sự không thân quen gì nhau mà. Vả lại, cô cũng không muốn dính líu gì tới anh trai của nữ chính đâu, hừ!
Mặt khác, Hách Chính thấy Giang Độ Độ nhíu mày khổ sở suy tư, lần đầu tiên trong đời anh ấy cảm thấy hồi hộp. Thật ra anh ấy có thể áp dụng cách nước ấm nấu ếch, từ từ tiếp cận em gái mình rồi đưa cô tới nhà họ Hách, chờ thời cơ chín muồi rồi sẽ nói cho em gái biết thân thế, nhưng như vậy thì thiệt thòi cho Độ Độ quá.
Có thể tưởng tượng được, nếu thân phận của Độ Độ không rõ ràng mà được anh ấy đưa vào vòng giao lưu của nhà họ Hách, vậy thì cô sẽ đối mặt với biết bao sự chế giễu và hổ thẹn.
Ban đầu, khi Lục Thác và Độ Độ yêu nhau, thậm chí anh ta còn không muốn đưa cô vào trong cái giới đó của họ, đào sâu nguyên nhân là do khoảng cách thân phận, bởi người trong giới này chỉ biết nâng cao đạp thấp, vì một câu không tương xứng mà phá hủy biết bao nhân duyên.
Trước đây Hách Chính quan tâm đến Lục Thác bao nhiêu thì lúc này đây, anh ấy không ưa anh ta bấy nhiêu. Nghĩ đến chuyện Lục Thác vừa thầm cất giấu Hách Ngữ, vừa yêu đương với Độ Độ, anh ấy lại thấy khó chịu như ăn phải phân ruồi vậy.
Quả thật là kinh tởm quá đỗi, đến nỗi, hiện giờ anh ấy cũng không dám đi điều tra lý do Độ Độ và Lục Thác chia tay. Suy cho cùng, có lẽ em ấy cũng không biết chuyện này nhỉ? Em ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu tủi hờn?
Anh ấy nhớ lại thái độ thờ ơ của mình với mọi chuyện khi đó, trơ mắt nhìn người hâm mộ của Lục Thác bắt nạt Độ Độ, chứng kiến cảnh Lục Thác xem em gái mình là thế thân, ấy vậy mà anh ấy vẫn chỉ hờ hững đứng bên lề xem cuộc vui mà thôi.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, trái tim Hách Chính như bị một lưỡi dao sắc bén cứa vào từng chút, từng chút một, khiến anh ấy đớn đau đến mức không sao thở nổi.
Em gái của anh ấy, sao lại bị người ta chà đạp đến nhường này?
Thế nên, Hách Chính không muốn chần chừ thêm một giây một phút nào nữa, anh ấy muốn trả hết tất cả mọi thứ mà Độ Độ xứng đáng có được cho cô: thân phận con gái út của nhà họ Hách, sự yêu thương của bố mẹ và anh trai, sự tôn trọng của mọi người, không có gì phải vội vàng hay trì hoãn cả, anh ấy muốn Độ Độ sống một cách quang minh chính đại.
Hai người nhìn nhau, đồng thời mở lời:
“… Thành thật xin lỗi, tôi có người thương rồi.”
“Độ Độ, thật ra anh là anh ruột của em.”
“…”
“…”
Ngạt thở mất thôi.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau độ chừng ba phút, rồi sau đó đầu óc trở nên trống rỗng, họ đang cố gắng hiểu ý nghĩa trong câu nói của nhau.
Giang Độ Độ “kít” một phát, chợt quay đầu: “Anh nói gì cơ? Có chắc là anh ruột chứ không phải là anh yêu chứ ạ?” Dù rằng anh yêu vẫn rất hoang đường nhưng nó lại thực tế hơn vụ anh ruột nhiều đấy.
Hách Chính: “…”
Hách Chính không thể thốt ra thành lời, các loại cảm xúc buồn bã biệt ly chết từ trong trứng nước. Rốt cuộc sao mà cô lại trưởng thành thành phong cách này vậy?
Để tránh cho Giang Độ Độ lại nói ra mấy câu gây sốc, Hách Chính nhanh chóng giải thích rõ mọi chuyện: “Anh là anh của em, ruột thịt, đã xét nghiệm DNA rồi, nếu em muốn xem thì bây giờ anh sẽ bảo người gửi qua cho em.”
Giang Độ Độ bật thốt: “Anh tìm người trộm tóc của tôi sao?”
Hách Chính: “… Lúc em quay phim, anh tìm người lấy mấy sợi tóc của em, đây không phải là điểm quan trọng!”
Giang Độ Độ: “Hả, à, tôi vẫn phải xem kết quả xét nghiệm DNA đã.”
Khá là khó tin, cô lại là em gái của ông lớn Hách Chính, con gái của đạo diễn nổi tiếng Hách Thiếu Hoa và nữ hoàng làng nhạc Mạnh Hoàng? Bố mẹ ruột của cô toàn là người quen ư? Giang Độ Độ choáng ngợp, cố gắng giải tỏa suy nghĩ của mình, thảo nào những năm qua đạo diễn Hách Thiếu Hoa luôn quyên góp cho các trại trẻ mồ côi và ủng hộ cuộc chiến chống buôn bán trẻ em.
“Năm ba tuổi em bị người ta bắt cóc. Suốt mấy năm nay, bố mẹ và anh luôn cố gắng tìm kiếm em, cả nhà chưa từng từ bỏ, đã bao nhiêu năm ròng… Không ngờ em vẫn luôn ở bên cạnh bọn anh. Những năm qua, chắc hẳn em đã phải chịu nhiều tủi hơn lắm phải không?” Nói tới đây, giọng Hách Chính dần thấp xuống.
“Em đã chịu nhiều điều tủi thân lắm phải không?”
Giọng Hách Chính quá đỗi thành khẩn. Nhiều năm qua, ngoại trừ mẹ nuôi đã qua đời và trợ lý Tư Tư, chẳng có mấy ai hỏi Giang Độ Độ có tủi thân không. Giây phút này, Giang Độ Độ có chút tin tưởng vào câu chuyện Hách Chính là anh ruột của cô.
Vì câu nói đó, mọi nỗi hoài nghi và phòng bị đều được xóa bỏ. Giang Độ Độ thoải mái hơn bao giờ hết, như thể cuối cùng cũng đã có được thứ mình hằng chờ đợi trong bao năm qua. Cô mỉm cười: “Em không chịu bất kỳ tủi thân nào cả.” [*]
[*] Từ đây mình xin phép chuyển xưng hô giữa giữa Giang Độ Độ và Hách Chính về “anh - em” nhé.
Khi còn nhỏ, cô luôn cảm thấy mình là người thảm thương nhất trên đời này: mặc cảm vì thân phận trẻ mồ côi, mệt mỏi vì không có chỗ ở cố định, đau khổ vì mẹ nuôi thay đổi. Vì lẽ đó, cô không hề có cảm giác an toàn. Sau khi thích một người, cô muốn nắm giữ anh ta thật chặt, bất chấp tất cả mà đối xử tốt với anh ta để anh ta mãi mãi yêu mình, đáng tiếc thay, cuối cùng cô vẫn thất bại.
Chết đi một lần mới biết những ai oán trông như thể nặng hơn sinh mệnh kia lại chẳng là gì cả. Thậm chí, tình yêu làm cô xót xa đau đớn cũng không còn đáng kể đến. Con người ta, trước hết phải học cách yêu thương chính mình đã.
Theo đuổi mơ ước mà cô muốn theo đuổi, nhiệt tình yêu người đáng để yêu tha thiết. Giờ phút này, Giang Độ Độ vô cùng thấu suốt, tuy đã từng oán hận cuộc đời ngắn ngủi, nhưng bây giờ cô không còn căm hờn nó nữa.
“Anh… Bố mẹ biết anh đã tìm được em chưa?” Tiếng “anh” đầu tiên được thốt ra, Giang Độ Độ chợt cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Hách Chính chấn động, cơ thể khẽ run lên, hốc mắt lập tức ửng đỏ: “Em có thể gọi anh thêm một tiếng nữa không?”
Giang Độ Độ cười ngọt ngào: “Anh, anh, anh.”
“Em gái… Anh, là anh đây.” Hách Chính đáp lại, gần như là nghẹn ngào.
Giang Độ Độ thoáng nhìn đường chỉ đen trên cổ tay lại giảm đi một lượng lớn, mắt ảm đạm, cô dè dặt hỏi: “Anh, anh đã nói với bố mẹ về chuyện đã tìm được em chưa?”
Hách Chính hiểu lầm câu hỏi của Giang Độ Độ, cho rằng cô bất mãn vì bố mẹ không xem trọng cô, bèn vội vàng giải thích: “Chưa, bố đang quay phim ở nước ngoài, hiện giờ anh chưa liên lạc được với bố. Sức khỏe của mẹ không tốt, anh sợ mẹ biết đã tìm được em thì nhất thời kích động rồi xảy ra chuyện bất trắc. Nhưng em yên tâm, anh sẽ mau chóng sắp xếp mọi thứ ổn thỏa…”
Giang Độ Độ có đôi chút vui mừng mà cũng có đôi phần khổ sở, vui là vì bố mẹ vẫn không từ bỏ việc tìm cô, khổ là vì, có lẽ, đời này họ không thể nhận nhau nữa rồi.
Bởi, Giang Độ Độ đã đưa ra một quyết định quan trọng.
“Anh, em có thể xin anh một việc không?” Giang Độ Độ không nỡ để Hách Chính đau lòng, nhưng cô không tìm được lý do nhờ Hách Chính thay cô giấu giếm bố mẹ, buộc lòng phải thẳng thắn với anh ấy.
“Em nói đi, chuyện gì anh cũng sẽ đồng ý với em hết.”
Giang Độ Độ nói ra điều ấy một cách trịnh trọng: “Em mong anh hứa với em đừng nói chuyện anh tìm được em cho bố mẹ biết.”
Hách Chính không thể tin nổi, hỏi: “Tại sao!?”
“Chẳng lẽ em trách họ sao? Độ Độ, em nghe anh nói đã, bố mẹ rất thương em, họ cũng giống anh, để tìm em, những năm qua bố mẹ chưa từng bỏ cuộc một giây phút nào.”
Giang Độ Độ: “Em biết, em xin lỗi.”
“Tại sao?” Lần này Hách Chính đã bình tĩnh lại, bởi anh ấy không hề thấy chút oán trách nào từ vẻ mặt Giang Độ Độ, vậy thì tại sao cơ chứ?
“Em xin lỗi.” Giang Độ Độ cụp mắt: “Em mắc bệnh nan y, bác sĩ bảo em có thể chết vì bệnh bất cứ lúc nào.” Thậm chí, có lẽ một ngày nào đó cô sẽ im hơi lặng tiếng mà chết đi ngay trong mơ không chừng.
Hách Chính bỗng chốc nghẹn ngào. Anh ấy chưa bao giờ ngờ tới, sau niềm vui khi tìm được em gái, anh ấy lại phải đối diện với khung cảnh tàn khốc đến nhường này.
Hồi lâu sau, Hách Chính lại dấy lên hy vọng: “Chúng ta có tiền, có thể tìm bác sĩ giỏi nhất trên thế giới, nhất định có thể chữa khỏi cho em.”
Bệnh nan y thì sao có thể dễ dàng chữa trị được đây? Ban đầu, khi chẩn đoán cho Giang Độ Độ, các bác sĩ đã nói với Giang Độ Độ rằng bệnh của cô rất hiếm thấy, dù không ăn bất cứ thứ gì nhưng cơ thể cứ ngày một béo lên, cho đến một lúc nào đó thì cơ thể không chịu nổi trọng lượng sẽ dẫn đến suy nội tạng và ngạt thở mà chết, dù điều trị bằng các phương pháp giảm cân ngắn ngủi để lấy lại vóc dáng bình thường thì đó cũng chỉ như uống rượu độc giải khát, đẩy nhanh quá trình đốt cháy tính mạng mà thôi.
Trong tiểu thuyết, năm năm sau, Giang Độ Độ quay lại giới giải trí tham gia chương trình tuyển chọn tài năng thì cũng chỉ sống được có mấy tháng. Bây giờ cô gượng ép khôi phục diện mạo đã đẩy nhanh quá trình tử vong rồi, không biết có thể sống tới năm sau hay không.
Chuyện này quá sức tàn nhẫn với Hách Chính. Giang Độ Độ luôn phải đối mặt với vạch nhắc tử vong trên tay nên đã miễn dịch rồi, nhưng Hách Chính chỉ vừa mới tìm thấy em gái thất lạc nhiều năm thôi mà.
Đả kích như vậy quá lớn, tới nỗi Giang Độ Độ do dự có nên phá vỡ tia hy vọng cuối cùng của Hách Chính hay không.
Cuối cùng, Giang Độ Độ chưa nhẫn tâm đến mức đó, bèn an ủi: “Được, chúng ta tìm bác sĩ giỏi chữa bệnh ạ, nhưng trước đó đừng nói cho bố mẹ biết, được không anh? Anh đã nói sức khỏe của mẹ không tốt mà, chờ chữa khỏi rồi hẵng báo, được không ạ?”
Hách Chính không kìm nổi nữa, đột nhiên che miệng đứng dậy: “Em đợi anh một lát.”
Nhân viên phục vụ trong quán cà phê thấy một quý ông điển trai và ăn mặc lịch sự đang che miệng vội vã bước ra khỏi quán, mới hoảng hồn nghĩ rằng cà phê có vấn đề nên vội vàng đuổi theo để hỏi rõ.
Tuy nhiên, đến khi chạy tới, anh ta mới phát hiện quý ông nọ đang đấm tay vào tường, và tiếp sau đó, điều khiến anh ta ngạc nhiên hơn nữa chính là, quý ông trông có vẻ có địa vị cao kia đang khóc nức nở thành tiếng, như một mãnh thú bị thương, không muốn người ta thấy vết thương của mình nhưng không sao kìm nỗi đau ấy lại được.
Người phục vụ bàn từ từ quay trở vào trong quán, hóa ra trên cõi đời này, dù bạn có tiền, có thế đến đâu thì cũng sẽ gặp buồn phiền và đau khổ.
Qua hồi lâu, Giang Độ Độ đã uống xong ly cà phê thì Hách Chính mới quay lại quán, và trên gương mặt đã khoác thêm một nụ cười, nhưng dù là ai thì đều có thể nhìn ra sự u sầu của anh ấy: “Anh hứa với em sẽ không nói cho bố mẹ, nhưng em phải đồng ý với anh sẽ bỏ việc đang làm dở dang xuống trước đã, anh sẽ liên hệ với bệnh viện, sẵn sàng kiểm tra tổng quát cho em mọi lúc, chúng ta trị khỏi bệnh trước đã, được không em?”
Giang Độ Độ hơi do dự. Thời gian của cô rất quý giá, cô không muốn lãng phí mỗi một giây phút nào, nhưng nếu như không hứa với anh ấy, trông anh ấy đau lòng thế kia…
“Em hứa với anh sẽ đi bệnh viện trước.” Lời nói chẳng mất tiền mua, đi bệnh viện kiểm tra cũng được, nhưng vẫn phải tiếp tục công việc.
Hách Chính những tưởng mình đã thuyết phục được Giang Độ Độ, mới thở phào một hơi.
…
Trong căn hộ, Hách Ngữ đang mất hồn mất vía cầm điện thoại di động, thậm chí không hay biết người đại diện đã tới từ lúc nào.
Hách Ngữ vẫn luôn biết mấy năm nay Hách Chính đang tìm Hách Tuyết Nhi. Vài năm đầu cô ta còn xem thường, Hách Tuyết Nhi mất tích nhiều năm lắm rồi nên cô ta không nghĩ Hách Chính sẽ có đủ kiên trì để tiêu hao, và rằng, đời này Hách Tuyết Nhi nào có may mắn được tìm thấy.
Vậy nhưng, ai ngờ Hách Chính lại nói được làm được, chưa từng buông tha một khoảnh khắc nào, tiếp đó là tin bọn buôn người sa lưới được truyền đến. Khi nghe tin này, trái tim Hách Ngữ suýt thì nhảy xổ ra ngoài. Năm đó… là chính tay cô ta vứt Hách Tuyết Nhi cho bọn buôn người, khi ấy, ánh mắt ả buôn lậu nhìn cô ta vẫn khiến cô ta nhớ như in cho đến tận hôm nay.
Hiện giờ bọn ả buôn người đã bị bắt, đầu óc Hách Ngữ chỉ toàn là lo lắng, vừa sợ Hách Chính theo đầu mối tìm được Hách Tuyết Nhi, vừa sợ bọn ả buôn người khai ra cô ta.
Vì thế, Hách Ngữ âm thầm tìm người theo dõi Hách Chính, hễ Hách Chính tìm được Hách Tuyết Nhi thì cô ta sẽ nhận được tin tức trước tiên.
Cách đây ít ngày, Hách Ngữ nhận được tin Hách Chính đến đồn cảnh sát, thế là cô ta lập tức tìm người đi dò hỏi tin tức. Hai ngày rồi, hẳn là đã có kết quả.
Người đại diện của Hách Ngữ là một người phụ nữ sấm rền gió cuốn. Sau khi đi vào thấy Hách Ngữ ngồi trên ghế sô pha, chị ta nói thẳng: “Đại tiểu thư, hôm qua em lại gây khó dễ cho con gái người ta trong đoàn phim nữa hả? Người ta chỉ nói nam diễn viên mình thích nhất là Chu Kiều Tùng trong buổi phỏng vấn mà thôi, chứ chẳng phát sinh cái gì với anh ta cả, em có cần tát người ta một bạt tai như thế không? Vả lại còn bị người trong đoàn phim thấy, cô gái kia có bối cảnh không đơn giản đâu, biết chị phải bỏ ra bao nhiêu tiền và quan hệ mới để cô ta đồng ý hòa giải không hả? Hơn nữa, người ta đã nói rồi, họ muốn em tự đi xin lỗi, nếu không sẽ chẳng nể nang ai đâu đấy.”
Giọng điệu Hách Ngữ tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Chỉ là tuyến mười tám mới nổi mà thôi, có thể ghê gớm cỡ nào cơ chứ, cho cô ta ít tiền rồi đuổi đi đi.”
Người đại diện cười khẩy: “Tuyến mười tám mới nổi? Em nghĩ nhà em trong giới giải trí là một tay che trời à? Tỉnh lại đi, họ Lãnh tuyến mười tám mà em đang nghĩ đó, là một trong những gia đình không thể đắc tội trong thành phố này. Dù nhà họ Lãnh chỉ ở bậc trung nhưng em cũng không thể làm phật lòng họ đâu, xui cho em cô gái này là công chúa nhỏ của nhà họ Lãnh đấy, giống em thôi, cũng vào giới giải trí để theo đuổi thần tượng.”
Hách Ngữ ngạc nhiên. Đúng lúc này, điện thoại reo lên, Hách Ngữ bắt máy. Người đàn ông trong điện thoại cung kính báo cáo: “Cô Hách, chúng tôi đã điều tra được quả thật anh của cô đã tìm được cô Tuyết Nhi bị mất tích năm xưa. Người của tôi theo dõi anh ấy phát hiện anh ấy đã gặp cô Tuyết Nhi rồi, cô muốn xem ảnh không ạ?”
“Gặp mặt? Hách Tuyết Nhi ở thành phố B ư?”
Giọng Hách Ngữ the thé làm người đại diện hoảng hồn.
Trong điện thoại, người đàn ông rõ là cũng khá giật mình, sau một lúc lâu mới chần chừ đáp: “Đúng vậy, hơn nữa cô Tuyết Nhi… Hách Tuyết Nhi là người quen của cô ạ.”
Hách Ngữ có linh cảm không tốt một chút nào, không hỏi rốt cuộc người đó là ai, mà giơ tay cúp điện thoại như bị thần kinh. Đầu bên kia nghe được tiếng “bíp bíp bíp” thì cũng không phản ứng kịp. Với tinh thần và đạo đức nghề nghiệp, anh ta gửi ảnh chụp Hách Chính và Hách Tuyết Nhi cho Hách Ngữ.
Âm báo đã nhận tin nhắn vang lên, Hách Ngữ ném điện thoại đi như một phản xạ có điều kiện. Người đại diện thấy dáng vẻ hoảng loạn của Hách Ngữ thì vô cùng tò mò Hách Tuyết Nhi là ai? Tại sao Hách Ngữ nghe nói cô ở thành phố B thì như thấy ma vậy?
Vì vậy chị ta cầm điện thoại của Hách Ngữ lên và bấm vào bức ảnh được gửi qua tin nhắn, là một bức ảnh chụp trộm rất rõ nét. Trong hình, Hách Chính đang ngồi đối diện với một cô gái, nương theo sườn mặt…
“Đây không phải là Giang Độ Độ sao?”
Người đại diện vừa dứt lời thì một tấm ảnh khác lại được gửi đến. Tấm này rõ hơn tấm trước do được chụp chính diện, cô gái trong hình đúng thật là nữ diễn viên trẻ mới nổi dạo gần đây trong giới giải trí – Giang Độ Độ.
“Chị nói gì?”
Hách Ngữ giằng lấy điện thoại, nhìn chằm chằm một cách khó có thể tin: “Tôi không tin, đây không phải là thật!”
“Đây không phải là thật! Nhất định là Hách Chính nhầm rồi, sao Giang Độ Độ có thể là Hách Tuyết Nhi cơ chứ? Rõ ràng Hách Tuyết Nhi bị tôi vứt đi cơ mà, cô ta sớm đã bị bọn buôn người bán vào núi rồi. Nó không thể nào là Giang Độ Độ được!”
Người đại diện run lên bần bật. Chị ta biết Hách Ngữ không lương thiện và yếu đuối như vẻ bề ngoài, nhưng chưa từng nghĩ Hách Ngữ ác độc đến vậy. Nghe những gì cô ta nói, chắc hẳn cô ta cố ý vứt bỏ con người ta, còn ác độc mong ngóng người ta bị bán lên núi cả đời không thoát ra được.
Hơn nữa, chuyện này có liên quan đến Hách Chính!
Người đại diện động não cực nhanh, ban nãy nghe giọng điệu Hách Ngữ, xem ra là lật xe hoặc đã lật xe rồi, dây mơ rễ má trong chuyện này quá lớn, làm không tốt thì chị ta sẽ tiêu tùng theo con nhỏ Hách Ngữ ngu xuẩn này cho xem!
Chợt nhận ra mình vừa tiết lộ bí mật lớn nhất, Hách Ngữ bèn gằn giọng uy hiếp người đại diện: “Chị đã nghe được những gì tôi vừa nói rồi đúng không? Hai chúng ta là châu chấu trên một sợi dây, tôi đi tong thì chị cũng đừng hòng thoát. Chị yên tâm đi, trước khi tôi chết, tôi nhất định sẽ mang chị và người nhà của chị theo cùng nhé.”
Hách Ngữ điên mất rồi!
Người đại diện cực kỳ hối hận vì hôm nay đã tới tìm Hách Ngữ. Con nhỏ điên này không nói đùa đâu, cô ta thật sự dám làm đấy!
“Em yên tâm, chị biết mà, chị em mình là một thể, những năm qua chị dồn hết bảo bối của mình vào em đó, em mà toang thì sự nghiệp của chị cũng xong đời rồi.”
Nhảm nhí, sự nghiệp mất thì có thể bắt đầu lại, toi mạng thì không kiếm lại được đâu. Bây giờ Hách Ngữ đã điên rồi, lỡ như gây ra án mạng thật nhưng chị ta biết mà lại không báo, vậy đó chính là đồng phạm rồi, huống chi cong đắc tội Hách Chính, thế thì sau này còn sự với nghiệp gì nữa?
Hiện giờ, quan trọng nhất là tìm cách xoa dịu Hách Ngữ.
“Em đừng nôn nóng, chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn. Em kể chị nghe xem năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì chị mới có thể nghĩ cách cùng em được.” Người đại diện cất điện thoại vào túi xách, xoay lưng về phía Hách Ngữ, mở tủ lạnh ra và rót một ly nước, rồi bước lại vào phòng khách và đặt ly nước trước mặt Hách Ngữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT