Giang Độ Độ ngẩn ra, đã khá lâu rồi cô không nghĩ đến người này, phản ứng của cô bình thản: “Ồ.”
Tư Tư: “Chỉ thế… thôi?”
Giang Độ Độ: “Nếu không thì sao?”
Sau khi chia tay, nào ai còn quan tâm người tiền nhiệm sống chết ra sao?
Một người tiền nhiệm hợp lệ là một kẻ bị coi là người đã chết nhưng vẫn còn sống… cả đời không qua lại với nhau, tốt nhất là không có bất kỳ tin tức liên quan nào giữa cô và anh ta.
Đương nhiên, loại siêu sao quốc dân như Lục Thác này, muốn che đậy tin tức liên quan đến anh ta thì hơi khó, nhưng khi anh ta là người xa lạ thì Giang Độ Độ vẫn có thể làm được.
Nhưng mà, có vẻ thái độ của Giang Độ Độ quá mức kiên định, Tư Tư cười cười, âm thầm cố nói lảng sang nói chuyện khác: “Tỷ Tỷ à, hợp đồng của em và Thiên Hòa sắp hết hạn rồi, hôm qua Thiên Hòa gửi bản gia hạn hợp đồng tới, xem ra ý của Tống Đắc Ý là còn muốn giữ em lại, em xem hợp đồng một chút đi.”
“Không cần xem, thay em từ chối đi ạ.”
Giang Độ Độ có chút lo lắng, vén tay áo của mình lên, chỉ thấy một đường màu đen kỳ lạ kéo dài từ cổ tay của cô lên đến gần khuỷu tay.
Sau khi quay xong “Mỹ nhân ngâm thơ”, đường màu đen trên cổ tay cô lại dài ra thêm một chút, từ lúc cô tỉnh lại đến giờ, mới chỉ qua một năm mà thôi, điều này nói lên rằng, cô đã cách cái chết gần thêm một bước nữa rồi, cô không còn nhiều thời gian để hao tâm tốn sức cho những người không quan trọng.
Từ trước đến nay, nguyện vọng của cô rất đơn giản, chỉ đơn thuần là muốn để lại một dấu vết trên thế gian này và được một người hoặc một vài người nhớ tới, chỉ thế mà thôi.
Nhưng giờ đây, dường như lòng tham của cô đã lớn hơn trước, muốn được sống lâu hơn một chút, muốn nhìn xem, đến sau cùng, sự dịu dàng của người kia có thể duy trì được bao lâu.
…
Tư Tư đi tới cổng khu nhà, ló đầu ra nhìn ngó bốn phía, chỉ thấy người đại diện của Lục Thác là Tề Thịnh đang đứng bên cạnh chiếc xe BMW màu đen, anh ta đang phất tay về phía chị ấy.
Tư Tư nhíu mày, bất đắc dĩ đi tới.
“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?! Chỉ lo paparazzi không chụp được ảnh đúng không?” Tư Tư thấy tức giận vô cùng, thậm chí còn không thèm để ý tới địa vị của Tề Thịnh trong giới, người ta chưa kịp mở miệng thì đã bị mắng một trận.
“Tỷ Tỷ nhà tôi cũng chỉ yêu đương với anh Lục siêu sao lớn mà thôi, hơn nữa, hai người cũng đã chia tay rồi, rốt cuộc là các người muốn thế nào nữa đây?”
Tề Thịnh xoa lông mày, chút nóng giận trong lòng cũng không tài nào ph4t tiết ra ngoài được, chỉ thấy mệt mỏi, anh ta lẳng lặng nghe Tư Tư chỉ trích xong thì hạ thấp giọng, nói: “Lên xe nói chuyện đã… Lục Thác ở trên xe.”
Nghe vậy, Tư Tư không thể tin được mà nhìn vào trong xe, đáng tiếc thay, do trời quá tối nên không thấy rõ rốt cuộc bên trong xe có người hay không.
“Điên rồi sao?”
Đây cũng là điều Tề Thịnh muốn nói, quả thực là Lục Thác đã điên mất rồi.
Tư Tư do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn mở cửa rồi bước lên xe.
Từ sau chuyện hồi năm ngoái, Lục Thác không còn lộ diện công khai nữa, dư luận cũng đang suy đoán rằng, liệu có phải Lục Thác phẫu thuật thất bại rồi hay không. Cứ hai đến ba ngày lại có tin tức Lục Thác qua đời, fans của Lục Thác hỏi dò Tề Thịnh. Tề Thịnh trả lời vẫn đang dưỡng bệnh, còn những điều khác thì ngậm chặt miệng không nói năng gì, lại gây nên một làn sóng suy đoán từ dư luận, có người nói, sở dĩ Lục Thác không dám lộ diện gặp mọi người là vì khuôn mặt đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Câu nói này đủ tàn nhẫn, dù sao thì, đối với một người nghệ sĩ, hủy dung cũng đồng nghĩa với việc mất đi sự nghiệp!
Đến tận hai ngày trước, không biết từ nơi nào bỗng lan truyền tin tức Lục Thác trở về nước rồi lại lên hotsearch, cũng kể từ lúc đó, Tư Tư biết Lục Thác đã trở về rồi.
Nhưng không ngờ là, ngay ngày hôm sau chị ấy lại nhận được điện thoại của Tề Thịnh.
Mà điều làm cho Tư Tư càng không thể tưởng tượng nổi chính là, ấy thế mà Lục Thác lại muốn gặp Tỷ Tỷ, đây là nước đi thần kỳ gì vậy, dư tình chưa dứt à?
Tôi nhổ vào.
Thứ cặn bã!
Tư Tư lặng lẽ lườm một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thác, vừa nhìn đã thấy sửng sốt.
Lục Thác vẫn là Lục Thác của trước kia, vẫn là siêu sao lấp lánh ánh hào quang vạn trượng, khuôn mặt điển trai đủ để hàng vạn cô gái hò hét, nhưng mà, dường như cũng có chỗ nào đó trở nên khác lạ.
Tư Tư ngỡ rằng sự khác biệt nhỏ nhặt này là do sắc mặt anh ta quá sức nhợt nhạt.
Tề Thịnh cũng lên xe, nói nhưng không có biểu cảm gì: “Có lời gì thì mau hỏi đi, cũng chỉ có thể liên lạc với người này, Giang Độ Độ quyết tâm cắt đứt với cậu…”
“Khụ, khụ…” Lục Thác họ nhẹ một hồi, sắc mặt căng thẳng: “Độ Độ có khỏe không?”
Tề Thịnh ngậm miệng lại.
Tư Tư có cảm giác cạn lời, dù biết Lục Thác tới tìm mình không ngoài khả năng liên quan đến chuyện tình cảm, thế nhưng, lúc Tỷ Tỷ sinh bệnh bị mất nhan sắc chị ấy chưa từng thấy Lục Thác xuất hiện, lúc bị fans của Lục Thác bạo lực mạng cũng chẳng thấy anh ta ở đâu, khi bị Tống Đắc Ý – người đại diện của công ty bắt nạt, anh ta cũng chưa bao giờ ra mặt lấy một lần.
Hiện giờ, vất vả lắm sự nghiệp của Tỷ Tỷ mới nóng bừng trở lại, Lục Thác lại xuất hiện.
Đúng là có vấn đề rồi!
Vẫn còn may, may mà Tỷ Tỷ không thèm quan tâm tới anh ta, vẫn còn có ảnh đế Chu.
Tư Tư cười lạnh: “Đương nhiên là rất khỏe mạnh, gần đây Tỷ Tỷ nhà tôi nhận được lời mời quảng cáo đại ngôn liên tục, sự nghiệp không ngừng phát triển, về tình cảm…”
Nói tới đây, Tư Tư cố ý kéo dài giọng ra.
Từ lúc Tư Tư lên xe, tận bây giờ thùy mắt của Lục Thác mới ngước lên, giống như muốn thông qua đôi mắt mà nhìn thẳng vào lòng mình, ánh mắt ấy trông về phía Tư Tư, hỏi: “Tình cảm… thế nào?”
Tư Tư ngẩn ra… dường như chị ấy đã biết Lục Thác có điểm nào khác lạ rồi.
Lục Thác là con cưng của trời, xưa nay kiêu ngạo là điều hiển nhiên, thậm chí, sự kiêu ngạo đó còn đâm những người thấp kém hơn đến nhói đến đau đớn lòng, Tư Tư cũng đã từng là một trong số những người bị đâm đến đau lòng ấy.
Mà lúc này đây, sự kiêu ngạo của Lục Thác vẫn còn, nhưng nó không còn vẻ gai góc của trước kia nữa, lại giống như một người đàn ông đã hoàn toàn trưởng thành, trở nên trầm ổn chững chạc, có mị lực hơn hẳn.
Xem ra, thời khắc sống còn sẽ thật sự thay đổi một con người, Tư Tư nhìn ánh mắt chân thành đầy trông mong của Lục Thác, sự mâu thuẫn trong lòng bị anh ta đánh tan hơn một nửa, đồng thời, lại có một nỗi buồn buồn không nói nên lời.
Sau đó, Tư Tư nói thật chậm rãi: “Tỷ Tỷ gặp được một người rất thích em ấy, tôi có thể nhìn ra, em ấy cũng rất thích người kia.”
“Thật sao?” Đôi mắt Lục Thác nhìn chăm chăm vào một điểm, có lẽ không phải là câu hỏi ngược lại dành cho Tư Tư, mà giống như anh ta đang tự lẩm bẩm với chính mình.
“Có phải tôi đã hiểu ra quá muộn màng rồi không?”
Tư Tư không hỏi rốt cuộc anh ta đã hiểu được cái gì, hiểu được người anh ta yêu thật sự là ai? Hay là hiểu được cách để quý trọng người mình yêu?
Bởi vì, mọi thứ đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chí ít thì đối với Giang Độ Độ mà nói, chuyện chính là như vậy.
Nhưng hiển nhiên Lục Thác không cho là như vậy, anh ta nhìn chăm chú vào cửa sổ căn hộ của Giang Độ Độ: “Cô ấy đã nói sẽ cùng tôi trải qua mỗi một ngày sinh nhật, hôm qua là sinh nhật tôi.”
Xưa nay, chuyện tình cảm chỉ là chuyện giữa hai người, người ngoài không thể xen vào mà nói ra nói vào, cho nên, trước giờ Tư Tư không dính líu gì, thế mà, có thể là do hôm nay Lục Thác không giống như trước kia, chị ấy bỗng có tâm trạng nói ra lòng mình.
“Cậu có biết Tỷ Tỷ đã từng lâm bệnh nặng, suýt chút nữa bị hủy dung phải thoát khỏi giới không?”
Lục Thác không biết, nhưng vừa nghe xong đã ngẩng đầu lên, sốt ruột nhìn chằm chằm vào Tư Tư: “Xảy ra chuyện gì vậy? Bây giờ cô ấy thế nào?”
“Rất mạnh khỏe, không còn gì đáng lo ngại nữa, tất cả cũng đã là quá khứ rồi.” Tư Tư nở nụ cười trào phúng, nhìn vào khuôn mặt không mấy dễ chịu của Tề Thịnh.
“Vậy hẳn là cậu cũng biết, từ khi cậu và Tỷ Tỷ yêu nhau thì fans của cậu bắt đầu bạo lực mạng em ấy, cậu biết mà, nhỉ? Tại sao trước giờ cậu không bao giờ ngăn lại? Là vì không thèm để ý đúng không? Không thèm để ý những người kia chửi rủa em ấy, hoặc là không thèm quan tâm tới em ấy?”
Lục Thác chậm rãi nắm chặt nắm tay thành quyền, vô số hình ảnh trong quá khứ tràn vào trong đầu anh ta, anh ta đã từng không quan tâm tới Giang Độ Độ, lúc này đây, chẳng ngờ trái tim lại đớn đau đến thế: “Đúng… Khi đó tôi không hiểu…”
Giọng nói của Tư Tư lạnh lùng: “Cậu là người yêu nhưng không xứng đáng chút nào cả, cậu có biết mỗi lần Hách Ngữ xuất hiện đều sẽ mang cậu ra nói cậu nhớ mãi cô ta không quên để mỉa mai Độ Độ không? Có lúc tôi thật sự không hiểu cậu đang làm gì nữa, nếu không quên được Hách Ngữ thì tại sao lại trêu chọc Độ Độ vậy?”
“Tôi nói những lời này ra chỉ muốn cậu hiểu cho, nếu một đoạn tình cảm dành cho một người chỉ mang cho người ta sự nhục nhã và những bất an, vậy thì chút tình cảm này ắt sẽ có ngày kết thúc. Cậu nhìn đi, giống như bây giờ vậy, Độ Độ không còn yêu cậu, hai người đã kết thúc rồi.”
“Nếu trong lòng cậu còn mang theo sự hổ thẹn, xin cậu đừng quấy rầy em ấy nữa, cho dù cậu có hối hận bao nhiêu, có yêu đến mấy, thì bỏ lỡ cũng đã bỏ lỡ rồi, vật đổi sao dời, đã qua đi hết thảy, cậu đã mất hết rồi.”
Nói xong, Tư Tư cũng không dừng lại mà cứ thế mở cửa xe rồi rời đi.
Đớn đau vô cùng, Lục Thác không nhịn được mà che trái tim mình lại.
… Đã qua rồi, anh ta đã mất thật rồi.
Ngay cả Tề Thịnh cũng không đành lòng nhìn anh ta, thứ trí mạng nhất trong tình yêu không phải là chưa từng có được, mà là, khi mất đi rồi mới hiểu ra được.
Mình đã yêu quá tha thiết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT